“Ngươi rất mạnh, nhưng nhìn chiêu này của ta.”
“Vẫn Thiên đao.”
Lâm Vượng Tài vừa nói vừa điên cuồng điều động linh lực vào thân đao, làm thanh đao rực sáng lên. Đao khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo, Lâm Vượng Tài một đao chém về phía Hoàng Thanh Thanh, một đao như muốn chém nàng làm đôi. Không trung hình thành một đao quang dài mấy chục mét đồ sộ vô cùng.
Hoàng Thanh Thanh cũng không bối rối mà nắm chặt kiếm, kiếm của nàng rung động tựa như sống lại cùng giết địch . Quanh thân nàng ngập tràn kiếm khí, nàng tựa như một thanh tuyệt thế thần kiếm bắt đầu thức tỉnh.
“Cuồng phong trảm.”
Vô số kiếm khí như khai thiên tích địa chém về phía Lâm Vượng Tài. Kiếm khí cùng đao khí va chạm mà vỡ nát . Nhưng kiếm khí của Hoàng Thanh Thanh cứng rắn hơn phá tan Đao khí của Lâm Vượng Tài mà bay về phía hắn.
Làm Lâm Vượng Tài phải cấp tốc né tránh, mặt có chút tái nhợt, cảnh giới hắn cao hơn Hoàn Thanh Thanh một tiểu cảnh giới nhưng khi nàng vận dụng kiếm ý hắn vậy mà không thể chống đỡ. Ngộ ra kiếm ý cùng chưa ngộ ra chênh lệch lớn như vậy sao.
“Kiếm Ý.” Lâm Vượng Tài vừa né tránh ra nhưng kiếm của Hoàng Thanh Thanh lại đến một lần nữa, kiếm khí như che lấp thiên địa hướng về phía hắn.
“Ta nhận thua.” Hắn biết một kiếm này hắn hoàn toàn không thể chống đỡ được. Hắn như dùng toàn bộ sức lực mà hô lớn. Kiếm khí đến trước mặt Lâm Vượng Tài tan rã nhưng có một vài tia chạm tới thân thể của hắn. Lớp khiêng chắn bằng linh khí hoàn toàn không thể ngăn cản mà vỡ nát, từng vết thương trên cơ thể cũng xuất hiện. Y phục cũng máu nhuộm đỏ tươi.
Tuy bị thương nhưng Lâm Vượng Tại vẫn cảm thấy may mắn, nếu hắn hô chậm một nhịp sợ là đã bị kiếm khí phanh thây.
Bên kia đám Phù Vân tông mặt đều đen lại,đặc biệt là Lam Như Vân.
Lam Như Vân Nhìn chằm chằm lão Tửu như muốn nói “Mẹ nó đây là mới ngộ ra kiếm ý hay sao, ta ít học nhưng ngươi đừng có lừa ta như thế chứ”. Trên mặt hắn cũng không còn duy trì được nét cười như vừa nãy.
Bên kia lão Tửu cười như được mùa nhưng miệng vẫn ngại ngùng mà nói : “ Ha Ha Lam tông chủ thứ lỗi, Thanh Thanh nàng chưa khống chế tốt lực đạo.” Miệng lão Tửu tuy muốn thứ lỗi nhưng trên mặt không có chút nào gọi là thành ý, sợ là hận không thể thiên hạ biết đệ tử mình thắng.
“Được rồi, đám đệ tử so tài đến đây là kết thúc, ta mang theo những tên đệ tử sợ là không đủ để đệ tử ngươi mài kiếm.” Tuy không muốn nhưng Lam Như Vân cũng đành nhận thua, tuy có chút mất mặt nhưng còn hơn để Tiên Liên tông đệ tử đánh bại thêm mấy tên đệ tử nữa. Đến lúc đó sợ là không còn mặt mũi nữa mà mất.
Câu nói của Lam Như Vân làm lão Tửu có con mắt khác nhìn hắn, tên này tuy có chút dối trá nhưng nhận thua rất dứt khoát mà không thèm dùng một lý do gì đó để líu kéo.
Bên kia Thái Sơn trưởng lão cũng nói thêm vài câu để líu kéo sĩ diện : “Đáng tiếc là đại sư huynh của Phù Vân tông đang bế quan lên không đến được đây.”
“Được rồi thua là thua, không cần thêm lý do. Khi nào về tông lên cho đám đệ tử một ít đặc huấn. Có lẽ an nhàn đã lâu lên kiếm của bọn chúng đã bắt đầu cùn.” Mấy tên đệ tử đang đứng bên cạnh Thái Sơn trưởng lão nghe câu nói của Lam Như Vân mặt đều biến sắc, sợ là sau đặc huấn bọn họ đều ít đi một lớp da.
Nhưng khi thấy đám đệ tử mặt mày ủ rũ Lam Như Vân quát lên : “Ngẩng đầu lên, mới chỉ là luận bàn thua mà thôi, ít ra các ngươi còn mạng để thay đổi. Tu luyện cả một đời sao có thể tránh khỏi được thua trận. Lần này thua thì lần sau thắng lại là được. Đây chỉ là một chướng ngại nhỏ nhoi mà các ngươi cần vượt qua để mạnh hơn, nghe rõ chưa.”
“Rõ.” Đám đệ tử đều đồng thanh đáp lại.
Lão Tửu cũng có chút khâm phục Lam Như Vân, không hổ là đứng đầu một tông môn, chỉ cần vài câu đám đệ tự như uống thuốc kích thích hận không thể về nhà đóng cửa bế quan tu luyện.
“Thật mất mặt, để cho đạo hữu cười chê.” Lam Như Vân quay sang nói với lão Tửu.
“Sao có thể cười chê được, cách dạy dỗ đệ tử của Lam đạo hữu rất hay. Sợ rằng lần sau so đấu kết quả sẽ rất khó đoán.” Lão Tửu cũng cười cười nói.
“Đúng rồi lần này chúng ta tới Tiên Liên tông một phần là gia tăng sự hảo hữu của hai tông, mặt khác là Tinh Hà Quận chuẩn bị xuất hiện Thánh Nhân bí cảnh. Sợ rằng lúc đó sẽ có vô số tông môn đến tranh đoạt. Chúng ta tới đây để kết minh với Tiên Liên tông để gia tăng thêm chút lợi ích.”
Nghe đến Thánh Nhân bí cảnh lão Tửu hô hấp đều có chút gấp, bất cứ chỗ nào tài sản của một tên Thánh cảnh đều cho mọi người mơ ước.
“Thánh Nhân bí cảnh sợ rằng với khả năng của chúng ta vô pháp tranh đoạt.”Lão Tửu tiếc nuối nói. Tuy rất hứng thú nhưng lão Tửu cũng biết người biết mình. Đến lúc đó sợ rằng sẽ có Thánh tông thậm trí Thánh Nhân đến tranh đoạt, bọn hắn đến sợ rằng chỉ làm pháo hôi mà thôi.
Lâm Như Vân cười nói : “ Đúng rồi nếu là bình thường Thánh Nhân bí cảnh sợ rằng chúng ta không có cơ hội xen vào. Nhưng đây là bí cảnh của Tuyệt Viên Thánh nhân, hắn là một tên tán tu không môn không phái nhưng sát phạt có tiếng của Thanh Vân Châu. Cả đời không nhận đệ tử lên bí cảnh của hắn có quy tắc chỉ dưới tuổi mới có thể bước vào. Còn thực lực thấp hơn Linh Đài cảnh là được. Nếu người không tuân theo quy tắc mà cố tình vào sợ rằng bị bí cảnh chấn sát. Còn nếu Thánh cảnh bước vào, Bí Cảnh sẽ tự động tan vỡ trong không vực, đến lúc đó sợ rằng Thánh cảnh cũng nguy hiểm đến tính mạng. Cho lên đây là có hội ngàn năm có một cho đám đệ tử chúng ta.”
Nghe vậy lão Tửu cũng khá động tâm. Đây là Thánh nhân bí cảnh, chỉ cần được một chút cơ duyên trong đó thôi cũng đủ để người đó hoá kén thành bướm. Cơ duyên hiếm thấy.
Thế là hai người bắt đầu kế hoạch kết minh, thuận tiện tìm hiểu thêm về Thánh Nhân bí cảnh.