Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh âm hư vô ấy lọt vào tai hai người, họ đều nhìn thấy trong mắt nhau là sự kinh ngạc.
Chử Thư Mặc vốn còn tưởng rằng mình chỉ đột ngột nhớ tới một mảnh ký ức này mà thôi, không nghĩ là ánh mắt của Ngu Uyên lại trùng khớp với mình.
Ngạc nhiên, nghi ngờ, không chắc chắn và một chút hoài niệm, Chử Thư Mặc theo bẳn năng cho rằng hắn cũng nghe thấy thanh âm này giống mình.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, tưa xưa tới nay chưa từng có trường hợp nào mà cả hai đều có thể nghe thấy âm thanh của ký ức. Nếu như để ý kỹ thì tình huống này hình như không phải là lần đầu tiên. Ngày trước hắn nằm mộng gọi tên Chử Thư Mặc, hoặc không biết lý do gì mà lại gọi cậu là tiểu Mặc. Trong khoảng thời gian này, hắn thậm chí còn không biết Hồn thuật trận là gì, nhưng hắn lại không hề tỏ ra tò mò.
Càng nghĩ lâu, Chử Thư Mặc càng không nhịn được suy đoán trong lòng mình, có phải Ngu Uyên đã sớm biết được điều gì đó hay không? Hoặc là hắn đã nhớ ra được cái gì?
Chử Thư Mặc mở to đôi mắt tròn tròn, vô tội nhìn chằm chằm Ngu Uyên. Cậu hít mấy hơi thật sâu, vốn muốn thẳng thắn hỏi Ngu Uyên, nhưng lại cảm thấy bây giờ không phải lúc, cân nhắc tới lui, cuối cùng vẫn nhịn không được mà cong mông nhỏ.
Nếu là bình thường, đây cũng chỉ là một hành động nhỏ, nhưng hiện tại Chử Thư Mặc lại được Ngu Uyên ôm gọn trong lòng bàn tay, cho dù hành động có nhỏ tới đâu cũng bị hắn phát hiện ra.
Rất nhanh sau đó, Ngu Uyên cử động ngón tay, giữ lấy Chử Thư Mặc, sau đó sờ lên chiếc mông bé xinh. Rất mềm, sờ rất sướng tay. Nhưng hắn nhanh chóng thu tay lại, lưu manh híp mắt nói: “Em muốn nhận?”
Chử Thư Mặc sửng sốt.
Suy nghĩ của cậu vẫn còn dừng lại ở giai đoạn suy đoán kia, nghe Ngu Uyên hỏi vậy, theo bản năng gật đầu. Sau đó, cậu thấy đôi mắt Ngu Uyên trở nên sâu lắng.
Có lẽ là đang nghĩ tới chuyện vừa rồi, vì vậy Chử Thư Mặc có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình của hắn. Vả lại không biết có phải do nghĩ tới chuyện cũ hay không mà cậu cảm thấy lòng mình cũng mềm xuống theo.
Vì vậy cậu dịu giọng, nhẹ nhàng nói với hắn: “Dạ, em muốn nhận. Nếu, nếu như anh còn lo lắng, anh có thể, có thể cài đặt thứ gì đó vào trong người em….”
Cài cái gì đó vào người để Ngu Uyên an tâm cũng là việc nên làm.
Ánh mắt đối phương rất thâm thúy, không trả lời vấn đề này của cậu. Ước chừng vài giây sau, Chử Thư Mặc hít một hơi thật sâu, ngồi trong lòng bàn tay Ngu Uyên, cậu ngẩng đầu, dịu dàng nhìn hắn: “Anh vẫn cảm thấy lo lắng sao?”
Cậu vừa dứt lời, Ngu Uyên dừng bước chân, A Trạch bên cạnh lập tức hiểu ý, mang theo một trợ lý khác đi trước, hai người cùng biến mất ở một ngã rẽ. Ngu Uyên lại ôm cậu vào lòng đừng ở một góc khuất sáng sủa.
Tựa như dự cảm được điều gì đó, Chử Thư Mặc nhìn chằm chằm Ngu Uyên. Hình như cậu đoán được điều hắn muốn hỏi, hai móng vuốt nho nhỏ lén lút nắm thật chặt, ánh mắt bắt đầu trở nên ướt nước. Một mặt, cậu muốn lấy đại cục làm trọng, không nghĩ tới tâm tình lại bị quấy nhiễu, đặc biệt hiện tại còn một phi thuyền chở rất đông tộc Noelle bị bắt cóc. Một mặt, cậu nhớ lại hơn ba mươi năm chờ đợi kia của mình, lại nhìn biểu hiện và thái độ bây giờ của hắn, nói không động lòng là giả.
Hai loại cảm xúc tương phản làm Chử Thư Mặc cảm thấy rối bời, mắt to như đi vào cõi thần tiên, chờ đối phương nói chuyện, một giây mà cảm thấy như dài cả một thế kỷ.
Cũng chính vào lúc này, Ngu Uyên mở miệng.
“Em……” Sắc mặt hắn ngưng trọng, tựa hồ do dự rất lâu, vất vả lắm mới quyết định đặt nghi vấn. Nhưng lời đến miệng, hắn lại phát hiện Chử Thư Mặc không được tự