Tiếng nước rào rào từ xa vọng tới, Giang Diệu Diệu ngồi ở trên giường ôm đèn pin, đột nhiên ý thức được, cuộc sống sau này của cô đừng mong được tự do tự tại như trước kia nữa.
Lúc Giang Diệu Diệu bị đánh thức đã là rạng sáng, người đàn ông kia tắm một chút mà trời cũng đã sáng rồi.
Cô quyết định làm lơ anh, đi phòng khách tính toán chuyện buổi sáng nên ăn cái gì, anh đi xuống theo phía sau, quanh người quấn một cái khăn tắm lớn, cái khăn dệt màu trắng mềm mại quấn một cái nút ở bên chiếc eo thon rắn chắc của người đàn ông.
Trừ cái này ra, một kiện quần áo đều không có, cả thân trên đều trần trụi, thậm chí anh ta còn đi chân trần.
Giang Diệu Diệu thiếu chút nữa phun máu mũi.
“Anh… quần áo của anh đâu?”Người đàn ông không nói lời nào, đi thẳng đến trước mặt cô, kéo khăn tắm một cái.
Ôi trời, gì mà to lớn vậy !Cô che mắt muốn thét chói tai, lại sợ đưa tới zombie, vì thế cả người căng cứng phát ra tiếng rít liên tục.
Làm sao bây giờ? Liệu cô sắp bị cưỡng gian sao?!Nhưng qua một hồi lâu, đối phương không hề chạm vào cô.
Cô tò mò mà mở mắt ra, người đàn ông thản nhiên như không, ở trước mặt cô quay vài vòng, tư thế còn cực kỳ hoạt bát.
Lúc thì nâng hai tay lên, lúc thì lại tách đôi chân dài ra.
Giang Diệu Diệu: “…… Anh đang làm cái gì thế?”“Trên người tôi không có vết thương hở, cô không cần lo lắng tôi sẽ biến thành zombie đâu.
”Hoá ra là vì cái này…… Cô thở phào nhẹ nhõm, dựa vào ghế giống như bị tê liệt.
“Thật tốt quá, tôi còn tưởng rằng……”“Tưởng rằng cái gì?”Anh buộc lại khăn tắm một lần nữa cho chắc, rồi thờ ơ hỏi.
Mặt Giang Diệu Diệu nóng lên: “Không có gì, quần áo của anh đâu? Cái khăn tắm này tôi dùng để lau tóc mà.
”“Bẩn quá, vứt đi rồi.
”Có mấy từ đơn giản mà mãi anh ta mới trả lời xong, lát sau lại quay sang hỏi: “Ở đây có quần áo của đàn ông không?"Cô lắc đầu theo bản năng: “Không có.
”Nói xong cô hối hận ngay lập tức, bởi vì lòi đuôi của chính mình.
Người đàn ông nghe thấy vậy liền cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là cười nhạo trước hành vi nói dối của cô.
.