Khóe miệng cô giật giật, chỉ vào tầng hầm: "Ô thứ tư ở hàng thứ ba, tự mình lấy đi!"Người đàn ông lấy ra một thùng mì gói, dùng nước sôi còn dư lại mà cô đã đun, bóc cái nắp ra, hít hà xì sụp, dăm ba miếng đã ăn hết gói mì, húp một hơi nước là xong.
Giang Diệu Diệu: ! Hình như có một con lợn xông vào nhà của cô!Người đàn ông đi lấy thùng khác, tiếp đến thùng thứ ba, thùng thứ tư, ăn hết thùng thứ năm thì mới dừng lại.
“Thật ngại quá, ba ngày nay tôi không ăn gì.
”Có lẽ người đàn ông cũng cảm thấy xấu hổ, cho nên nói một câu xem như là giải thích.
Giang Diệu Diệu ồ một tiếng: "Thật sao? Tôi tưởng rằng cả đời này anh chưa ăn gì, được một con ma chết đói sinh ra nữa.
"“Tôi mệt rồi.
”Người đàn ông ăn xong ngụm canh cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, bước vào phòng ngủ và chìm vào giấc ngủ.
Giang Diệu Diệu ném rác ngang qua bên cạnh anh ta.
Giang Diệu Diệu quét rác ngang qua bên cạnh anh ta.
Giang Diệu Diệu nhảy dây đi qua bên cạnh anh ta.
Anh ta trước sau gì vẫn ngủ ngon lành, tư thế nằm cũng không thay đổi.
Thật đúng là một con lợn.
Đừng vì những người kì quái mà thay đổi nhịp sống của mình.
Nghĩ như vậy, cô đặt giấy bút trong phòng khách, tiếp tục luyện chữ.
Sau khi chép xong hai trang bách khoa toàn thư về chăn nuôi lợn, lúc này đã là buổi trưa, Giang Diệu Diệu vo gạo nấu cơm, mở một lon thịt lợn khô, cắt ra vài miếng giò dăm bông, rồi thêm một chút rau củ muối chua, dự định làm cho mình một bữa "thịnh soạn".
Vừa cho thịt vào nồi, người đàn ông ngửi thấy mùi thơm liền mò tới.
“Làm thêm một phần nữa đi.
”"Gọi ba ba.
" Cô nói một cách thản nhiên.
Ai ngờ đối phương lập tức gọi: “Ba ba.
”Giang Diệu Diệu:…… Đồ vô sỉ!“Bây giờ có phần của tôi chưa?” Người đàn ông hỏi.
“Đừng vướng tay vướng chân, qua một bên đợi đi.
”Giang Diệu Diệu đuổi anh ra khỏi bếp, đóng cửa lại, nhưng cô vẫn bỏ thêm hai thìa cơm trắng vào nồiGạo trắng thơm còn quý hơn vàng trong thế giới tràn đầy zombie này.
Người đàn ông đi ra phòng khách, ngồi trên ghế để xem “trang trại lợn” của cô.
.