Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Con trai ơi! Nương nghe nói bên ngoài yêu thú bạo động, bảy ngày trước con nhờ người đưa thư nói sẽ về ngay, nhưng qua mấy ngày lại không về, nương còn tưởng rằng con và con dâu không về được nữa!"Bị một bà lão ôm, cả người Lạc Vân Dã cứng ngắc không dám động, chỉ âm thầm cầm một tờ linh phù.

Một khi bà lão có khác thường, hắn sẽ không do dự mà ra sát may bên trong nhà còn có một ông cụ nghe tiếng động bên ngoài, đi ra sau khi thấy rõ ba người, lung túng kéo bà lão ra: "Lão bà tử, mắt bà mờ rồi, đây không phải là con trai con dâu của chúng ta."Ông lão còn nói xin lỗi với hai người bọn họ: "Thật ngại quá thật ngại quá, trước kia lão bà tử nhà ta thêu kiếm sống hư mắt, hôm nay đã không nhìn rõ ràng được.""Không sao, đại nương là nhớ con trai mà nóng lòng thôi." Ngu Tri Dao lại lộ ra nụ cười thương hiệu: "Ta và đồng bạn muốn về cố hương, trên đường đi qua thôn Đồ Long, chẳng biết có thể mượn chỗ ngủ một đêm không?"Có chuyện thất lễ lúc nãy, ông lão gật đầu, để cho bọn họ vào lão thái thái thì còn dựa vào vai ông lão khóc, khóc một lát, bà ấy cúi đầu lau nước mắt, đi tới nói xin lỗi với bọn lấy bánh bao còn dư lại trong nhà, Ngu Tri Dao không nhận, trái lại còn tặng chút bánh ngọt ở của hai người là phòng của con trai con dâu hai ông bà lão, bà lão còn cầm chăn mới tinh cho bọn họ, lại lấy hai bộ quần áo để tắm rửa, nói: "Con trai con dâu của ta lâu rồi không về, nhà chúng ta cũng không có quần áo mới gì.

Trước tiên các ngươi mặc cái này đi."Ngu Tri Dao dùng hai tay nhận lấy quần áo cũ, cúi đầu liếc nhìn, vui vẻ nói: "Cảm ơn đại nương.

Quần áo này rất đẹp."Rốt cuộc bà lão cũng mỉm cười, "Ai, các ngươi thích là tốt rồi."Bà cụ đi ra Vân Dã vẫn luôn yên lặng không nói, đợi một lát, đóng cửa phòng lại, che lại ánh sáng yếu ớt bên ngoài trong phòng lại lần nữa rơi vào mảnh đen chật hẹp chỉ có một cái giường nhỏ, một cái bàn hai cái ghế cùng với một tủ quần áo, không có cách nào chứa nhiều đồ dùng Tri Dao không thể làm khác hơn là cầm thảm lông nhung ra trải lên giường nhỏ, cùng Lạc Vân Dã mặc quần áo tạm ngủ một bóng tối, Lạc Vân Dã không nhắm mắt, tay hắn hơi sờ chỗ vạt áo không bị ướt của mình, nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Tri Dao, nhỏ giọng nói: "Bà lão mới vừa rồi, không có nước mắt."Những lời này, ở trong đêm tối làm cho người ta có chút lạnh lẽo, da gà nổi cả sau Tri Dao cảm thấy Lạc Vân Dã thật biết cách nói câu nói, làm cho người ta trắng đêm khó may nàng quá buồn ngủ, ánh mắt mơ màng không mở nổi.

Nằm ở phía ngoài giường nhỏ, mang chụp mắt cho mình xong, còn không quên an ủi Lạc Vân Dã: "Yên tâm đi, ta có pháp bảo phòng ngự.

Nếu xảy ra dị động gì, ít nhất có thể ngăn được ba kịch toàn lực của tu sĩ cường đại, tranh thủ đủ thời gian chạy trốn cho chúng ta."Lạc Vân Dã ừ một tiếng, xé phù trừ tà treo bên hồng, dán cho Ngu Tri Dao và mình một vàng trên phù ấn thoáng hiện ra, ẩn ở mua bàn tay.

Phù trừ tà bình thường chỉ có hiệu quả một ngày, nhưng dùng Cổ Phù bút vẽ phù trừ tà lại có thể duy trì ba người làm xong hết chuẩn bị, cùng giường ngủ một đêm.

Dù sao chỗ này cũng không có chỗ đặt cái giường thứ hai..

Truyện Chữ Hay