Editor: Cơm Nắm Nhỏ
__________
Nhìn người không thể chỉ nghe miệng họ nói gì, mà hành động của họ mới là chân thật nhất.
Lúc họp thì ngoài miệng thắc mắc hoài nghi không ngừng, nhưng mà ngày thứ hai lúc báo danh thì không có ai là không vui lòng. Dù mọi người đều biết chuyện này cũng chỉ kiếm được mấy đồng.
Nhưng mà mấy nhà nghèo khó cũng kiên quyết muốn làm chút ít.
Bây giờ mà không ra nhập, sau này không được tham gia thì phải làm sao?
Tất nhiên cũng có một số nhà có suy nghĩ ích kỷ, muốn tự nuôi, tự kiếm tiền cho mình chứ không tham gia Hợp Tác Xã. Nhưng mà đa số là ít nhà cho con cái ở riêng, đã không ăn riêng thì người già làm chủ. Mà các cụ thường thích an ổn chắc chắn.
Tiền đại đội trưởng là bác của đại đội trưởng đương nhiệm, từ mười mấy tuổi anh đã đi theo bác cả giúp việc, nên cũng có tình cảm gắn bó với thôn dân. Người này làm việc chắc chắn, mà các cụ già cũng coi như nhìn anh ta trưởng thành. Người trẻ có thể không hiểu, nhưng mà các cụ già thì kiên định đứng về phía đại đội trưởng.
Đều nói là người già mắt tinh tường, dù có là người ích kỷ thì trong lòng cũng có một cán cân. Bọn họ biết con người đại đội trưởng thế nào, cũng hiểu được tính cách anh ta, cho nên nếu có thể thì vẫn nhất quyết ủng hộ đại đội trưởng.
Mà có một số hộ đã ăn riêng có thể làm chủ, họ thấy mọi người đều qua đại đội báo danh, mà mình không theo thì lại bất an. Hơn nữa ai biết được sau này số lượng nhiều rồi bán bao nhiêu là thích hợp. Bọn họ cũng chẳng có thư giới thiệu, dù mình có gan lớn dám đi ra ngoài thì cũng chẳng có cơ hội.
Nếu bị người ta bắt tới ngồi tù thì đúng là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Cho nên, lần này thôn họ Hứa đoàn kết cực kì, đại đội trưởng thống kê nhân số xong thì lập tức đạp xe lên Công Xã. Bọn họ thành lập Hợp Tác Xã này cũng chẳng phải nói một câu là làm, mà còn phải xin ý kiến nhà nước.
Công Xã cũng không trì hoãn mà hỏi rõ ràng chi tiết, xác định được việc này không trái quy định thì lập tức phê duyệt công văn thành lập Hợp Tác Xã nông nghiệp. Nếu thôn dân đã có ý thức kiếm tiền thì Công Xã ủng hộ hai tay hai chân ấy chứ.
Nếu chuyện gì cũng dựa vào Công Xã thì họ mới sầu lo đấy.
Việc này hết sức thuận lợi, thôn họ Hứa khí thế ngất trời, rõ ràng là sau vụ mùa chuẩn bị sang đông, nhưng mà nhà thợ mộc Kiến Nghĩa lại càng bận rộn. Con trai lớn nhà anh ta cũng ngày ngày tan sở xong về nhà làm việc. Con thứ hai, thứ ba cũng bắt đầu học việc, làm trợ thủ cho ba.
Mà mấy ngày này, nhà Hứa lão tam cũng bận rộn.
Thế nhưng vẫn có hai cô con gái đang đi học là nhàn nhã nhất.
Trong thôn muốn tiến hành nuôi dế nhũi thì không thể thiếu Tuyết Lâm hướng dẫn; còn Thường Hỉ thì nhận việc làm tiệc mừng rất nhiều, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Bình thường, khi vào huyện hoặc Công Xã thì Hứa lão tam sẽ đưa vợ đi, vì xa quá anh ta không an tâm.
Dù Thường Hỉ cũng chẳng đẹp như anh nhưng vẫn là phụ nữ.
Nếu trong thôn thì anh cũng không lo lắng, không phải ra ngoài thì Hứa lão tam phải lên núi nhặt củi.
Tất cả mọi người đều chuẩn bị cho mùa đông, không ai được thanh nhàn! Bây giờ mà thanh nhàn thì đến mùa đông phải chịu lạnh, nặng nhẹ thế nào thì ai cũng biết cả. Không nói cái khác, mà các bạn nhỏ học nửa ngày ở trường xong, buổi chiều cũng không đi chơi mà đi nhặt củi.
Mỗi ngày Đào Đào đều đeo giỏ sau lưng, cùng mấy tiều đồng bọn của mình lạch bạch lên núi.
Bọn họ cũng đã lớn như vậy rồi, có thể giúp nhà mình chút việc vặt. Thực ra bình thường lúc bọn họ lên núi chơi cũng chẳng tay không đi về. Ít nhiều gì cũng sẽ nhặt ít củi khô, nhưng mà bây giờ thì khác, bây giờ cần nhiều hơn nhiều.
Hứa Nhu Nhu cũng ngày ngày lên núi, nhưng mà cô không đi cùng mấy bạn nhỏ, bọn họ quá chậm chạp, với lại không có kế hoạch cụ thể nên chẳng có chút hiệu suất nào. Cô sẽ đi cùng mấy người bạn hàng xóm cùng tuổi.
Như thế hiệu suất sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng mà các bạn nhỏ cũng chẳng muốn đi cùng chị Nhu Nhu.
Đào Đào: “Chị em quá hung dữ, không cho cái này, cũng không cho cái kia.”
Hứa Lãng leo lên một mỏm đất, đưa tay ra nói: “Nào, Đào Đào lên đi.”
Hứa Đào Đào lập tức đưa tay đặt vào tay cậu nhóc, Hứa Lãng kéo Đào Đào lên mỏm đất, đứng cạnh mình. Sau đó lại kéo Hạ Gia lên, còn vài bạn nhỏ lớn hơn thì không cần cậu nhóc kéo. Đào Đào: “Cảm ơn anh Tiểu Lãng.”
Hứa Lãng phóng khoáng: “Ai bảo anh là lão đại chứ.”
Đào Đào cười tươi: “Vậy chúng ta lên luôn đi.”
“Được, đi thôi!”
Chớ thấy bọn họ đều là trẻ con, nhưng mà không ngốc chút nào.
Lúc lên núi, bọn họ cũng có dự định hết rồi đó.
Mục tiêu đầu tiên của bọn họ là nhặt củi. Như vậy có thể đảm bảo được họ sẽ không tay không trở về. Nhưng mà nếu họ thấy cái gì tốt hơn thì sẽ không nhặt củi nữa, bởi vì trong núi này, cửi là thứ rẻ mạt nhất.
Mặc kệ là thứ gì thì cũng tốt hơn củi.
Hứa Lãng: “Đào Đào và Gia Gia nhỏ nhất. Tớ với Mậu Lâm sẽ chăm sóc Đào Đào, Hải Phong và Hải Lãng chăm sóc Gia Gia nhé. Mọi người đều cẩn thận chút, trên núi nhiều nguy hiểm lắm.”
“Được!”
Mọi người phân chia rõ ràng, công bằng.
Đào Đào nói: “Em cũng tự chăm sóc mình được mà, em sẽ thật cẩn thận, không cản trở mọi người đâu.”
Hứa Lãng: “Đào Đào cũng không cản trở mọi người.”
Hạ Gia lập tức hỏi: “Vậy còn em? Em thì sao?”
Hứa Lãng nghiêm túc nói: “Gia Gia cũng không phải là cản trở, hai em đều là đội viên của tập thể chúng mình. Nhưng mà hai em nhỏ nhất nên cần được chăm sóc.”
Các bạn nhỏ bật cười.
Các bạn nhỏ vừa đi vừa nhặt củi, Đào Đào nói: “Rõ ràng mùa thu là mùa thu hoạch, mọi người nói xem sao chúng ta chỉ nhìn thấy cành cây vậy chứ.”
Hứa Lãng cười hỏi: “Thế Đào Đào muốn thấy gì?”
Mậu Lâm hiểu rõ, lập tức giơ tay nói: “Tớ biết, tớ biết, em họ thích ăn cá.”
Đào Đào nhìn trái nhìn phải, làm bộ thở dài một hơi, nói: “Chỗ này lấy đâu ra. Đừng nói cá, đến cả quả dại còn chẳng có nữa là.”
“Cứ tìm từ từ, sẽ thấy thôi!”
Hứa Lãng động viên mọi người: “Chúng ta cố gắng lên!”
“Cố lên! Cố lên!”
Các bạn nhỏ cười cười nói nói, ngày mùa nên cũng không phải chỉ có mình nhóm họ trên núi, người lớn trẻ nhỏ cũng đều lên đây. Mấy người vừa đi vừa nhặt củi, đi một lúc, họ thấy một nhóm bạn học lớp trên cùng trường.
Trong đó có một bạn nhỏ chỉ vào Hứa Đào Đào, nói với bạn nhỏ trọc đầu khác – có vẻ là đại ca nhóm này: “Kia là em gái ruột của chị Nhu tên Tiểu Lý, à không, là Tiểu Hạnh, mà cũng không đúng… tên gì tớ không nhớ lắm. Nhưng tóm lại là em gái ruột của chị Nhu đó.”
Hứa Đào Đào: “…………..”
Bạn nhỏ đầu trọc nhìn cô bé thấp lè tè kia, cánh tay như ngó son, bĩu môi: “Nhìn qua đã biết là con heo nhỏ ăn khỏe rồi.”
Hứa Đào Đào: “Anh còn nói thế thì tôi sẽ tức giận đấy nhé.”
Bạn nhỏ đầu trọc từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Nhóc con, em tên là gì?”
Hứa Đào Đào ‘hừ’ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Tôi tên gì thì liên quan gì tới anh! Dù sao tên tôi cũng không phải là Tiểu Lý, Tiểu Hạnh gì đó.”
Cô mới không thèm tên là thế đâu!
Bạn nhỏ đầu trọc cảm khái: “Đích xác là em gái chị Nhu rồi.”
Mấy bạn nhỏ khác nhìn cậu nhóc, khó hiểu, bạn nhỏ đầu trọc nói: “Đứa nhóc thấp lè tè còn dám hung dữ thế. nhìn là biết có ý cáo mượn oai hùm.”
Hứa Đào Đào: “!!!!!!!!”
Cô bé chống nạnh: “Ai là cáo? Ai là cáo hả? Anh nói rõ cho tôi xem! Đừng nghĩ tôi bé, tôi cũng chẳng sợ anh đâu!”
Nếu bọn họ dám bắt nạt mình, ba mình sẽ hắt phân vào cửa nhà bọn họ!
Cho nên cô bé không sợ chút nào!
“Là em gái chị Nhu %!”
Hứa Đào Đào: “Mấy người này có nghe tôi nói gì không vậy.”
Bạn nhỏ đầu trọc: “Nào, làm quen một chút nhé, anh là anh rể tương lai của em.”
Hứa Đào Đào sững sờ, ngơ ngác nhìn tên đần này, không biết sao người này mặt dày vậy chứ.
Hứa Đào Đào nói: “Tên đầu trọc này dám nói hươu nói vượn, về nhà tôi sẽ mách chị tôi, để chị ấy đánh cho anh rơi răng đầy đất.”
Các bạn nhỏ: “……….” Vậy thì đúng là cáo mượn oai hùm rồi còn gì nữa.
Bạn nhỏ trọc đầu: “Đầu trọc thì sao? Anh dây là đàn ông.”
Hứa Đào Đào: “Phi!”
Bạn nhỏ đầu trọc: “Ai nha, cái miệng nhỏ hư quá.”
“Không được bắt nạt Đào Đào của bọn tôi.” Hứa Lãng xắn tay áo: “Nếu anh còn dám bắt nạt em ấy thì tôi không khách khí nữa đâu đấy.”
“Đúng, không được bắt nạt em họ tôi.”
“Không được bắt nạt Đào Đào!” Hải Phong và Hải Lãng kiên định đứng cạnh Đào Đào.
Mấy bạn nhỏ đều ồn ào, Hạ Gia là người nhỏ nhất, cậu nhóc đứng nhìn cái này cái kia, nói: “Đánh nhau là không tốt.”
Mọi người đồng loạt nhìn cậu nhóc.
Cậu nhóc nói: “Chúng ta đi mách giáo viên đi, cứ khóc thật to thì chúng ta sẽ thắng.:
Các bạn nhỏ hoảng rồi, bạn nhỏ đầu trọc lắp bắp: “Nhóc…nhóc….nhóc….thằng nhóc này quá âm hiểm.”
Hạ Gia bĩu môi, cười nói: “Như nhau, như nhau thôi, đứng thứ ba cả nước thôi.”
Bạn nhỏ đầu trọc: “Không giống lời khen!”
Hạ Gia: “Ai dám bắt nạt chị Đào Đào thì tôi sẽ không khách khí đâu!”
Rõ ràng là đứa trẻ tuổi nhưng khí thế còn lớn hơn đứa trẻ tuổi.
Bạn nhỏ đầu trọc: “………….”
“Đào Đào, em ở đó phải không? Đào Đào ơi!” Giọng nữ vang lên, Hứa Đào Đào lập tức tỉnh táo lại, mặt vênh lên, hưng phấn hét lên: “Chị ơi, chị ơi em ở đây. Chị mau đến đây đi, ở đây có thằng nhóc đầu trọc chiếm tiện nghi của chị này!”
Nhóm trẻ lớn: “….Thế mà còn không nhận là cáo mượn oai hùm, sau này cứ gọi em là em cáo là được.”
Hứa Đào Đào: “Bọn họ còn sửa cả tên em nữa!”
Hứa Đào Đào gân cổ lên hét, các bạn nhỏ đều bịt kín tai lại.
“Sao mà cuống họng con nhóc này khỏe thế.”
“Ai biết được.”
Hứa Nhu Nhu đeo giỏ trúc đi tới, đi bên cạnh còn có Hứa Minh Nguyệt và Bảo Quỳnh, trong ba cô gái thì Hứa Nhu Nhu nhỏ nhất, nhưng lại là người cầm đầu. Nói đúng hơn thì trong thôn này cô là lão đại của nhóm trẻ của cả ngõ.
Còn lớn hơn thì trong cái Công Xã này, cô là lão đại của đám trẻ của thôn họ.
Đừng thấy Hứa Nhu Nhu dữ dằn, nhưng mà thật ra cô lại là tình nhân trong mộng của các bạn nam mới lớn cả thôn này đó.
Tất nhiên, cũng chỉ là các cậu nhóc thôi.
Còn con trai qua , tuổi đã biết mông lung về tình cảm nam nữ thì không có tâm tư này. Mấy cậu nhóc không hiểu chuyện thì đâu có hiểu gì là tình nhân trong mộng chứ, chỉ cảm thấy sùng bái chị Nhu giỏi đánh nhau thôi.
Cái gọi là ‘thích’ của đám trẻ đó chỉ đơn giản như vậy.
Hứa Nhu Nhu dẫn hai cô gái đi đến, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô trừng mắt nhìn thằng nhóc đầu trọc: “Cậu dám bắt nạt em tôi?”
Cô nhẹ nhàng duỗi bàn tay ra dãn cơ, có vẻ như chuẩn bị đánh nhau.
Bạn nhỏ trọc đầu đã được lính giáo sự hung mãnh của vị này, lập tức sợ hãi nói: “Tớ không bắt bạt em cáo nhỏ đâu, tớ nghe nói em ấy là em gái cậu nên qua chào hỏi thôi.”
“Em cáo?” Hứa Nhu Nhu nghi ngờ hỏi, đây là ai vậy?
Tay sai nhỏ trả lời: “Em gái cáo mượn oai hùm, nên gọi tắt là em cáo.”
Đào Đào tức giận: “Tôi không phải!”
Hứa Lãng lại xắn tay áo lên: “Lại nói xấu Đào Đào đúng không?”
Hạ Gia: “Hồ ly tinh đều rất xinh đẹp, bọn họ muốn khen chị đẹp đó, chỉ là không nói thẳng ra thôi.”
Cậu nhóc chững chạc bình tĩnh mở to hai mắt, thần thanh khí sảng, chân thành nói: “Bọn họ thẹn thùng đấy.”
Tất cả mọi người: “…………..”
Hứa Nhu Nhu hắng giọng một cái, hết nhìn trời lại nhìn Gia Gia, nửa ngày sau mới nói: “Chúng ta đi thôi.”
Dù có đánh nhau thì cũng phải có tiếng trống cổ vũ chứ.
Còn tình hình lúc này, thực sự là……..một lời khó nói.
Bạn nhỏ đầu trọc nhanh nhẹn nói: “Chị Nhu cũng đi nhặt củi ư? Chúng ta đi cùng nhau đi.”
Hứa Nhu Nhu: “Tại sao lại muốn đi cùng? Ai đi đường nấy đi.”
Hứa Đào Đào cáo trạng: “Chị ơi, cậu ta nói sau này muốn cưới chị đó.”
Hứa Nhu Nhu nghiêm nghị nhìn bạn nhỏ trọc đầu, bạn nhỏ trọc đầu co rúm lại, nhưng mà nghĩ là mình cũng bị đánh một lần rồi, nên nói: “Tớ…tớ…tớ cũng không nói sai mà, tớ muốn cưới cậu.”
Hứa Nhu Nhu hung dữ vung nắm đấm: “Cậu mà còn nói linh tinh nữa thì tôi sẽ cho cậu biết vì sao hoa lại có màu hồng nhé.”
Bạn nhỏ đầu trọc: “Dù cậu đánh tớ thì tớ cũng sẽ lấy cậu làm vợ, sau này chúng ta liên thủ sẽ thành vô địch thiên hạ.”
Hứa Nhu Nhu: “…………..”
Đào Đào nghiêng đầu suy tư một chút, nói: “Anh muốn cưới chị tôi vì để đánh nhau à.”
Bạn nhỏ trọc đầu mơ hồ: “Không thì sao chứ!”
Những người khác thấy cũng đúng!
Nếu không vì thế thì vì cái gì chứ!
Hứa Nhu Nhu: “…………..”
Làm người có tâm trí trưởng thành, cô cảm thấy mình với mấy đứa nhỏ này thực sự không hợp nhau. Thực sự thì nói đạo lý chẳng có tác dụng gì, nếu ai không nghe lời cứ trực tiếp tẩn cho một trận là xong. Kiểu gì cũng phải dùng nắm đấm dạy dỗ bọn họ.
Cô lạnh lùng nhìn mọi người nói: “Đừng có nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi.”
Đào Đào là một cô bé thích xoa dịu lòng người: “Chị ơi, chị đừng đánh anh ta.”
Hứa Nhu Nhu xoa mạnh cái đầu ngốc nghếch của cô bé, nói: “Không có chuyện gì không được đánh nhau, đi thôi, đi lên cùng chị.”
“Được ạ.”
Không đánh nhau à, đầu cô bé gục xuống.
Đám đầu trọc: “………….”
Không thấy bọn anh bị đánh nên cô em mất mát à ~~
Bạn nhỏ đầu trọc nói: “Chị Nhu, chúng ta cùng đi đi, người nhiều lực lượng lớn.”
Hứa Đào Đào cảm thấy tên này muốn cướp chị mình nên hung dữ nói: “Đồ nịnh hót!”
Bạn nhỏ đầu trọc nghĩ thầm, ba mẹ mình toàn nói mình hư, nhưng mà cậu thấy con nhóc kia mới hư ấy. Trẻ con bây giờ đều được chiều quá.
Hung dữ!
Một đám nhóc đi lên núi, Hứa Lãng nhìn Đào Đào và Gia Gia, ‘khụ khụ’ một tiếng, chủ động nói: “Chị Nhu ơi, bọn em không đi cũng chị lên núi đâu, bọn em nhặt củi ngay bên này thôi.”
Hứa Nhu Nhu nhìn lại, thấy em gái mình trán đầy mồ hôi, tóc cũng bết lại vì mồ hôi quá nhiều.
Thân hình bé nhỏ nhìn rất chật vật, Hứa Nhu Nhu lấy khăn ra lau mồ hôi cho em gái. Nhìn sang thì thấy mấy đứa trẻ khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, nói: “Đều lau mồ hôi đi, đừng để gặp gió lạnh.”
Mấy nhóc con trai liền lấy khăn lau lau chà chà, chỉ vài đường đã thấy khăn tay vô cùng bẩn.
Hứa Nhu Nhu: “Mấy cái đứa này mặt nhem nhuốc như cún con ấy.”
Đào Đào: “Hi hi.”
Bạn nhỏ đầu trọc nói: “Hình như bên phía đằng kia có một con suối nhỏ đó, mấy đứa có thể qua đó giặt khăn tay.”
“Suối nhỏ á?”
Bạn nhỏ đầu trọc gật đầu: “Ừ, cách đây không xa lắm đâu, mùa hè bọn anh còn tắm bên đó. Nhưng mấy ngày nay không đi nữa.”
Hứa Lãng: “Vậy chúng ta đi qua đó đi.”
Cậu nhóc dắt tay Đào Đào nói: “Đi thôi.”
Đào Đào: “Chị ơi, bọn em chỉ làm được mấy việc nhỏ, chị lớn hơn tiếp tục đi nhặt củi nhé! Đi lên đó nếu thấy quả dại thì hái nhiều chút nha chị.”
Nhóc con tham lam.
Hứa Nhu Nhu: “Được, đi đi, mấy đứa chú ý an toàn nhé, cẩn thận ngã xuống nước đó.”
Sau đó lập tức dặn dò: “Nếu là sông lớn thì đừng có chơi đùa bên đó, nghe chưa?”
Bạn nhỏ đầu trọc: “ Duối này nhỏ lắm, như đi tiểu thôi à. Cũng chỉ giặt được mấy cái khăn tay này thôi.”
Mọi người: “……………….”
Hứa Lãng vỗ ngực cam đoan: “Chị Nhu yên tâm đi ạ, em sẽ chăm sóc hai em ấy.”
Cậu nhóc là lão đại, sẽ chăm sóc các tiểu đệ.
Hứa Nhu Nhu cũng rất yên tâm về thằng nhóc này, nói: “Được thôi, mấy đứa đi đi.”
Một đoàn người, tách ra mỗi người một hướng.
Hứa Lãng dẫn đầu bắt nhịp: “Mặt trời trên cao, hoa cười với em……”
Các bạn nhỏ lập tức hát theo: “Con chim non nói. chào buổi sáng….”
Nhóm bạn nhỏ lộc cộc bước đi, chưa đi xa đã thấy được con suối nhỏ. Suối này nước chảy cũng ít, lộ ra cả mấy cục đá phía dưới. Quả nhiên bạn nhỏ đầu trọc nói không sai, cũng chỉ giặt được mấy cái khăn tay thôi. Cái khác thì không được.
Về phần đuối nước thì càng không thể.
Đào Đào: “Em làm bẩn khăn tay của chị rồi, em muốn giặt thật sạch.”
Cô bé đặt khăn xuống nước rồi lập tức lắc đầu, các bạn nhỏ cũng chế nhạo: “Ít nước quá đi.”
Hạ Gia dẫm lên một tảng đá, ngẩng cổ nhìn lên trên, nói: “Mọi người nghĩ xem đi lên phía trên có hồ lớn hơn không nhỉ?”
Mắt Hứa Lãng phát sáng lên: “Chính xác. Chúng ta đi lên xem đi?”
Mấy bạn nhỏ lập tức hưởng ứng: “Đi thôi, đi thôi!”
Nhóm bạn nhỏ men theo dòng suối đi lên, trong núi nhiều bụi cây rậm rạp, Đào Đào nói: “Anh Tiểu Lãng, lần trước anh còn nói sẽ tự làm máy bắt thỏ đấy.”
Hứa Lãng: “…….Thì đúng thế, nhưng mà mấy con thỏ quá tinh quái, chẳng dễ bị lừa chút nào.”
Hứa Đào Đào: “Nếu chúng ta…….mẹ ơi!”
Cô bé hét lên, nhảy cẫng lên nói: “Mọi người nhìn kìa, đúng chưa đúng chưa!”
Cô bé chỉ vào bé thỏ trắng cách đó không xa, bấu vào tay Hứa Lãng: “Anh Tiểu Lãng ơi, thò kìa thỏ kìa!”
Hứa Lãng: “Suỵt…suỵt…”
Cậu nhóc nói nhỏ: “Chúng ta chia thành nhiều hướng vây bắt nó.”
Mấy bạn nhỏ nhìn nhau, lặng lẽ thủ thế, lặng lẽ lần lần tới gần. Hứa Lãng bổ nhào về phía trước, thỏ con lập tức chạy đi.
“Thỏ con đừng chạy!”
Mấy người chạy đuổi theo, Đào Đào lập tức nói: “Phải cẩn thận đó!”
Lần trước bọn họ bị sập bẫy.
Mấy bạn nhỏ nghe xong thì cẩn thận hơn, nhưng vì thế mà làm con thỏ con chạy mất tiêu.
“Nó chạy mất rồi.” Mấy bạn nhỏ ỉu xìu.
Buồn ghê!
Đào Đào: “Hay là chúng ta tìm xung quanh chút đi.”
Hứa Lãng: “Đi, anh không tin không tìm thấy hang của bọn nó. Chúng ta chia nhau tìm đi, vẫn như lúc chia nhóm lên núi ấy, có chuyện gì cứ gọi to nhé.”
Các bạn nhỏ: “Được!”
Hạ Gia nắm tay Đào Đào, nói: “Chị Đào Đào phải chú ý an toàn nhé.”
Đào Đào cười hì hì: “Yên tâm đi, Gia Gia cũng cẩn thận nhé, chị đi với anh Tiểu Lãng mà, đảm bảo trăm lợi không hại!”
(Trong convert là ‘vạn vô nhất thất đát’ mình không hiểu lắm nhưng chắc là như vậy nhỉ? Bạn nào biết chỉ mình với nhé.)
Nói tới đây cô bé liền cao hứng: “Ai nha, vốn từ ngữ của mình cũng lớn quá đi, câu trăm lợi không hại mà mình cũng biết.”
Mấy người khác cũng bật cười theo, sau đó nhanh chóng chia nhau tìm kiếm.
Hứa Lãng dắt Đào Đào, nói: “Mậu Lâm, chú ý nhiều chút nhé.”
Mậu Lâm: “Không vấn đề.”
Mấy người tìm kiếm xung quanh, có rất nhiều bụi cây nhưng mà cũng cuối thu rồi nên cây đã khô héo đi nhiều. Đi vòng vòng một lúc, Đào Đào đột nhiên nói: “Anh Tiểu Lãng, anh nhìn kìa!”
Đúng lúc, họ phát hiện có một con thỏ con đang động đậy.
Đào Đào vui đến muốn nhảy cẫng lên, nhưng mà vẫn cố rón rén, nói nhỏ: “Chúng ta ôm cây đợi thỏ đi.”
Hứa Lãng cũng kích động đỏ bừng mặt: “Được!”
Nói ra mới thấy mấy đứa nhỏ này cũng quá may mắn, chỉ một lát sau đã thấy thỏ con ngoi đầu lên, Hứa Lãng thuận thế bổ nhào về phía trước, bắt lấy thỏ con. Cảm giác được thỏ con trong ngực mềm nhũn làm Hứa Lãng vui sướng nói năng lộn xộn.
“Bắt được rồi, bắt được rồi, chúng ta được ăn thịt thỏ rồi! Thế mà chúng ta còn bắt được thỏ đấy.”
Đào Đào cũng kích động nhảy lên tại chỗ: “Chính chúng ta bắt được, sao chúng ta giỏi vậy chứ! Ha ha ha ha!”
Mậu Lâm thì nhìn chằm chằm vào hang thỏ: “Hai người nói xem trong hang còn thỏ không?”
Mắt Đào Đào sáng rực lên: “Chắc chắn là có!”
Cô bé nhìn xung quanh, nói: “Để em tìm cành liễu, chúng ta trói thỏ con lại, sau đó sẽ bắt thỏ tiếp.”
“Được!”
“Đào Đào, Tiểu Lãng ơi….” Giọng nói của Hải Phong truyền đến, Đào Đào thấy thỏ con giãy giụa thì không dám nói to, thầm thì: “Nhỏ giọng một chút.”
Đầu bên kia hình như cũng nghe thấy, một lúc sau có tiếng bước chân truyền tới, Hải Phong và Hải Lãng dắt Hạ Gia đi tới, ba người đều phấn khích: “Bọn tớ phát hiện ra một ổ trứng gà rừng này, có bảy quả tất cả đó.”
Đào Đào cũng đắc ý lắc lư thỏ con trên tay nói: “Bọn em bắt được một con thỏ này, còn đang chờ tiếp nữa.”
Nghe thế thì mọi người càng vui hơn, Hải Phong nói: “Anh có giỏ trống này, để vào đây đi.”
“Ôi, lại thêm một con nữa!”
Mậu Lâm và Hứa Lãng vồ nhanh, giằng co một lúc thì thỏ con bị trói lại.
“Đợi thêm chút nữa đi!”
Các bạn nhỏ không nghĩ đến hôm nay mình lại gặp may vậy, dù tốn chút sức nhưng mà thu hoạch được nhiều, họ bắt được ba con thỏ con liền. Thỏ con hôm nay quá ngốc.
Nhưng mà vì bắt thỏ nên mấy đứa nhóc đều chật vật hết sức.
Đào Đào: “Chắc là hết rồi.”
Hứa Lãng: “Chúng ta đi tiếp đi, đi rửa sạch chút.”
“Được.”
Đây là lần thu hoạch tốt nhất của họ khi lên núi, không những có thỏ con mà còn có cả trứng gà.
Đào Đào nghĩ đến canh trứng thơm ngon thì càng vui vẻ hơn, cô bé nói: “Nếu sau này ngày nào chúng ta cũng thu hoạch được nhiều như vậy thì chúng ta chính là phúc tinh trong truyền thuyết đó.”
“Chúng ta vốn dĩ đã rất may mắn rồi mà.”
Các bạn nhỏ tiếp tục quay về chủ đề chính, men theo con suối nhỏ đi lên, nhưng mà đi đi bọn họ càng thấy dòng nước lớn hơn một chút. Đi đến cuối cùng, mọi người đều sửng sốt.
“Thì ra ở đây còn có ao nhỏ nha.”
Đào Đào nhìn ao nước nhỏ, tay cầm cành liễu quơ quơ một chút lập tức kinh hỉ: “Ở đây có cá này.”
Mắt mấy cậu nhóc cũng phát sáng lên: “Thực sự có cá này!”
Đào Đào: “Chúng ta bắt cá đi!”
Nước chỗ này rất trong, nhìn qua là thấy đáy, nước cũng không sâu. Cũng đúng thôi, sông nhỏ đầu thôn bọn họ còn chẳng sâu chứ nói gì đến ao nhỏ trong núi. Nhưng các bạn nhỏ vẫn cầm nhánh cây để đo độ sâu.
Hứa Lãng vui vẻ hét lên: “Không vấn đề gì, không sao đâu.”
Mấy đứa nhỏ lập tức xắn quần lên, ngập tràn phấn khởi: “Hôm nay chúng ta có thu hoạch lớn rồi!”
Đào Đào: “Mùa thu là mùa bội thu mà.”
“Đào Đào với Gia Gia cẩn thận chút nhé.”
Đào Đào: “Không vấn đề gì.”
Ánh mắt Hạ Gia cũng tỏa sáng, cậu chưa từng bắt cá bao giờ, bây giờ đang rất hưng phấn.
“Em cũng không có vấn đề gì.”
Các bạn nhỏ lội xuống ao, Đào Đào: “Ui ui, chỗ này có không ít cá nha!”
“Chẳng có ai tới bắt nên chúng càng lớn đó!”
“Anh đầu trọc là người tốt, còn nói cho chúng ta nơi tốt đẹp này.”
“Đúng vậy, không nghĩ tới diện mạo anh ta không giống người tốt nhưng nhân phẩm lại không tệ.”
“Nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”
Mấy bạn nhỏ vội vàng bắt đầu, chỉ một lát sau nước đã bắt đầu đục ngầu lên. Nhưng mà dù thế vẫn thấy được cá lớn.
Mậu Lâm thấy có một con cá to bơi qua bơi lại quanh chân Đào Đào thì cười phá lên: “Đào Đào ngốc quá, gần như thế mà còn không bắt được.”
Đào Đào nhìn chằm chằm con cá, đột nhiên vươn tay tóm lấy đuôi cá.
Nhưng mà dù là Đào Đào hay cá lớn đều bị dọa sợ.
Cá lớn giãy mạnh, Đào Đào suýt thì không giữ được.
Hạ Gia nhanh trí: “Chị Đào Đào quăng lên bờ đi.”
Tuổi bọn họ còn nhỏ nên chỉ đứng bên cạnh bờ chứ không đi ra phía giữa, cho nên quẳng lên bờ là thích hợp nhất.
Đào Đào nghe thế thì dùng sức vung tay lên.
Thành công quăng cá lớn lên bờ.
Hứa Đào Đào: “Uiiiii! Mình siêu quá!”
Ai mà nghĩ được là trong cả đám thì có duy nhất Đào Đào có khởi đầu tốt đẹp chứ.
“Anh cũng bắt được.” Mậu Lâm đắc ý nói, quê bà ngoại cậu nhóc có biển nên cậu cũng từng được xuống nước bắt cá, cũng từng được nghe người nhà nói qua cách bắt. Không nghĩ tới việc bắt cá này cũng cần kinh nghiệm.
“Ái chà, Mậu Lâm được nha!”
Mậu Lâm đắc ý: “Tất nhiên, các cậu tập trung là được.”
Đào Đào đột nhiên nói: “Chi bằng chúng ta phân công đi.”
Mọi người đều nhìn cô bé.
Đào Đào diễn tả: “Dù sao cái ao này cũng chỉ lớn có thế, chúng ta cứ bắt lẻ tẻ thì lại cho bọn chúng cơ hội chạy thoát, chi bằng chúng ta đuổi dồn cá vào một góc rồi để một người đi bắt.”
“Ý này hay đó!”
Mọi người đồng thanh nói.
Các bạn nhỏ khí thế ngất trời, còn mấy cô gái thì sao?
Hai nhóm bọn họ không giống nhau.
Ngày hôm nay cũng là ngày bội thu, mấy người Hứa Nhu Nhu phát hiện một cây táo trên núi, quả không nhiều nhưng mấy người bọn họ chia nhau cũng đủ. Mỗi người chia nhau - quả, hái đến nỗi cây táo không còn quả nào thì thôi.
Mọi người vui vẻ xuống núi.
Hứa Nhu Nhu về nhà, chất củi trong sân, sân nhà họ cũng không quá lớn, một bên chứa củi, còn bên khác có nuôi hai con gà. Cô đứng trong sân gọi: “Đào Đào, Đào Đào ơi!”
Không có ai trả lời.
Hứa Nhu Nhu nhíu mày, hôm nay ba mẹ đi vào huyện làm tiệc rượu, Tuyết Lân cũng qua sân phơi lúa hướng dẫn mọi người cách nuôi dế nhũi. Dù trong nhà không có ai nhưng đáng lý ra Đào Đào xuống núi rồi mới phải.
Nhưng mà trong nhà không có người, cô bé cũng không chơi ở nhà mấy đứa nhóc hàng xóm.
Hứa Nhu Nhu đi sang nhà đối diện hỏi: “Ông ơi, ông Hạ ơi, ông có nhà không ạ?”
Ông Hạ rất nhanh đã đi ra: “Nhu Nhu à, sao thế cháu?”
Hứa Nhu Nhu: “Đào Đào nhà cháu có ở bên này không ạ?”
Dừng một chút lại hỏi: “Gia Gia đã về chưa ông?”
Ông Hạ lắc đầu: “Chưa đâu, ông vẫn chưa thấy nó về.”
Bây giờ cũng không còn sớm nữa!
Hứa Nhu Nhu: “Vậy để cháu sang nhà thím Quế Hoa hỏi xem thế nào ạ, nếu không có cháu sẽ đi tìm xem.”
Ông Hạ: “Để ông đi cùng cháu.”
Hứa Nhu Nhu cười nói: “Không cần đâu ạ, không có chuyện gì đâu ông, có khi mấy đứa nào gặp chuyện gì vui nên quên cả trời đất ấy ông!”
Ông Hạ không yên tâm lắm, dù sao trên núi cũng không phải tuyệt đối an toàn: “Mấy đứa này, hay là lại rơi vào bẫy như lần trước?”
Hứa Nhu Nhu: “……..Không tới mức đó đâu ạ, tóm lại bọn nhóc sẽ không vấp hai lần trên cùng một hòn đá đâu ạ.”
Ông Hạ: “Cũng khó nói lắm.”
Ông đi ra cửa cùng Hứa Nhu Nhu: “Ông đi cùng cháu.”
Quả nhiên, Hứa Lãng và Mậu Lâm cũng chưa về, cũng đúng, chỉ cần một đứa không ở nhà thì / là mấy đứa nhóc khác cũng không có nhà.
Thím Quế Hoa: “Mẹ cháu còn chưa về à?”
Hứa Nhu Nhu: “Vâng ạ.”
Cô nói: “Thế này đi, nếu thím thấy Tiểu Lâm thì nhắn với em ấy giúp cháu là cháu lên núi tìm Đào Đào ạ.”
Chị em Hứa Nguyệt và Hứa Minh: “Để bọn tớ đi cùng cậu.”
Hứa Nhu Nhu chần chừ một lát rồi nói: “Cũng được, đi thôi.”
Bọn họ cùng nhau lên núi thì ông Hạ cũng không an tâm, nhưng thím Quế Hoa khuyên nhủ: “Bác cũng đừng đi cùng. Mấy cô nhóc này đi nhanh mà, nếu bác đi cùng, đến lúc Nhị Cẩu về cháu cũng chẳng biết nói sao. Với lại lần trước bọn nhỏ bị thương rồi, lần này không dám ẩu đoảng đâu. Cháu thấy Nhu Nhu nói đúng đó, chỉ là đi chơi quên mất thời gian thôi. Mấy đứa nhóc này thiếu đòn đây mà.”
Ông Hạ: “Được, vậy mấy đứa lên núi phải chú ý an toàn nhé.”
Thực ra ông Hạ cũng lớn lên, kết hôn sinh con ở trong thôn, mãi đến khi con trai lớn lên lấy vợ mới vào thành phố ở. Thế nên ông cũng hiểu rõ. Nhưng mà rõ ràng là một chuyện, dù sao cũng vào thành phố ở sáu bảy năm rồi, bình thường cũng không về thôn nhiều. Lâu dần cũng thấy núi lớn nhiều nguy hiểm, cái này không an toàn, cái kia cũng không an toàn.
“Mấy đứa đều là con gái, cẩn thận đó nhé.”
Hứa Nhu Nhu: “Không có việc gì đâu ạ! Ông Hạ cứ về trước đi.”
Ba người cùng lên núi, Hứa Nguyệt Nói: “Chúng ta đi tìm hướng kia à?”
Hứa Nhu Nhu: “Tớ qua chỗ suối nhỏ tìm bọn chúng.”
Hứa Minh gật đầu: “Đúng đó, chắc mấy đứa nghịch nước quên cả thời gian rồi. Có khi là thấy đỉa nên bắt đỉa đó.”
Đều có khả năng cả.
Hứa Nhu Nhu cùng Hứa Minh và Hứa Nguyệt đi đến chỗ bạn họ đầu trọc chỉ, chỗ này không cao, bọn nhỏ thường loanh quanh ở gần đây, lớn hơn chút thì sẽ lên chỗ cao hơn. Dù sao càng lên cao mới càng có nhiều thu hoạch.
Dưới núi cũng chẳng có gì, mấy đứa nhỏ cũng chỉ nhặt chút củi nọ kia.
Rất nhanh, Hứa Nhu Nhu đã thấy suối nhỏ, nhưng cũng chẳng thấy bọn trẻ nhà mình. Làm chỉ nên cũng quá hiểu em gái mình, cô nói: “Chúng ta men theo dòng suối đi lên trên tìm chút đi!”
Con suốt này quá nhỏ, nếu không phải vì giặt khăn thì cũng chẳng ai để ý đến.
Nhìn qua là biết chẳng có cái gì.
Hứa Minh nghĩ: “Mấy đứa nhỏ này đáng bị đánh đòn mà, thấy trời tối rồi mà còn không biết đường về nhà.”
Hứa Nguyệt cũng rất lo lắng, nhưng mà dù sao cùng làm chị, lớn hơn Hứa Minh tuổi. Huống chi Hứa Nhu Nhu cũng ở đây, mình làm chị không thể luống cuống được: “Mấy đứa chắc chẳng có chuyện gì đâu. Chị chỉ sợ hôm nay bọn trẻ xuống nghịch nước thôi.”
Hứa Minh cũng không để ý, nói: “Xuống nước cũng chẳng sao đâu, chút nước này không nguy hiểm gì đâu!”
Vừa nói xong liền nghe phía trước truyền tới tiếng trẻ con. Mấy người nhìn nhau, Hứa Nhu Nhu không nói hai lời liền chạy nhanh qua đó, Hứa Nguyệt và Hứa Minh cũng chạy theo sau. Ba cô gái vội vàng chạy đến chỗ phát ra âm thanh.
Vừa đến nơi liền trợn tròn mắt.
Sáu đứa nhóc con giống y như khỉ bùn, không nhìn ra quần áo nữa rồi.
Bực mình hơn là tất cả đều đang dưới nước, hơn nữa thời gian cũng không phải ngắn.
Hứa Nhu Nhu: “Đào Đào!”
Hứa Đào Đào thấy chị mình tới liền vui sướng chạy lên bờ: “Chị ơi, chị tới rồi.”
Hét lên một câu liền bổ nhào về phía Hứa Nhu Nhu.
Hứa Nhu Nhu sạch sẽ chỉ trong một giây liền có dấu móng vuốt của đứa nhỏ.
Hứa Nhu Nhu nháy mắt nghiêm mặt, cơn giận từ từ dâng lên.
Hứa Nguyệt và Hứa Minh yên lặng lui lại một bước.
“………………….”
Bọn họ cảm thấy Nhu Nhu muốn bùng nổ rồi.
Đã trễ thế này vẫn chưa về thì đành; bọn nhóc này con lội nước; lội nước thì thôi lại còn không biết xấu hổ làm bẩn quần áo chị Nhu. Hứa Minh và Hứa Nguyệt dường như có thể cảm nhận được Hứa Nhu Nhu sắp bùng nổ, một kích là nổ!
Hai người cẩn trọng nhìn sắc mặt Hứa Nhu Nhu, cảm thấy nếu chị Nhu thực sự đánh cô nhóc thì bọn họ vẫn nên cứu Đào Đào vậy.
Dù sao thì Đào Đào còn nhỏ như vậy, không chịu được sức lực của cô đâu!
Nếu bị đánh đến hỏng thì phải làm sao đây?
Nhưng mà không đợi đến cảnh hai chị em ‘yêu thương’ nhau thì ngược lại Đào Đào đã mở miệng nói: “Chị ơi, chị mau xuống đây đi, ở đây có nhiều cá lắm. Chị xem thu hoạch của bọn em này!”
Cô bé chỉ chỉ sang cái sọt nhỏ bên cạnh.
Hứa Nhu Nhu nhìn qua, mắt trợn to: “Đây đều là mấy đứa bắt được à?”
Nhìn ước lượng qua thì cũng khoảng con có to có nhỏ.
Hứa Đào Đào gật đầu: “Vâng ạ, chị mau qua đi!”
Nước lạnh gì chứ.
Nước bẩn gì chứ.
Trời tối gì chứ.
Tất cả đều không tồn tại!
Hứa Nh Nhu lập tức xắn quần xuống nước, nói: “Sao mấy đứa tìm được chỗ này vậy! Cá cũng bị mấy đứa bắt được, cũng ngốc quá đi?”
Nói thì nói thế nhưng mà cũng khen ngợi: “Nhưng mà mấy đứa giỏi quá, thu hoạch còn được nhiều hơn chị.”
Đào Đào đắc ý: “Còn không phải ư, bọn em còn bắt được thỏ con với nhặt được trứng gà đó.”
Nghe thế, ba cô gái mới đến cũng vui vẻ hơn nhiều, vừa thấy Hứa Nhu Nhu xuống nước, Hứa Nguyệt và Hứa Minh cũng không quản nhiều mà xuống theo. Chuyện tốt thế này chẳng phải muốn là gặp được.
Đứng thấy chỉ là ba cô gái chứ cũng là con gái lớn rồi, sức cũng lớn hơn chút.
Chỉ lát sau, bọn họ thu hoạch được nhiều hơn, thấy từng con từng con cá bị bắt thì mọi người đều vô cùng vui sướng.
Hứa Minh: “Mẹ ơi, sao tốt đẹp thế này! Mấy đứa nhóc con này cũng giỏi quá đi! Không biết thằng nhóc trọc đầu kia có biết chỗ này hay không mà lại chỉ cho mấy đứa tới đây.”
Hứa Nhu Nhu: “Tớ nghĩ họ không biết ở trên này có cái ao nhỏ đâu.”
Lời này cũng không sai, nếu biết chỗ thần tiên này thì cũng che giấu chứ ai lại nói ra!
Đây là cá tươi, cá tươi đó!
Mấy người hùng hổ bắt cá.
“Ọc….ọc…..ọc……”
Hứa Nhu Nhu vừa quay đầu lại liền thấy em gái Đào Đào của mình xoa bụng nói: “Em đói quá.”
Hứa Nhu Nhu ngẩng đầu nhìn trời, lúc này mặt mũi đều xám xịt lại.
Xong đời, trời tối rồi.
Bọn họ đi tìm người mà!
Sao lại tự mình lội nước bắt cá thế này!
Cô cảm thấy mình sắp bị mắng rồi.
Mấy bạn nhỏ khác lúc này cũng nghĩ đến chuyện này. Mọi người anh nhìn tôi – tôi nhìn anh. Hứa Lãng lặng lẽ xoa mông mình, cảm thấy sẽ ăn no đòn đây.
Hứa Nhu Nhu: “Đi về nhà đã.”