Beta: Leo Lười
Bà Phương luống cuống.
Bà Phương nổi giận.
Bà Phương giơ tay cho Phương Tiểu Quyên một cái tát!
“Cái thứ xui xẻo này, tao bảo mày chọc cho mẹ chồng mày tức giận hả, còn không mau chạy đến quỳ xuống trước mặt mẹ chồng, cầu xin bà ấy tha thứ cho mày!”
Phương Tiểu Quyên bị tát lệch mặt, mặt vốn đã đỏ giờ lại càng sưng vù, trông vô cùng thê thảm.
Nhưng bà Phương mặc kệ sống chết của con gái, túm tóc cô ta ấn xuống bắt phải quỳ trước mặt Kiều Tú Chi.
Phương Tiểu Quyên tức giận đến mức cả người run rẩy, thét to: “Mẹ mau buông tay ra, mẹ thế này là muốn con chết phải không?”
“Mày là đồ xui xẻo! Nếu mẹ chồng mày không tha thứ cho mày, tự mày tìm một bức tường đâm đầu vào chết luôn đi, đừng có quay về làm hỏng thanh danh nhà họ Phương chúng ta!”
Bà Phương thấy con gái mình đến lúc này rồi mà còn “Chết cũng không hối cải”, càng tức chết đi được, thò tay véo một cái lên eo cô ta!
“A a buông tay…… Đau chết con rồi……” Phương Tiểu Quyên đau đến mức rít lên the thé, trong lòng cũng hận mẹ mình.
Kiều Tú Chi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hai mẹ con cấu xé lẫn nhau, không hề có ý định tiến lên khuyên can.
Thôn dân đứng xem bên ngoài vô cùng sốt ruột.
Hai người đàn bà ngu xuẩn này, người nhà ức hiếp lẫn nhau làm cái gì, đi lên mà xé Kiều Tú Chi đi chứ!
Nhưng cũng có vài người hiểu, hai mẹ con đánh chửi nhau cùng lắm là bị thương mấy chỗ ngoài da, nhưng nếu chọc Kiều Tú Chi tức giận, phỏng chừng chỉ một quyền là có thể đưa họ đi gặp tổ tông!
Da đầu Phương Tiểu Quyên bị kéo như sắp rách ra, không thể nhịn được nữa, đột nhiên dùng sức, một tay đẩy mẹ cô ta ra.
Lưng Bà Phương đập mạnh lên mặt sau góc bàn, “oà” một tiếng bắt đầu khóc lóc: “ Trời đất cha mẹ ôi, số tôi khổ quá, sinh ra một ngôi sao chổi chỉ toàn đem đến điềm dữ, tôi một lòng một dạ đối tốt với nó, nó không cảm kích thì thôi, trái lại còn đánh cả mẹ ruột nó, tôi không sống……”
Mọi người: “……”
Vẫn là hương vị quen thuộc, công thức quen thuộc.
Thật đúng là mẹ nào con nấy.
Kiều Tú Chi xem diễn đủ rồi, không muốn tiếp tục ở đây lãng phí thời gian với đám người ngu xuẩn này, lạnh giọng quát: “Đủ rồi, câm hết miệng cho ta!”
Bà Phương giống như gà mái già bị bóp chặt cổ, miệng phình ra rõ to, lại không dám phát ra một âm thanh nào.
Kiều Tú Chi: “Cùng là người thôn Thất Lý, các người dù chưa hiểu biết rõ tính cách của Kiều Tú Chi tôi, chắc hẳn cũng đã từng nghe qua đôi điều, Kiều Tú Chi tôi một khi đã nói ra sẽ không bao giờ thay đổi, cho nên hôm nay dù cả nhà các người chết ở trước mặt tôi, Phương Tiểu Quyên cũng nhất định phải ly hôn với thằng hai!”
Bà Phương: “……” Cả nhà bà chết thì có!
Phương Tiểu Quyên: “……” Thật muốn xông đến xé nát mặt lão yêu quái này.
Dựa vào cái gì bà ta nói ly hôn là phải ly hôn, dù có ly dị, cũng là Phương Tiểu Quyên cô không cần tên bại liệt Kiều Chấn Quân này!
Kỳ thật trong khoảng thời gian này nghe Tiểu Kiều không ngừng thổi gió bên tai, trong lòng Phương Tiểu Quyên đã có ý niệm về việc ly hôn, hơn nữa đã lén lút gặp Vương Hâm Sinh rất nhiều lần.
Vương Hâm Sinh để ôm được mỹ nhân về, cũng chịu bỏ vốn đầu tư, nào là kem bảo vệ da, sữa lúa mạch bột rễ sắn, những thứ này người bình thường có tiền cũng chưa chắc mua được, mà anh ta lại giống như không cần tiền, liên tiếp đưa đến nhà họ Phương.
Chỉ là Phương Tiểu Quyên vẫn luôn không thể hạ quyết tâm.
Một là cô ta lo lắng mình sẽ bị người khác mắng chửi chê bai, lúc này Kiều Chấn Quân mới vừa bị liệt một tháng, cô ta đã gấp gáp ly hôn tái giá, một khi để người khác phát hiện, chắc chắn cô sẽ bị nước miếng người đời phỉ nhổ chết đuối.
Một nguyên nhân khác là do Vương Hâm Sinh.
Vương Hâm Sinh tuy rằng không xấu, nhưng so với Kiều Chấn Quân thì không thể bằng được, làm cho người khác chịu không nổi nhất chính là anh ta không gọn gàng sạch sẽ, mỗi lần nhìn anh ta cười khoe một hàm răng vàng xỉn, cô chỉ muốn oẹ ra cả bữa cơm từ ngày hôm trước!
Trước đây cô ta luôn cảm thấy Kiều Chấn Quân điểm này không tốt điểm kia không tốt, nhưng bây giờ đặt cạnh Vương Hâm Sinh, mới biết rằng tìm được người như Kiều Chấn Quân khó đến mức nào.
Chỉ là tốt đến mấy cũng chỉ là quá khứ, Kiều Chấn Quân hiện giờ nằm liệt, không chỉ không thể kiếm tiền nuôi gia đình, mà trong sinh hoạt hàng ngày còn luôn cần có người chăm sóc, còn có chuyện vợ chồng chắc chắn cũng không thể nào thoả mãn được, cho nên cô ta mới không nhẫn tâm cự tuyệt Vương Hâm Sinh.
Cô ta vốn đã tính toán muốn dây dưa, chiếm lợi từ cả hai phía, kéo dài càng lâu càng tốt, nhưng cô ta không không thể nào ngờ được Kiều Chấn Quân thế mà lại đưa ra đề nghị ly hôn trước!
Cô ta càng nghĩ càng hận, vênh mặt nói: “Con không ly hôn, dựa vào cái gì mẹ nói ly hôn là phải ly hôn!”
“Không sai, chúng tôi không đồng ý ly hôn!” Phương Phú Quý được vợ hắn đỡ đi ra, mặt mũi bầm dập, làm người khác không nỡ nhìn thẳng.
Phương Tiểu Quyên thấy anh mình đến, trong nháy mắt cảm thấy vững tâm hơn, hiển nhiên cô ta đã quên mấy ngày hôm trước anh ta lúng ta lúng túng thế nào.
Kiều Tú Chi nhìn bọn họ hỏi: “Vậy các người muốn thế nào mới chịu ly hôn?”
Phương Phú Quý và Phương Tiểu Quyên vốn tưởng rằng sẽ gặp phải sự ép buộc kịch liệt, không ngờ tới Kiều Tú Chi hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy!
Đôi mắt Phương Phú Quý đảo tròn một vòng nói: “Cũng không phải không thể ly hôn, nhưng nhà họ Kiều phải trả cho nhà em gái tôi một nghìn tiền phí ly hôn!”
Tròn một nghìn!
Nhà họ Kiều tuy rằng giàu có, nhưng cũng không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, hai anh em này muốn làm thịt người ta à!
(Công phu sư tử ngoạm: cụm này ý là đòi hỏi rất nhiều ấy, tiếng lóng là làm thịt =))
Kiều Tú Chi chưa đồng ý cũng chưa từ chối
Phương Phú Quý nuốt một ngụm nước miếng: “Không cần , cũng được.”
Kiều Tú Chi cười: “Tiền thì không có, có nắm đấm này các người thấy sao?”
Hai anh em đồng thời lắc đầu.
Không muốn nhận, cũng không dám nhận!
Kiều Tú Chi hừ lạnh một tiếng: “Có một điều các người cần phải biết rõ ràng, nhà họ Kiều chúng tôi hôm nay đến đây, không phải tới thương lượng với các người, mà là tới thông báo cho các người!”
Quả thực là quá coi thường người khác!
Cơn giận của Phương Tiểu Quyên lan ra từ gan cho đến mật: “Có người làm mẹ chồng như mẹ sao? Chỉ muốn cho vợ chồng con cái ly tán, con phải hoài nghi không biết Kiều Chấn Quân rốt cuộc có phải chính mẹ đẻ ra hay không?”
Mọi người lại một lần nữa khiếp sợ.
Thế mà cô ta dám châm ngòi ly gián kiểu đó, mọi người phải tôn cô ta lên hàng dũng sĩ mới xứng!
Cũng có người tỏ ra hưng phấn: Đánh cô ta, thím Kiều mau đánh cô ta!
Kiều Tú Chi không thèm chấp dăm ba cái kiểu khích tướng vụng về như thế, Kiều Chấn Quân lớn lên giống Tiết Xuyên như thế nào, chỉ cần là người có mắt không mù đều có thể nhìn ra
Bà lạnh lùng liếc Phương Tiểu Quyên một cái, quay đầu lại nói với Kiều Chấn Quân: “Thằng hai, chính miệng mày nói cho cô ta, để cô ta đỡ phải quay lại dây dưa lằng nhằng!”
Phương Tiểu Quyên nghe được lời này, thực sự tức giận đến sắp hộc máu!
Cô ta sẽ dây dưa níu kéo tên Kiều Chấn Quân bại liệt kia chắc? Cho rằng cô ta mù sao?
Kiều Chấn Quân tối hôm qua một đêm không ngủ, đưa ra quyết định như vậy, trong lòng anh cũng không thoải mái chút nào, chỉ là lời đã nói ra, anh cũng sẽ không thay đổi.
Anh thở dài nói: “Tiểu Quyên, việc ly hôn không liên quan đến cha mẹ tôi, là tôi tự mình quyết định! Về sau chúng ta đường ai nấy đi, từ đây không can thiệp chuyện của nhau, còn hai đứa nhỏ, đều để cho đi theo tôi đi.”
“Anh đừng nằm mơ!” Ngón tay Phương Tiểu Quyên dường như sắp chọc vào mặt anh, “Đồ tai họa Đại Kiều kia không ai tranh giành với anh, chỉ là Tiểu Kiều nhất định phải đi cùng tôi!”
Đại Kiều từ lúc có mặt đến giờ, vẫn luôn cực kỳ yên lặng ngoan ngoãn đứng ở một góc.
Khi thấy mẹ cô giằng co với bà ngoại, trong lòng cô còn lo lắng cho mẹ, thế mà không ngờ mẹ cô lại một lần nữa nhẫn tâm đâm cô một nhát.
Đôi hàng mi cô run rẩy, mắt ngân ngấn nước, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt, bộ dạng cố kìm nước mắt của cô vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Tiết Xuyên nhíu mày, duỗi tay nắm lấy tay đứa cháu nhỏ, nhẹ giọng nói: “Cháu không phải tai họa, cháu là bảo bối là phúc tinh của nhà họ Kiều, có cháu ở đây, ông tin tưởng nhà họ Kiều chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
Đại Kiều nghe ông nội nói vậy, trái tim như được một tầng mềm mại bao bọc, cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô nắm lấy tay ông nội, ngoan ngoãn ngồi trên đùi ông.
So với Tiết Xuyên, Kiều Tú Chi đơn giản thô bạo hơn nhiều!
Bà tiến lên một bước xách Phương Tiểu Quyên từ trên mặt đất lên, lạnh lùng nói: “Nếu còn để tao nghe thấy mày gọi đứa trẻ kia là tai hoạ một lần nữa, thì đừng trách nắm đấm tao không có mắt!”
Phương Tiểu Quyên tuy rằng rất thon thả, nhưng cô ta cũng cao, chí ít cũng phải cân, nhưng Kiều Tú Chi xách cô ta lên như xách con gà con, sức lực này thật sự quá kinh khủng!
Phương Tiểu Quyên thật sự bị doạ sắp khóc đến nơi!
Toàn thân cô không khỏi run lên không thể khống chế, một câu cũng nói không nên lời!
Thật đáng xấu hổ!
Kiều Tú Chi bỏ qua cô ta như rác rưởi, nhìn về phía Tiểu Kiều nói: “Mọi người đều nói cháu thông minh, vừa rồi nói chuyện, bà tin tưởng cháu nghe đều hiểu, thế cháu nghĩ thế nào, muốn quay về nhà họ Kiều, hay vẫn ở lại nhà họ Phương? Chính cháu tự quyết định!”
Kiều Chấn Quân và mọi người đều có chút khiếp sợ, không ngờ Kiều Tú Chi lại giao quyền quyết định việc này cho Tiểu Kiều!
Phương Tiểu Quyên tiến lên ôm Tiểu Kiều, nói với khuôn mặt sưng vù: “Kiều Kiều nhi, con nhất định phải lựa chọn đi cùng với mẹ, cha con là người bại liệt, con đi theo chắc chắn sẽ phải chịu khổ!”
Mọi người dùng ánh mắt cảm thông nhìn Kiều Chấn Quân, cưới phải người vợ như vậy, thật là xui xẻo tám đời.
Kiều Chấn Quân mặt lúc đỏ lúc trắng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Tiểu Kiều bày ra bộ dạng băn khoăn, một lúc lâu sau mới nhìn bà nội nói: “Bà nội, cháu muốn ở lại nhà bà ngoại.”
“Ha ha ha……” Phương Tiểu Quyên chống hông ngửa đầu phá lên cười, “Các người chính tai nghe thấy rồi đó, Tiểu Kiều không hề muốn quay về nhà họ Kiều với các người!”
Tiểu Kiều trong lòng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, sau đó đi đến trước mặt cha cô: “Kiều Kiều thực sự thích cha, nhưng chị gái đã đi theo cha, mẹ một mình rất đáng thương, cho nên…… Cho nên Kiều Kiều mới muốn ở lại với mẹ, cha đừng trách Kiều Kiều được không?”
Mọi người bừng tỉnh, hoá ra Tiểu Kiều là bởi vì như vậy mới ở nhà họ Phương à.
Thật là một đứa bé ngoan ngoãn lại giàu tình cảm!
Tính tình Phương Tiểu Quyên như vậy, không hiểu sao lại sinh ra được đứa con ngoan ngoãn lại thông minh như vậy?
Kiều Chấn Quân khó xử: “Tiểu Kiều, con thật sự không muốn cùng cha trở về sao? Cha tuy rằng không thể đi được, nhưng cha nhất định sẽ không để các con chịu thiệt thòi!”
Đôi mắt to của Tiểu Kiều chớp chớp, hai hàng lệ chảy xuống: “Kiều Kiều không muốn rời xa cha, cũng không muốn rời xa mẹ, Kiều Kiều cũng không biết nên làm sao bây giờ?”
Kiều Chấn Quân cảm thấy trái tim của chính mình sắp bị nước mắt của con gái làm cho tan nát.
Là anh sai, nếu anh không ly hôn, con gái cũng không cần phải đưa ra sự lựa chọn khó khăn như vậy!
Tiểu Kiều nước mắt lưng tròng nhìn về phía Đại Kiều: “Chị ơi, chị cùng em khuyên cha đi, bảo cha không ly hôn mẹ nữa, em biết chị không thích mẹ, nhưng nếu cha và mẹ ly hôn, chúng ta sẽ không còn gia đình nữa!”
Đại Kiều nghe em gái nói, lập tức luống cuống: “Không, không không, thích……”
Tiểu Kiều đánh gãy lời nói của cô: “Chị, em đều biết mà, nhưng mà bây giờ không phải lúc để nói mấy cái này, chị mau tới đây khuyên cha đi!”
Ánh mắt mọi người nhìn Đại Kiều lập tức thay đổi.
So sánh với Tiểu Kiều vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, Đại Kiều quả thực chỉ là con sói mắt trắng!
Còn nhỏ tuổi như thế, mà đã hy vọng cha mẹ ly hôn, đứa trẻ con như vậy lớn lên cũng sẽ thành nguồn họa!
Đại Kiều tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cô vẫn lờ mờ cảm giác được ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người, lo sợ đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Thấy Tiểu Kiều chỉ cần dăm ba câu đã ụp một cái nồi đen sì lên đầu Đại Kiều, sắc mặt Kiều Tú Chi tức khắc trầm xuống: “Chính mày muốn ở lại thì ở, lấy Đại Kiều làm bè để làm gì? Tuổi còn nhỏ, mà tâm tư nhiều như lỗ trên tổ ong vò vẽ, đứa trẻ như vậy, nhà họ Kiều chúng ta không thèm! Chấn Quốc, nâng cái giá lên, chúng ta về nhà!”