Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nhiều trường hợp, lãnh đạo là một người tàn bạo, lại không có nghĩa thủ hạ của hắn cũng tàn bạo như vậy, tựa như một ví dụ đã có sẵn trước mặt Chử Thư Mặc đây.
Tiến sĩ Lý liếc cũng không thèm liếc cậu lấy một cái mà đã ra khỏi phòng, vài vị trợ lý sau hắn ta cũng muốn rời đi, nhưng lại không biết phải làm thế nào với một phiền toái lớn đang uống sữa trên bàn kia.
Thực ra, phiền toái lớn này cũng không muốn biểu hiện ra giống dáng vẻ của một thùng cơm như thế, chỉ là sau khi thay đổi lớn nhỏ, cơ thể cậu giống như cạn sạch năng lượng, chỉ có thể không ngừng ăn và ăn.
Cậu cũng vừa mới lăn lội một chặng đường dài với Ngu Uyên, lúc ấy không cảm thấy gì, hiện tại mới có chút mệt mỏi, tất nhiên là không chịu bạc đãi bản thân rồi.
Vì vậy tình huống này lại trở thành, bốn vị trợ lý với chiều cao không đồng nhất đang nhìn chằm chằm tộc Noelle nho nhỏ ở trên bàn. Mà tiểu Noelle bé xíu này lại cứ mở to mắt, dùng hết sức bình sinh bú sữa bình, biểu tình nhìn không khác gì đang phẩm rượu.
Một vị trợ lý trong số đó có chút mơ màng nuốt nước miếng, nghĩ rằng nếu như để cho tiểu Noelle này làm đại diện cho sản phẩm đồ uống này của tộc Noelle, hiệu quả chắn chắn rất tốt. Không chỉ làm cho một bộ phận Hồn thú yêu thích tộc Noelle cảm thấy hứng thú, còn có thể khiến cho một số người có ý muốn mua về uống thử, ví dụ như anh ta chẳng hạn…..
Chử Thư Mặc đang uống sữa đã nhận ra ánh mắt khát khao của anh ta, cậu nghiêng đầu nhìn anh ta, sau đó cười mím chi.
Nụ cười này giống như đang nhắc nhở mấy người này, tiến sĩ Lý đã đi được vài phút rồi đấy, sao họ lại không nhanh chóng đuổi theo chứ? Cũng đừng quên bỏ mặc nhóc con nhỏ bé vẫn đang uống sữa này, nếu như để cậu tự đi, thì….
Vị trợ lý mà trong thời khắc mấu chốt dám đứng lên ngăn cản tiến sĩ Lý kia chỉ dùng một giây để hiểu được ẩn ý mà Chử Thư Mặc muốn nói, sau đó anh ta quay đầu nhìn một người cách mình xa nhất, hất cằm về phía Chử Thư Mặc.
Anh chàng trợ lý trẻ tuổi kia rõ ràng rất kinh ngạc, trên khuôn mặt là một cặp kính vừa dày vừa to, nhìn qua giống như một tên ngốc. Lúc bị gọi tên, cặp kính của cậu ta bị trượt xuống một chút, cậu ta luống cuống tay chân đẩy nó lên, chuỗi hành động này nom khờ khạo đến mức không nỡ nhìn.
Vị trợ lý kia nhìn bộ