Edit: Tawm.
Beta: Leo lười
Kiều Chấn Quân cho rằng cô sợ bị mắng, cho nên mặt mới cố nín thành ra thế này.
Chỉ định nói cô vài câu, nói cho cùng thì một đứa bé một mình chạy tới bờ sông bắt cá thật sự quá nguy hiểm, nhưng cô lại đang ngước đôi mắt to như mắt nai con nhìn ông chờ đợi, như phủ một lớp sương mờ, ươn ướt.
Lòng ông mềm nhũn, lập tức không tức giận nữa: “Được rồi, lần này cha tạm thời không mắng con, nhưng về sau không được một mình ra sông bắt cá, biết chưa?”
Đại Kiều rất tủi thân, cô cũng rất ngoan, không làm chuyện xấu, nhưng lại không nói nên lời.
Cuối cùng dưới ánh mắt sáng quắc của cha, cô chọc chọc bàn tay nhỏ bé, gật gật đầu: “Biết rồi ạ.”
Còn về miếng ngọc bội giấu ở lòng bàn tay, cô định bụng sẽ không nói cho bất kì ai.
Từ nhỏ đến lớn, quần áo giày dép cô mặc đều là đồ Tiểu Kiều đã mặc qua, hơn nữa đã mặc rồi thì sẽ mặc rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô có được đồ vật xinh đẹp như vậy, cô không định nói cho bất kì người nào, cô sợ sẽ bị người ta đoạt mất.
Kiều Chấn Quân nhìn lướt qua cá trong sọt nói: “Nhiều cá như vậy chúng ta ăn cũng không hết, con mau lấy vài con đem qua cho ông bà nội.”
Đại Kiều giơ đôi tay nhỏ bé ngắn tũn, nhẹ nhàng nói: “Biếu, ông bà, năm con, cho dì Tuệ, ba con, còn lại, để cha ăn.”
Lúc đầu Kiều Chấn Quân muốn để cô đem mấy con đến nhà bà ngoại cô, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ rõ ràng đã đầy đặn hơn một chút của cô, miệng mấp máy rất nhiều lần, vẫn không thể nói thành lời.
Đại Kiều không biết sự bối rối của cha cô, không phải cô cố ý không muốn đem cho mẹ cô, mà là cô đã thật sự quên người này rồi.
Khi biết mẹ mình bỏ đi, cô thực sự rất lo lắng, sợ rằng mẹ sẽ ly hôn với cha, càng sợ bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng dần dần, cô nhận ra đó lại là điều tốt.
Những ngày qua, không có người mắng chửi cô, không có người ghét bỏ cô, mỗi ngày ăn no ngủ đủ, thật là quá sung sướng rồi!
Tuy rằng Đại Kiều không rõ vì sao mẹ không yêu thương cô, nhưng dù là động vật nhỏ yếu cũng mà hiểu được tìm lợi tránh hại theo bản năng, nếm được rồi ngon ngọt rồi, cô chọn cách quên đi người mẹ đó.
Cô để riêng ra bảy con cá cho vào bồn gỗ nuôi, sau đó đeo sọt đi về phía nhà ông bà Kiều.
Lúc Đại Kiều chạy đến nhà ông bà Kiều, có một người cũng đang đi về phía nhà ông bà Kiểu.
Kiều Hồng Hà một tay mang theo một cái rổ, một tay dắt một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi, bước đi như gió.
Đứa bé trai nhỏ bé gầy còm, làn da trắng đến mức có vẻ hơi kì lạ, vì để đuổi kịp bước chân mẹ mình, nó dốc sức chạy trên đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn, mệt đến thở dốc nhưng cũng không khóc nháo, ngoan ngoãn làm người khác đau lòng.
Đi vào thôn Thất Lý, dân trong thôn thấy bọn họ, cười chào hỏi: “Hồng Hà, cô lại về nhà mẹ đẻ à?”
Kiều Hồng Hà cười gật đầu: “Đưa con trai về thăm anh hai tôi.”
“Tình cảm anh em của hai người cũng thật tốt, cô mang theo cái gì về đấy? Để tôi xem nào!” Một phụ nữ đứng quanh đó tiến lên, không đợi người ta đồng ý đã thò tay lật tấm vải phủ trên cái rổ lên.
Kiều Hồng Hà không kịp tránh, vải bị lật lên, bên trong đựng đầy trứng gà và một bọc đường đỏ nhỏ.
Đôi mắt người phụ nữ lập tức sáng lên, lớn tiếng ồn ào: “Ôi chao, nhiều trứng gà như vậy, làm sao mẹ chồng cô lại chịu cho cô mang nhiều trứng như vậy về nhà mẹ đẻ thế?”
Kiều Tú Chi có hai cô con gái, theo thứ tự là cô ba Kiều Hồng Hà và cô tư Kiều Hồng Mai, hai chị em một người gả đến đội sản xuất nhà họ Triệu ở kế bên, một người gả đến thị trấn trên.
Chồng của Kiều Hồng Hà Triệu Giải Phóng là một người đàn ông thật thà hiền hậu, nhưng mẹ anh ta Tiếu Thúy Hoa lại là một người vắt cổ chày ra nước nức tiếng gần xa, ngày thường đối đãi với mấy người con dâu vừa keo kiệt lại khắc nghiệt, vật gì đã vào cửa nhà họ Triệu, đừng hòng lấy ra được.
Quan trọng là Tiếu Thúy Hoa rất không thích người con dâu thứ ba Kiều Hồng Hà này, cho nên khi nhìn thấy cô lấy nhiều trứng gà như vậy mang về, tất cả mọi người đều suy nghĩ nhiều.
Kiều Hồng Hà bình tĩnh đậy tấm vải lại: “Sắc trời không còn sớm, tôi phải đi nhanh đây, đợi lát nữa còn phải về nhà làm việc nữa!”
Nói xong cô kéo con trai rời đi.
Mọi người nhìn chằm chằm rổ trứng gà của cô, thèm chết đi được.
“Vẫn là Hồng Hà có lương tâm, bác hai nhà họ Kiều nằm liệt một tháng, cô đã trở lại vài lần, đâu như Hồng Mai, một lần cũng không về!”
“Hồng Mai từ nhỏ vô tâm, trời sinh là một con sói mắt trắng, chị xem chồng cô ta là chủ một quán cơm ở trấn trên, điều kiện sống thường ngày tốt như vậy, nhưng đã bao giờ giúp đỡ nhà mẹ đẻ đâu?”
“Lại nói cũng kì lạ, người nhà họ Kiều ai lớn lên cũng cao gầy thon thả, cũng chỉ có Hồng Mai thấp lè lè, bình thường cũng chẳng xinh, thật không biết cô ta giống ai?”
Kiều Hồng Hà không biết cô về làm mọi người bàn tán xôn xao, cô tư cũng bị liên lụy.
Ở cửa vào nhà ông bà Kiều, cô gặp Đại Kiều khua đôi chân nhỏ đi tới, ngạc nhiên nói: “Đại Kiều, sao cháu lại đến đây?”
Đại Kiều ngẩng đầu nhìn thấy người vừa tới là ai, đôi mắt lập tức cong thành hai vầng trăng khuyết nhỏ: “Cô Ba, em Nhất Minh!”
Đôi mắt Triệu Nhất Minh sáng ngời, rút tay khỏi tay mẹ, bịch bịch chạy tới: “ Chị Niệm Niệm!”
Tên Đại Kiều là Kiều Niệm Niệm, chỉ là trong nhà và trong thôn ai cũng gọi cô là Đại Kiều, chỉ có người em họ Triệu Nhất Minh này gọi cô là chị Niệm Niệm.
Đôi tay nhỏ bé của Triệu Nhất Minh nắm chặt tay chị, thân hình gầy yếu thấp lè tè dựa vào người cô, bộ dáng ỷ lại dựa dẫm đó làm người nhìn trong lòng mềm nhũn.
Đại Kiều cũng rất thích người em họ này, ngoan ngoãn lại đáng yêu, bảo làm cái gì liền làm cái đó.
Kiều Hồng Hà nhìn hai chị em tay cầm tay đầy thân thiết, đôi mắt cay cay.
Nhất Minh vốn dĩ là một đứa bé khỏe mạnh lại thông minh, một năm trước cô đi trấn trên chăm sóc cô em chồng ở cữ, để Nhất Minh ở nhà với bà nội.
Ai ngờ cô rời khỏi nhà không đến hai ngày, Nhất Minh bị rơi xuống nước, đêm đó đã sốt cao, mà mẹ chồng vì tiếc tiền mà không đưa nó đi khám bệnh, nếu không phải cô bất chợt về nhà, đứa trẻ này phỏng chừng ngay cả mạng sống cũng không còn!
Cô tức giận đến run người, lập tức đưa con trai đến bệnh viện thị trấn, cuối cùng mạng thì cũng cứu được rồi, nhưng đầu óc lại bị ảnh hưởng.
Phản ứng của Nhất Minh chậm chạp hơn những đứa trẻ cùng tuổi, không nhớ được gì, người trong nhà ngoại trừ cô thì cũng không nhớ được ai, dù là ba nó, quay đầu là lập tức có thể quên sạch, thế nhưng nó lại nhớ rõ người chị họ Đại Kiều mới chỉ gặp có vài lần này.
Về phần Đại Kiều, cô rất yêu thương Nhất Minh, chưa bao giờ tỏ ra ghét bỏ vì nó phản ứng chậm, cũng không chê nó tính cách nhát gan, so với trong nhà những con người không có nhân tính ở trong nhà, đây mới được coi là người nhà thực sự!
Kiều Hồng Hà nhìn Đại Kiều, đột nhiên phát hiện sắc mặt cô đã hồng hào hơn nhiều so với lần trước đến đây, khuôn mặt nhỏ cũng có thịt, trong lòng không khỏi tò mò.
Đang định mở miệng hỏi, Kiều Tú Chi đi ra: “Mấy đứa sao lại cùng nhau đến đây?”
Kiều Hồng Hà chào một tiếng “mẹ”: “Con tới thăm anh hai.”
Trong gia đình nhà mẹ đẻ, cô thân với anh hai nhất, khi còn nhỏ cô ở bên ngoài bị người khác bắt nạt, đều là anh hai chống lưng cho, có cái gì ăn ngon, anh hai đều giấu đi cho cô một phần, em tư bởi vậy rất ghen ghét với cô.
“Vậy còn cháu, nhóc con?” Kiều Tú Chi ánh mắt dừng trên người Đại Kiều.
Đại Kiều khoe hàm răng, cười ngọt ngào: “Đến biếu cá ạ.”
Nói rồi cô buông sọt xuống, gạt lá cây khô phủ bên trên ra, để lộ mấy con cá béo múp phía dưới, làm bà nội và cô ba giật nảy mình.
“Ở đâu ra nhiều cá như vậy?” hai mẹ con Kiều Tú Chi và Kiều Hồng Hà một lời cùng thốt ra khỏi miệng.
Đại Kiều cũng giống như khi ba cô hỏi, đỏ mặt, ngập ngừng cả buổi chỉ nghẹn ra hai chữ: “Bắt được.”
Kiều Tú Chi càng thấy kỳ lạ.
Thôn Thất Lý có một sông một suối, nhưng đều không sâu lắm, hiện giờ mùa đông khắc nghiệt, chỗ nào có nhiều cá như vậy để bắt?
Bà hỏi cả buổi, nhưng Đại Kiều không chịu nói thêm tiếng nào, khuôn mặt nhỏ đỏ đến độ sắp bật máu.
Giống như Kiều Chấn Quân, bà cũng có ý định răn dạy, cuối cùng vẫn phải chịu thua trước đôi mắt ướt nước của Đại Kiều, đành phải dặn dò cô về sau không được một mình đi bắt cá.
Kiều Hồng Hà ở một bên kinh ngạc đến mức câm nín, ngoại trừ với cha cô, mẹ cô đã bao giờ nói chuyện dịu dàng như vậy?
Đại Kiều thấy bà nội không mắng mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lấy năm con cá từ sọt ra.
Kiều Tú Chi cũng không khách sáo, nhận cá, lại lấy hai con trong đó chia cho Kiều Hồng Hà: “Đợi lát nữa mang về, bồi bổ con trai cho tốt.”
Lời này vừa vặn bị Vạn Xuân Cúc đang đi ra nghe được, như xát muối vào lòng, chỉ là ngay trước mặt mẹ chồng, cô ta không dám nói gì.
Ánh mắt cô ta chợt sáng lên, nhìn cái rổ trên tay Kiều Hồng Hà nói: “Trong rổ là trứng gà hả? Em ba đưa rổ cho chị đi, chị cất vào trong nhà.”
Kiều Hồng Hà nhíu nhíu mày: “Trứng gà này là tôi đem cho anh hai bồi bổ.”
Vạn Xuân Cúc kêu lên như gà mái: “Toàn bộ đều cho anh ta? Anh ta một người làm sao ăn hết nhiều trứng gà như vậy? Cô ba, không phải chị chê trách cô, cô biết rõ thân thể của cha không tốt, cô mang nhiều trứng gà như vậy về, mà nửa quả cũng không để lại cho cha, cô thật là quá bất hiếu!”
Mặt Kiều Hồng Hà tức khắc liền sầm xuống: “Trứng gà của tôi, tôi muốn cho ai thì cho, mẹ và cha cũng không nói gì, cần chị lắm mồm à?”
Kiều Hồng Hà thừa hưởng tính tình của mẹ cô, thậm chí trò giỏi hơn thầy, cho dù là ai, chỉ cần làm cô khó chịu, cô sẽ làm cho người đó cảm thấy càng khó chịu hơn!
Vạn Xuân Cúc bị mắng cho không còn mặt mũi, mặt sưng lên đỏ bừng, nhưng lại tiếc nhiều trứng gà nhiều như vậy: “Thật đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt, tôi chỉ vì muốn tốt cho cô!”
(Chó cắn Lã Động Tân: thành ngữ Trung Quốc, chỉ việc người có lòng tốt bị hiểu nhầm, không phân biệt tốt xấu; Lã Động Tân là một trong tám vị tiên trong truyền thuyết.)
Kiều Hồng Hà không chừa cho chị ta chút mặt mũi nào: “Cảm ơn, vậy xin chị đừng đối tốt với tôi, tôi không cần.”
Vạn Xuân Cúc tức đến nghiến răng nghiến lợi, mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Kiều Tú Chi liếc mắt nhìn con dâu cả một cái, mặt đầy ghét bỏ.
Tốt với Hồng Hà? Cô ta cho rằng ai cũng ngu xuẩn như cô ta hay sao?
Đại Kiều bỏ lại lá khô vào sọt, đeo sọt lại lên vai một lần nữa, mềm giọng nói: “Bà nội, cô ba, cháu muốn đưa, cá, cho, dì Tuệ.”
Vạn Xuân Cúc trừng mắt, giống hệt con mèo bị giẫm phải đuôi: “Đại Kiều, mày đưa cá cho bác, đem cá ngon cho một người ngoài, chuyện này chỉ có loại ngu xuẩn như mày mới làm được!”
Cá bị chia mất hai con, trứng gà một quả cũng không xơ múi được, bây giờ còn muốn đem cá đưa cho một người ngoài?
Trời sập cũng không có đạo lý này!
Nói rồi chị ta ngay lập tức động thủ định xông đến giật lấy cái sọt của Đại Kiều, lại bị Kiều Tú Chi đánh cho một phát.
“Bốp” một tiếng giòn vang!
Một đòn này Kiều Tú Chi đánh xuống không nương tay, mu bàn tay Vạn Xuân Cúc tức khắc sưng đỏ một mảng lớn, co rút đau đớn, nước mắt liền rơi xuống.
“Mẹ!!!”
Tiếng kêu thê lương của Vạn Xuân Cúc vang ra khắp sân, doạ đám gà mái già bên cạnh sợ hãi bay tán loạn.
“Sao mẹ có thể đối xử với con như vậy?”
Cô ta dùng ánh mắt đáng thương bất lực lại nhỏ bé nhìn mẹ chồng một cái, sau đó ôm mặt chạy từng bước nhỏ bịch bịch bịch về phòng.
Kiều Tú Chi:……
Kiều Hồng Hà:???
Hai mẹ con đồng thời ngơ ra.
Biểu tình đều là một lời khó nói hết.
Nếu Tiểu Kiều ở đây, chắc chắn biết rõ Vạn Xuân Cúc là có tật xấu gì.
Vạn Xuân Cúc mười mấy năm sau mới được kiểm tra ra là bị hội chứng đa nhân cách, bên trong thân thể chị ta ẩn giấu hai loại nhân cách, một cái là người đàn bà tính toán chi li lại đanh đá, cái còn lại là cô gái nhỏ dễ khóc dễ tổn thương, cho nên mới thường xuyên làm ra hành động mà người khác không thể tưởng tượng được.
“Sao toàn là một đám hỏng bét thế?”
Ba người con dâu, không một ai là người bình thường!
Kiều Tú Chi một bên phun tào một bên đem cá vào bếp, sau đó cùng con gái đi thăm Kiều Chấn Quân.
Vạn Xuân Cúc khóc lóc bỏ về phòng, trong lòng hy vọng có người đi theo để an ủi mình, ai ngờ đợi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng người nào, lập tức chuyển thoắt sang nhân cách của một người đàn bà đanh đá, ra cửa kể lể những thiệt thòi của mình.
Vào đông hầu như không có mấy nhà nấu cơm trưa, từng nhóm phụ nữ đều nhàn đến mốc meo, không tụ tập buôn dưa lê tán phét có lẽ không thể sống được.
Đi đến một chân tường, Vạn Xuân Cúc nghe được mấy người đàn bà đang thì thào thấp giọng nói chuyện.
“Lâm Tuệ để ý con trai nhà họ Kiều, mọi người đã nghe nói chuyện này chưa?”
“Có nghe qua, thật không dễ nhận ra cô ta là người như vậy! Ngày thường lúc nào cũng ra cái vẻ trung trinh tiết liệt, không nghĩ tới bên trong lại lẳng lơ như vậy, chậc chậc chậc……”
Vạn Xuân Cúc đột nhiên vỗ đùi một cái, tức khắc cảm thấy chính mình phát hiện được chân tướng.
Nói xem vì sao Đại Kiều lại đem cá ngon như vậy cho Lâm Tuệ, hoá ra là Kiều Chấn Quân sai bảo!
Cô lập tức gia nhập hàng ngũ buôn dưa lê bát quái, còn nói cho mọi người rằng Kiều Chấn Quân bảo Đại Kiều tặng cho Lâm Tuệ tận ba con cá to, ba con đấy!
Lúc đầu còn có vài người không tin, bây giờ nghe Vạn Xuân Cúc có cả bằng chứng hẳn hoi, không khỏi đều tin tưởng, sau khi trở về lại lan truyền tin tức này cho những người khác.
Rất nhanh, trong thôn đâu đâu cũng đều truyền tai nhau rằng Lâm Tuệ có tin đồn đang dây dưa không rõ với con thứ hai nhà họ Kiều, mà tin tức này, rất nhanh đã truyền tới nhà họ Phương.
Người nhà họ Phương chấn kinh rồi!
Người nhà họ Phương phẫn nộ rồi!
Người nhà họ Phương muốn làm lớn chuyện!
Nhà họ Phương bọn họ đường đường là thông gia nhà họ Kiều, thế mà một con cá cũng không sờ được, ngược lại còn tặng cá cho hồ ly tinh, quả thực buồn cười!
Còn tên Kiều Chấn Quân, ngày thường nhìn trầm lặng, không ngờ lại vô cùng hư hỏng, thế mà dám dây dưa với quả phụ Lâm Tuệ kia!
Phương Phú Quý một tay đập lên bàn, vẻ mặt ngang ngược nói: “Em gái, anh phải đưa em trở về đòi lại công bằng, dám bắt nạt em gái của Phú Quý tôi, chính là khinh thường Phú Quý tôi!”