Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn một trăm tộc Noelle bị vây ở bên trong, một lúc lâu sau đó, Noelle Râu Trắng hình như đã nghĩ thông suốt được điều gì đó, đẩy một đứa nhóc bên cạnh mình, ngước mắt lên nhìn.
May mắn rằng tổ cứu hộ đã tìm được một người phù hợp với chỉ tiêu đã đặt ra, đưa người tới đây để tiến hành trao đổi.
Cô gái nhỏ này tên là Serena, mới đi làm được một tháng. Cô ấy không nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày được chọn lựa trở thành bên giao tiếp với tộc Noelle mà cô yêu quý. Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài làm việc, nguyên do đặc thù này khiến cô cảm thấy cực kỳ đau lòng. Đúng vậy, ở Ater, cô là một trong những số ít ỏi Hồn thú không muốn tộc Noelle bị diệt vong, cùng với Ficker đang đứng bên kia.
Vì vậy khi tổ trưởng cho người đến tìm, cô không chút do dự đã đồng ý. Nhanh chóng đi vào nơi tiến hành cứu hộ, nhìn nhóm nhóc con nho nhỏ vẫn luôn ôm lấy nhau tromg góc lớp, cô chỉ cảm thấy lòng mình mềm đến rối tinh rối mù. Serena cẩn thận tiến lên, ý định muốn thành lập quan hệ tin tưởng giữa hai bên.
Nhưng đại khái là vụ nổ gây chấn động quá lớn, thượng tầng bắt đầu gây áp lực khắp nơi, hành động muốn mang lại cảm giác an toàn cho tộc Noelle của Serena không được người xung quanh tán đồng. Không quá một phút, tổ phó đã bắt đầu thúc giục: “Mau lên đi chứ! Serena, cấp trên vẫn còn đang chờ chúng ta báo cáo đấy!”
Tổ phó vừa lên tiếng, bên cạnh đã có người hùa theo: “Đúng vậy đấy, lần này không cứu được nhiều Noelle, bên trên kiểu gì cũng có không hài lòng….”
Cứ tôi một câu anh một câu như vậy, ánh mắt xung quanh tập trung lại đây khiến Serena bị áp lực quá lớn. Đừng nên quên rằng cô cũng chỉ là người mới mà thôi.
Râu Trắng nghe hiểu được ngôn ngữ của tộc Hồn thú, ông ấy ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ Serena đã bắt đầu có chút ngượng ngùng, lại nhìn nơi mà Chử Thư Mặc vừa biến mất, nhíu mày trầm tư trong chốc lát, lại một lần nữa đầy nhóc con trước mặt mình sang bên cạnh. Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, tựa như một loại ám hiệu, Noelle đứng cạnh Râu Trắng vụng trộm liếc Serena một cái, sau đó lại tỏ vẻ sợ hãi mà cúi đầu xuống.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, ông ấy vừa cho Serena một ánh mắt, cô sáng mắt như thể tìm được cửa vào. Cô tiến lên hai bước, sau đó ngồi xổm xuống, cố gắng nói ngôn ngữ tộc Noelle bằng giọng nói dịu dàng nhất.
….Thực sự nhìn có chút ngớ ngẩn.
Nhưng may mắn rằng bình thường ở nhà, Serena vẫn luôn chơi đùa cùng hai Noelle của mình, vì vậy hành động này của cô lại rất đáng giá, không bao lâu sau, Râu Trắng đã bắt đầu buông lỏng cảnh giác. Noelle vẫn luôn đứng bên cạnh Râu Trắng cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới dần dần giơ bàn tay nho nhỏ của mình lên, Serena cảm thấy lòng mình mềm như bông rồi.
Tiếp theo,