Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Dứa

Tần phu nhân ổn định tinh thần, vừa rồi nàng ấy có thể lén trốn đi, nhưng ngộ nhỡ một ngày nào đó chuyện mình trốn trong phòng bại lộ, đó là tội phạm thượng, chi bằng thẳng thắn thành khẩn với Khương Anh, có lẽ sẽ xin được một lời hứa.

Khương Anh cũng hiểu, không cần nàng ấy mở miệng, cười nói: “Chuyện đêm nay, chỉ có ta và tỷ tỷ biết, đúng không?”

“Đúng!”

Hai người ăn ý mỉm cười.

Tin tức bị niêm phong, không ai biết, ngày hôm sau, các đại thần say rượu trong quán cũng không biết Liễu Uyên tới, chỉ nghĩ tửu lượng của mình không bằng Khương Anh và Tần phu nhân, xấu hổ trốn trong các bộ liếm láp lòng tự trọng đáng thương.

Khương Anh vừa mới được yên tĩnh, gió xuân thổi dưới tán cây hải đường, thoáng nhìn thấy Cố phu nhân dẫn đầu nhóm người đi đến, nàng lập tức xoay người muốn bỏ chạy.

Cố phu nhân đuổi theo, nắm lấy tay áo nàng: “Anh muội muội, muội muốn mở quán rượu sao không tìm ta, ta mở cho muội, mở mấy quán cũng được!”

Được chăm sóc quá mức cũng là một loại phiền não.

Khương Anh sợ bọn họ biến quán rượu thành tiệm may, tròng mắt chuyển động, sắc mặt trầm xuống: “Tiết Bình, huynh trưởng và tỷ tỷ chưa nói với ngươi hay sao?”

Bất chợt bị gọi tên, Cố phu nhân ngẩn ra: “Nói cái gì?”

“Tất nhiên là chuyện Tần phu nhân trở thành tỷ tỷ của ta, Tiết đại nhân làm huynh trưởng ta, hiện giờ ngươi và Tiết Trọng Hà đều phải gọi ta một tiếng cô cô, vai vế hai ta cách xa nhau, sao có thể chơi cùng nhau?”

“Tuyệt giao đi!”

Khương Anh, hay cho một cô nương vô tình vô nghĩa!

Cố phu nhân đau lòng muốn chết: “Cô cô, sao người lại đối xử với cháu gái như vậy?”

Thích ứng rất tốt với thân phận mới.

Trong lòng Khương Anh vô cùng vui vẻ, nàng cay nghiệt hơn nữa: “Làm bề trên phải có dáng vẻ của người bề trên, ngươi còn không đi mau!”

Cố phu nhân thất hồn lạc phách rời đi, không ngờ nửa canh giờ sau, các phu nhân còn lại kéo tới cuồn cuộn, Khương Anh không kịp chạy, gần như bị các phu nhân bế lên ghế ngồi: “Anh muội muội còn giấu chúng ta, không phải chỉ mở quán rượu thôi sao, không làm khó được chúng ta!” . Google 𝙩ra𝑛g 𝑛àу, đọc 𝑛gaу khô𝑛g quả𝑛g cáo ﹟ T𝚁 uMT𝚁𝑼Y𝐄𝘕.v𝑛 ﹟

Một phu nhân dâng trà, một phu nhân khác bê điểm tâm, bề ngoài trông Khương Anh có vẻ thoải mái khi được hầu hạ, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, bọn họ thật sự đối xử với ta như trưởng bối (*)!

(*): Bậc cha chú, bề trên, người có vai vế.

Khương Anh nhìn một phu nhân nói: “Sức khoẻ của lệnh tôn vẫn tốt chứ?”

Phu nhân kia nói: “Vẫn tốt, hôm qua còn rời kinh đi dạo Vân Châu.”

Khương Anh cười nói: “Người già sức khoẻ tốt, tâm trạng vui vẻ, chính là chuyện tốt.” Trong lòng lại thở dài, xem ra không thể nhận thêm một huynh trưởng.

Không suy nghĩ quanh co, phu nhân kia nói tiếp: “Tốt thì có tốt, nhưng mẹ ta không vui lắm, cha ta đi rồi, thiếu người đánh nhau.” “Ta rất giỏi đánh nhau!” Khương Anh bỗng chốc bật dậy khỏi ghế, nghĩ thầm, ở đâu ra giới hạn chỉ được nhận huynh trưởng? Nhận thêm một người tỷ tỷ cũng tốt!

Sắc mặt Khương Anh vô cùng phấn chấn, lôi kéo vị phu nhân kia về nhà mẹ đẻ nàng, thấy lão thái thái liền thân thiết không thôi, đừng nhìn lão thái thái lớn tuổi, ngày thường rất thích động tay động chân, quơ đao múa kiếm.

Khương Anh gãi đúng chỗ ngứa, dùng trường thương múa một bài, khiến hai mắt lão thái thái toả sáng: “Thật khó tin!”

“Không khó, ta sẽ dạy ngài!”

Khương Anh và lão thái thái rất hợp nhau, lão thái thái cảm thán: “Chỉ hận ta sinh quá sớm, Khương cô nương lại sinh quá muộn, nếu tuổi tác ngang nhau, chẳng phải là một đôi tỷ muội!”

“Tình cảm không liên quan đến tuổi tác, hiện tại chúng ta vẫn có thể làm một đôi tỷ muội!” Khương Anh hận không thể thề với trời, uống máu ăn thề: “Từ giờ trở đi, ngài chính là tỷ tỷ của muội!”

Lão thái thái cực kỳ vui vẻ, nắm tay Khương Anh nói với vị phu nhân kia: “Nào, đây là Anh di (*) của con, mau gọi đi!”

(*): Dì, em gái của mẹ

Phu nhân: “…”

Khương Anh rèn sắt khi còn nóng: “Không gọi được cũng không sao, bọn trẻ da mặt mỏng, chi bằng tuyệt giao đi, ta và mẫu thân ngươi có thể chơi với nhau!”

Vị phu nhân kia khóc sướt mướt rời đi.

Các phu nhân còn lại chứng kiến, nhưng trí nhớ không dài, còn muốn nhúng tay vào quán rượu của Khương Anh, Khương Anh lặp lại thủ đoạn cũ, lần lượt nhận người cao tuổi làm huynh trưởng và tỷ tỷ, sau một vòng, nàng gần như nhận hết các lão tổ tông thế gia trong kinh thành.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Đối mặt với việc thăng cấp đột ngột của Khương Anh, thế hệ trẻ trong triều phải chịu áp lực rất lớn, rối rít chạy tới Văn Uyên Các khóc lóc kể lể.

Một Viên ngoại lang của Công Bộ nói: “Một hôm, hạ quan chạm mặt Khương cô nương trên phố, nàng bắt ta gọi nàng là cô nãi nãi, sau đó cho ta một nắm kẹo!”

“Khinh người quá đáng!” Tất cả mọi người vô cùng phẫn nộ.

Tiết Thủ phụ và Trình Thứ phụ nhìn nhau, Tiết Thủ phụ vẫn im lặng, Trình Thứ phụ trấn an bọn họ: “Đừng giận, đừng giận, muội muội ta còn nhỏ, chỉ thích đùa chút thôi!”

Không sai, hiện giờ Trình Thứ phụ cũng là huynh trưởng của Khương Anh!

Tên phản bội!

Trái tim tất cả những người trẻ tuổi đều đang gầm lên giận dữ, sắc mặt một người trong đó đột nhiên dữ tợn, giọng điệu sâu xa nói: “Ngài biết hôm nay nàng đi đâu không?”

Trình Thứ phụ đột nhiên có dự cảm không lành.

“Nàng đến Bùi gia, gặp lão tổ tông Bùi gia!”

Bùi gia, nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, cữu cữu của tân đế Liễu Uyên.

Lão tổ tông của Bùi gia là ngoại tổ mẫu của Liễu Uyên.

Nếu Khương Anh nhận lão tổ tông làm tỷ tỷ…

Nàng không điên cuồng tới mức đó chứ?

Tất cả mọi người im lặng đến không ngờ, một lát sau, đột nhiên kích động lao ra ngoài, vừa chạy vừa trao đổi: “Đến quán rượu, chắc chắn Bệ hạ đang ở đó!”

Lúc này, bầu trời đã bị hoàng hôn bao phủ, mọi người đổ xô đến quán rượu, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe ngựa sang trọng đậu bên ngoài quán rượu, mọi người đều nhận ra người đứng bên cạnh xe chính là Lý công công. Lý công công tội nghiệp sắc mặt đờ đẫn, chắc hẳn đã phải chịu sự tra tấn tinh thần cực lớn.

Mọi người cũng muốn bị tra tấn, thế là lén lút trốn dưới tán cây hải đường, nhìn về phía cửa sổ, quả thực nhìn thấy Liễu Uyên ngồi bên cửa sổ, sườn mặt tuấn tú. Đối diện là Khương Anh, nàng vẫn chung thủy với trang phục màu xanh, đôi mắt xinh đẹp long lanh.

Khương Anh không biết ngoài cửa sổ có một đám mệnh quan triều đình đang ngồi xổm, ánh mắt rơi xuống tân đế đang cụp mắt không nói gì trước mặt, trong lòng khó có thể cưỡng lại những dòng suy nghĩ đang dâng trào.

Hắn vẫn thích mặc những bộ áo dài sang trọng, các hoa văn sặc sỡ phức tạp, chưa bao giờ giống các hoàng tử khác trong cung.

Các hoàng tử khác đều khiêm tốn nhã nhặn, ăn mặc chững chạc cao quý, cố tình hắn lại rất được hoàng cung ưu ái, ăn mặc phô trương phóng túng, kết hợp với gương mặt có một không hai tại kinh thành, mới có thể khiến những thứ xa hoa lãng phí đó phục tùng trên người hắn.

Khương Anh còn nhớ, lúc đó ở Đông Cung, vào mùa xuân, Liễu Uyên mặc một thân mũ áo lộng lẫy, bước đi trên con đường trải đầy hoa xuân hai bên, vừa đi vừa nhìn nàng, dáng vẻ kia có thể tiêu diệt hết mọi nhan sắc trong đất trời.

Tuy nhiên, Khương Anh không thích hắn nhìn mình như vậy, dường như muốn nói lại thôi, dường như lại đang thất thần, nhưng nàng chưa từng nói với Liễu Uyên, nên Liễu Uyên cũng không biết, rất nhiều lần hắn đều ngồi cách nàng không xa, im lặng nhìn nàng bằng ánh mắt này.

Trên triều Liễu Uyên thoải mái tuỳ tiện biết bao, trước mặt các cô nương thế gia cũng có thể ngạo mạn nói năng hùng hồn, đáng tiếc khi ở trước mặt nàng, hắn giống như một con phượng hoàng khí phách bị ép phải rũ bỏ đôi cánh lộng lẫy, đánh mất vẻ hào nhoáng tuyệt vời trong im lặng, thật sự uất ức thay hắn.

Giống như vừa rồi, Liễu Uyên từ xe ngựa bước xuống, vốn là tân đế quyền lực uy nghi, có thể nắm giữ thiên địa vạn vật trong tầm tay, sắc mặt đương nhiên đầy vẻ đắc ý, nhưng khi tới gặp nàng, sắc mặt đột nhiên tối sầm, cho đến khi ngồi xuống uống trà, sắc mặt mới dịu lại.

Khương Anh thấy Liễu Uyên vẫn chậm chạp không chịu mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào chén trà, nàng chủ động chấm dứt sự im lặng này: “Đây vốn là loại trà Bệ hạ yêu thích, nếu hiện giờ Bệ hạ không thích uống nữa, ta sẽ đổi cho Bệ hạ.”

Vừa dứt lời, Liễu Uyên liền nâng tay áo uống một hơi cạn sạch chén trà, ánh mắt sâu thẳm phức tạp, nhìn Khương Anh chằm chằm.

Khương Anh nghiêng đầu né tránh tầm mắt này: “Bệ hạ không cần phải tự làm khó mình, không muốn uống thì đổ đi là được.”

“Khương cô nương nhìn ra trẫm khó xử chỗ nào?”

“Bệ hạ im lặng hồi lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào chén trà, ta tự cho rằng Bệ hạ không thích.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

“Khương cô nương sai rồi, chính bởi vì thích nên mới nhìn lâu.”

Liễu Uyên uống hết một chén vẫn chưa thoả mãn, duỗi cánh tay dài, xách ấm trà, rót cho Khương Anh một chén, lại rót cho mình một chén nữa: “Trong quán có loại trà này, chẳng lẽ Khương cô nương cũng thích sao?”

“Ta không thích!”

Khương Anh cảm thấy tim như bị thứ gì đó đâm vào, vội vàng trả lời, thấy Liễu Uyên dừng động tác, nhìn thẳng vào mình, nàng cầm chén trà hắt ra bên ngoài, hắt rất sạch sẽ.

Trùng hợp mấy người ngoài cửa sổ lại hứng trọn, ai nấy đều lau mặt, còn tưởng mình đang rửa mặt, có người liếm khoé miệng, sắc mặt kỳ quái, loại trà ngon này chỉ trong cung mới có, Khương cô nương lại pha hết ấm này tới ấm khác, mỗi ngày phải tiêu rất nhiều tiền cho việc buôn bán!

Bên trong cửa sổ truyền đến giọng nói vô cảm của Liễu Uyên: “Trẫm thích.”

Khương Anh cười nói: “Vậy Bệ hạ uống thêm đi.”

“Khương cô nương làm ăn buôn bán rất hào phóng, loại trà này mà cũng có thể uống thoả thích.” - Liễu Uyên cười lạnh một tiếng, buông lỏng chén trà trong tay, không thèm nhìn lại, liếc sang ấm trà, nghĩ tới trong ấm chứa đầy loại trà này, hắn lại nhìn Khương Anh, dường như muốn nói lại thôi.

Lại tới nữa!

Chính là dáng vẻ này, nàng đã nhìn ở Đông Cung đủ rồi!

Khương Anh thấy đều do ấm trà kia gây chuyện, nàng lập tức đứng dậy, xách ấm trà lên, mở nắp trà, đổ ra ngoài cửa sổ, đổ sạch sẽ.

Mọi người bên ngoài cửa sổ: “…”

Đây không còn là chuyện rửa mặt nữa, đây là mức độ gội đầu!

Mọi người kìm nén hết mức để không phát ra tiếng, bởi vì hai người bên cửa sổ đã bắt đầu cãi nhau, giọng nói của Liễu Uyên đầy vẻ tức giận: “Trẫm nói là trẫm thích!”

“Dáng vẻ của Bệ hạ không giống như thích, ngược lại dường như vì ấm trà này mà tức giận.” Khương Anh nhớ tới lúc còn ở Đông Cung, bản thân mình giống như ấm trà này, Liễu Uyên chưa từng thích nàng, càng giống như vì sự tồn tại của nàng mà tức giận.

Khương Anh cười lạnh một tiếng: “Không biết vì sao hôm nay Bệ hạ lại tới đây, nếu vì đứa nhỏ thì không cần Bệ hạ lo lắng, ta có thể chăm sóc hắn cẩn thận.”

Nàng đứng dậy, tầm mắt cũng không cao hơn Liễu Uyên đang ngồi bao nhiêu, Liễu Uyên cứ thế ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú, giận tới mức trên má nổi gân xanh, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nổi giận, cơn tức giận dường như bị đè nén trong im lặng: “Hôm nay không nhắc tới chuyện con cái.”

“Vậy vì sao Bệ hạ lại đến đây?”

“Hôm nay nàng đi Bùi phủ.” - Liễu Uyên nhẹ giọng nói.

Khương Anh ngồi xuống, bỗng chốc hiểu ra ồ một tiếng: “Hôm nay tới thăm lão tổ tông một chút, sức khoẻ lão tổ tông rất tốt, mấy năm không gặp mà người vẫn khoẻ mạnh như xưa.”

Dứt lời, trong đầu Khương Anh chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng trách hắn lại vội vàng đến đây, sắc mặt không tốt, nàng lập tức đảm bảo: “Ý của Bệ hạ ta đã hiểu, thân phận của ta xấu hổ, tùy tiện tới cửa quả thực không ổn, nếu xuất hiện lời đồn sẽ làm khó Bệ hạ, sau này ta không đến nữa.”

Mọi người bên ngoài cửa sổ: “…”

Kỳ tài, sao có thể đi đến kết luận này được?

Quả nhiên Liễu Uyên cau mày: “Ý trẫm không phải vậy.”

Trong đầu Khương Anh lại chợt lóe lên một suy nghĩ, không dám tin nói: “Bệ hạ thật hồ đồ, cho dù ta có nhận tất cả người già trong thành làm huynh trưởng tỷ tỷ, cũng sẽ không nhận lão tổ tông làm tỷ tỷ, dù sao ta và bệ hạ cũng từng làm phu thê, nên nếu nhận lão tổ tông làm tỷ tỷ, việc này rất không thích hợp!”

Trong lòng những người bên ngoài cửa sổ đều đang rít gào, ngươi cũng biết không thích hợp à! Ngươi không dám nhận trưởng bối của Bệ hạ, nên đành bắt nạt chúng ta sao!

Liễu Uyên quay đầu đi, ngón tay thon dài đặt lên môi ho một tiếng: “Trẫm đã nói với nàng rồi, những người như Tiết khanh, không thích hợp làm huynh trưởng của nàng, nàng suy nghĩ lại đi.” Hắn cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, dùng vẻ mặt uy nghi nghiêm túc khi thượng triều nhìn Khương Anh: “Nếu nàng muốn có huynh trưởng, trẫm có thể cho nàng.”

Khương Anh rời kinh trước khi Liễu Uyên đăng cơ, nên chưa từng nhìn thấy Liễu Uyên thượng triều, tất nhiên cũng chưa nhìn thấy dáng vẻ này của Liễu Uyên, nàng nhất thời sửng sốt: “Bệ hạ muốn làm huynh trưởng của ta?”

Sắc mặt Liễu Uyên tối sầm lại: “Khương Anh, làm rõ thân phận, trẫm là cha của con nàng, không muốn làm đại bá của hắn!”

Truyện Chữ Hay