Cũng may trong căn biệt thự này có treo mấy bức tranh phong cảnh, vì quá rảnh rỗi , nên mỗi ngày Giang Diệu Diệu đều luyện vẽ.
Vẽ đi vẽ lại mấy lần, cuối cùng cô cũng có thể vẽ giống được ba phần so với tranh gốc.
Loay hoay một hồi, thoáng cái đã đến giờ tối.
Giang Diệu Diệu tắm rửa rồi đi đánh răng, sau đó đổi một bộ đồ ngủ sạch, đứng ở cửa sổ nói câu chào với con zombie ở phía đối diện.
Cô cảm thấy rất hối hận, biết vậy trước đó nên lấy số tiền mua máy phát điện để mua vài con thú cưng còn hơn.
Một người một mình sống trong mười ngày là thoải mái, sống hai mươi ngày là tiêu sái, nhưng đến ba mươi ngày thì là cô đơn tịch mịch.
Sống lâu mà không có điện đóm để xài cùng giải trí, hiển nhiên mỗi ngày trôi qua đều là tự ngược.
Giang Diệu Diệu thở dài, chui vào trong ổ chăn rồi nhắm mắt lại, âm thanh của đám zombie ngoài kia cũng bị ngăn cách bởi đồ chụp tai.
Trong lúc cô đang mơ màng ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, trong bóng đêm truyền đến một trận thanh âm, nghe như tiếng cọ xát.
Bởi vì khoảnh cách quá gần, cách một lớp chụp tai mà Giang Diệu Diệu vẫn nghe được.
Cô mở to mắt nhìn trần nhà, xác định âm thanh truyền tới từ phía trên.
Hay là đám zombie đã bò lên trên mái nhà từ lâu, chẳng lẽ tụi nó chui vào ống thông gió được?Bởi vì biệt thự này sử dụng hệ thống điều hoà, trong phòng dĩ nhiên sẽ có lỗ thông gió, đối phương tiến đến được phòng ngủ này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Cô sắp phải chết rồi sao? Bằng đôi tay chân nhỏ bé này, nếu phải cùng zombie vật lộn thì không hề có phần thắng.
Giang Diệu Diệu đã dành một tháng để chuẩn bị tâm lí, nhưng đến lúc chân chính phải đối diện với cái chết, chả hiểu sao cô vẫn cảm thấy có chút khẩn trương.
Bây giờ nên trốn hay là không trốn đây? Hay là trực tiếp chạy đi mở khoá gas, sau đó hai bên đều chết cùng nhau?Không được, cô còn muốn ăn thêm hai bữa ăn ngon nữa.
Ngay cả dép mà Giang Diệu Diệu cũng chưa xỏ vào, cô nhanh chóng nắm lấy đèn pin rồi chạy xuống lầu.
.