Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Chử Thư Mặc không biết Ngu Uyên làm cách nào mà vào được tới đây, trên mặt lý thuyết mà nói, Brownie coi nơi này như bảo bối, hẳn là phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ, đặc biệt là biện pháp bảo vệ, nhất định không để cho người khác tiến vào mới đúng.
Tuy rằng không biết gã ta tính sai ở đâu, nhưng cho dù có vấn đề thật, thì Ngu Uyên cũng đã có mặt ở đây, thậm chí còn tới trước cả nhóm người Brownie. Hắn có thể tìm được nơi bí mật này, điều ấy khiến Chử Thư Mặc cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Cảm giác như thể một người không có gì cả bước đi trong bóng đêm nguy hiểm, đột nhiên trong nháy mắt trên người được phủ một lớp giáp sắt, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Chẳng qua…Chử Thư Mặc không xác định được Ngu Uyên có thấy được trận pháp này không.
Tuy rằng hắn đã gần như không thể nhớ được những ký ức những năm tháng ở Thái Huyền, nhưng….cậu vẫn mang một chút mong đợi nho nhỏ.
Dù rất muốn biết tất cả các đáp án ở kiếp trước, hay chỉ muốn hoàn thành giấc mộng của năm đó, hoặc trở nên tốt hơn, hoặc sẽ tồi tệ đi, Chử Thư Mặc vẫn luôn quý trọng những năm tháng ấy, vì vậy cậu không muốn đối phương vẫn không thể được gì cả.
Nghĩ đến đây, Chử Thư Mặc không nhịn được lại lén nhìn thoáng qua, vốn chỉ muốn nhìn một chút phản ứng của Ngu Uyên, nhưng khi cậu quay đầu lại, bóng dáng cao