Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay vào lúc tia chớp đầu tiên xé rách bầu trời đêm, Thẩm Đông mở mắt ra, gió bên ngoài cửa sổ thổi đến tan nát cõi lòng, sau đó là từng tiếng sấm rền, vang ầm ầm khiến màng nhĩ hắn cũng thấy đau, từng hạt mưa rơi xuống như sàng đậu.
Giường của Thẩm Đông nằm ngay bên cạnh cửa sổ, tuy cửa sổ đã đóng chặt, nhưng mưa vẫn lọt được vào phòng qua khung cửa sổ đã biến dạng, bắn cho hắn một mặt ướt đẫm nước, hắn không thèm gạt nước đi, chỉ lần mò bên gối, tìm đồng hồ đeo tay, nói một cách chính xác thì, tìm mặt đồng hồ đeo tay.
Dây đeo đồng hồ từ lâu đã chẳng biết ở nơi nào, kim chỉ giờ cũng là tâm trạng tốt thì đi vài bước, tâm trạng không tốt thì dừng hai vòng, vô tình quên mất mang theo, Thẩm Đông cũng chỉ có thể dựa vào mặt trời để đối chiếu tàm tạm chắc chắn.
Thế nên, tuy hiện giờ kim đang chỉ là ba giờ mười lăm phút nửa đêm, nhưng cũng chỉ là khoảng vậy.
Hai ngày trước nhận được dự báo bão, nói là ban ngày ngày mai sẽ tới, không ngờ rằng nửa đêm đã đến, Thẩm Đông nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa cầm bộ đàm qua: “Chú Trần?”
Bên trong bộ đàm chỉ có một tiếng rền vang, đầu kia không có ai trả lời.
“Ông nội Trần?” Thẩm Đông lại gọi một câu, bên đầu kia vẫn không hề có tiếng, hắn hơi bất đắc dĩ chuyển bộ đàm tới bên hông, cầm áo mưa từ sau cánh cửa tới mặc vào người, “Thế này rồi mà vẫn không bị đánh thức?”
Hiện giờ, bão đang quật rất dữ dội, mới vừa hơi có động tĩnh, mưa đã trút xuống như thác đổ, Thẩm Đông mở cửa phòng ra còn chưa kịp thấy rõ bên ngoài ra sao đã bị mưa xối xả cả mặt đẫm nước, rồi lập tức cảm thấy nước đang theo cổ áo mưa chảy vào bên trong, cả người trong nháy mắt đã ướt đẫm.
Hắn xoay người lại, mất công sức nửa ngày mới đóng được lại cánh cửa cũ nát đã nứt thành mấy lỗ hổng lớn kia lại, còn bị miếng sắt nhô lên khỏi cửa đâm cho đùi một vết rách. Hắn hơi bực bội, nửa năm trước đã nói sẽ gửi người tới sửa, đến nửa năm sau rồi mà vẫn chẳng thấy ho he gì, bão quay lại thêm hai lần nữa, cánh cửa này chắc cũng sẽ hoàn thành sứ mệnh.
Thẩm Đông kéo lại áo mưa trên người cho tử tế, giữ lấy cổ áo mình, cúi đầu xuống lao ra màn mưa, đi chưa được hai bước đã bị gió thổi cho suýt nữa quỳ xuống mặt đất đá.
Giờ vẫn đang là mùa hè, kể cả ở trên đảo đi nữa, cũng chẳng hề mát mẻ; thế nhưng hiện giờ đang vừa gió vừa mưa, Thẩm Đông còn chưa đi tới được bên cạnh rặng đá ngầm chỗ đậu thuyền, đã cảm thấy cả người mình, từ trong ra ngoài, chính là giải thích cho thế nào là lạnh thấu tim.
Đây là một hòn đảo nhỏ đơn độc nằm xa đường bờ biển, ngoài Thẩm Đông và chú đã sắp thành ông Trần ra, thì không còn ai khác cư trú, thuyền trở về đất liền một tháng mới có thể tới tiếp tế những thứ như nước ngọt cho đảo một lần, thế nên cũng chẳng có du khách nào lại nhàm chán tới chơi cái nơi mà ăn cơm xong đi dạo hết được cả đảo còn chưa cần tới một tiếng cả.
Chỉ là bởi vì khu vực này dày đặc đá ngầm, lại có tuyến đường hàng không, cho nên mới xây dựng trên đảo một ngọn hải đăng nhỏ, chỉ vì chỉ dẫn đường cho thuyền nhỏ có khi một hai tuần mới có thể gặp được.
Thẩm Đông đã ngây người trên hòn đảo này được gần bảy năm, là một nhân viên sửa chữa hải đăng, hoặc nói một cách thông thường hơn, chính là trông coi ngọn hải đăng.
Hắn đã không nhớ rõ bên trong bảy năm này, hắn đã đi lại giữa ký túc xá và ngọn hải đăng bao nhiêu lần mỗi lúc bão tới, đương nhiên cũng đã không nhớ rõ hắn đã bao nhiêu lần bị mắc áo vào đá ngầm vào lúc đi từ trên đá ngầm xuống con thuyền nhỏ nữa.
“Đệch!” Thẩm Đông giật áo mưa bị mắc vào rặng đá ngầm bất ngờ nổi lên, chèo con thuyền nhỏ về phía ngọn hải đăng.
Ngoài những thiết bị bên trong ngọn hải đăng còn tàm tạm có thể gặp người ra, trong những vật dụng trên đảo không tính cánh cửa phòng của hắn, con thuyền này chính là thứ làm người ta thấy chua xót nghẹn ngào nhất, chèo từ đảo tới ngọn hải đăng, một người chèo thuyền thành thạo như Thẩm Đông, có lẽ còn không cần đến năm phút đồng hồ, nước biển ngấm vào trong thuyền đã che mất cả cổ chân, Thẩm Đông tính toán tháng này thuyền lớn tới đây sẽ bảo người ta mang tới ít vật liệu để tự mình sửa lại, nếu không thêm mấy ngày nữa, muốn ra hải đăng cũng chỉ có thể tự mình bơi.
Thẩm Đông cột thuyền vào một mũi đá ngầm bên cạnh ngọn hải đăng, nhảy lên bờ, bất chấp mưa to gió lớn như thể đang tặng người ta mấy cái bạt tai, lấy chìa khóa ra, mở cánh cửa sắt bên dưới ngọn hải đăng ra nhảy vào trong.
“Chú Trần! Chú ở đâu đấy!” Thẩm Đông cả người ướt dầm dề gọi to một tiếng, cởi áo mưa trên người ra ném tới cạnh cửa sổ, cầm khăn bông lau lung tung trên người mình, bắt đầu hơi lo lắng.
Bên trong phòng trực không có ai.
Chú Trần đã sống bên ngọn hải đăng hơn hai mươi năm, ngọn hải đăng này cũng như con trai chú, cũng như nhà của chú, tình hình bão đổ tới như thế này, chú gần như không có khả năng không ở trong hải đăng.
Thẩm Đông hơi do dự, theo cầu thang chạy xuống căn phòng dưới tầng hầm của hải đăng.
Tầng hầm là phòng thiết bị, bên cạnh có một căn phòng ngủ, không có cửa sổ kín gió, nhưng ngày thường những lúc hắn và chú Trần trực ban mệt rồi sẽ ngủ ở phía dưới một lúc.
Cửa tầng hầm mở ra rồi, Thẩm Đông nghe thấy tiếng ho khan bên trong, đẩy cửa ra liền thấy chú Trần đang quấn mình trong cái áo khoác quân đội nằm trên giường ho khù khụ, mặt cũng đỏ lên.
“Chú…chú Trần,” Thẩm Đông nhíu mày, đi qua duỗi tay áp lên trán chú, lập tức hơi nóng ruột, “Chú, chú…bị sốt thế này…, sao lại không, không…không gọi cháu.”
“Không sao,” Chú Trần lại ho thêm một lúc rồi vung tay, “Chú mới vừa lên liếc mắt nhìn xong, thiết bị vẫn bình thường, mày cứ trông một lúc là được.”
“Chú…uống, uống thuốc đi.” Thẩm Đông lấy hòm thuốc ra từ bên trong cái tủ xập xệ bên cạnh.
Cuộc sống trên đảo không thuận tiện, những việc như khám bệnh đều là không tưởng, bình thường đều tự mình tìm ít thuốc uống, nếu bệnh tình nghiêm trọng, phải liên hệ thuyền tới đón người, thế nhưng thời tiết như hiện giờ, kể cả giờ có sắp chết, thuyền cũng không qua được.
“Ai…,” Chú Trần chậm rãi ngồi dậy trên giường, thở dài, “Chú vừa nghe thấy mày gọi ở phía trên, cũng không thấy bị lắp.”
“Còn, còn…chưa quen, quen à?” Thẩm Đông cười, tìm thuốc hạ sốt bên trong hòm thuốc ra đưa cho chú Trần, rồi quay người đi rót một cốc nước ấm.
“Quen lâu rồi, mà có lúc ngẫm lại vẫn thấy khó mà hiểu được,” Chú Trần quấn chặt áo khoác quân đội trên người.
Thẩm Đông không nói nữa, hắn không muốn nói với người khác về chuyện này lắm, cũng chỉ có chú Trần nói hắn mới không để tâm, hai người đã ở trên đảo bao năm như vậy rồi, quá thân thuộc, nếu như là một người nào đó khác, hắn chắc chắn sẽ không thèm quan tâm.
Đừng nói là chú Trần không nghĩ ra, chính hắn cũng nghĩ không thông được, điện thoại, bộ đàm, radio, chỉ cần không có một người sống sờ sờ đứng trước mặt, lúc hắn nói chuyện sẽ đều có câu cú đàng hoàng, thế nhưng chỉ cần hắn có thể nhìn thấy người, không cần biết người này ở đâu, cách xa năm mươi mét cũng được, hắn sẽ lập tức nói lắp, chẳng biết cái tật này là từ đâu ra.
Sở dĩ Thẩm Đông chịu nán lại trên đảo, chính là vì trên đảo không có người.
Chú Trần uống thuốc xong chưa được bao lâu đã ngủ mất, Thẩm Đông nán lại bên trong tầng hầm một lúc, rồi lên đỉnh tháp hải đăng.
Ngọn hải đăng này đã được dựng lên nhiều năm rồi, theo lời chú Trần nói là có lịch sử tới một hai trăm năm.
So với rất nhiều hải đăng hiện đại, ngọn đèn này cũ nát tới mức rất có cá tính. Cho dù chú Trần vẫn luôn hi vọng nó đổ đi rồi để dựng được một ngọn hải đăng mới, cũng coi như cải thiện hoàn cảnh làm việc, nhưng chất lượng của hải đăng đúng là không tệ, ngọn đèn bị sóng gió biển ăn mòn trong thời gian dài, nhìn qua là một mảng đen xì, lại vẫn vĩnh viễn đầy khí phách hiên ngang ngạo nghễ, đứng thẳng bên cạnh hòn đảo đá ngầm này.
Thẩm Đông lúc không có việc gì đều thích lên trên đỉnh tháp, phóng tầm mắt ra xa nhìn thấy trước mắt ngập một màu xanh của nước biển, qua thời gian dài sẽ có cảm giác như thể đang trôi nổi phiêu du trên mặt biển. Đương nhiên, nếu như không muốn ngắm nước, thì có thể ngắm đảo, ngọn tháp tuy không cao, nhưng gần như có thể ngắm nhìn được toàn bộ nửa hòn đảo, cây cối thưa thớt, cùng với mấy con chim biển đang nghỉ chân.
Có điều, đứng ở nơi này vào lúc bão đi qua thì có hơi ngốc, chẳng nhìn thấy gì, còn lạnh run. Thẩm Đông rụt cổ lại, gió trên đỉnh tháp mạnh vô cùng, áo mưa phồng lên như quả bóng, hạt mưa lẫn trong gió đập lên mặt đau xót, sóng biển cuộn trào tới nửa thân tháp dưới chân lại ồn ào inh tai nhức óc.
Hắn nhìn về hướng rặng đá ngầm bên bờ tạo với tháp một góc chín mươi độ, sóng to như vậy, san hô có lẽ sẽ bị gãy đi không ít…
Hắn run cầm cập trở về bên trong phòng trực, báo cáo xong tình hình ở ngọn hải đăng liền thay sang một bộ quần áo khô, ngồi xuống, trong radio rất yên tĩnh, thời tiết thế này, im lặng trong radio là một chuyện khiến người ta vui vẻ, nghĩa là không có ai gặp nạn cần trợ giúp.
Thẩm Đông ngồi trong phòng, nghe tiếng gió biển gào thét bên ngoài như muốn thổi bay cả ngọn hải đăng, trong lòng lại rất yên tĩnh, bên trong ký ức của hắn, chính hắn không phải người yên tĩnh, mà mỗi lúc như thế này, hắn sẽ cảm thấy mình yên tĩnh lại, một cách rất kỳ lạ.
Chú Trần tuy cũng đã có tuổi, nhưng tố chất thân thể vẫn không tệ, bão tan hoang hai ngày hai đêm rút đi rồi, chú cũng đã hạ sốt, lúc thay ca cho Thẩm Đông đi nghỉ, tinh thần trông có vẻ cũng không tệ lắm.
“Mày đi nghỉ đi,” Chú Trần cầm cốc trà cụng lên vai hắn, “Ngày mai thuyền lớn lại đây, mày muốn lên bờ chơi không?”
“Không.” Thẩm Đông hiếm khi lên bờ, theo lý thì hắn và chú Trần sẽ thay nhau lên bờ, mà hắn bình thường cũng chỉ nhờ người trên thuyền lớn giúp hắn mang đồ cần thiết tới, nhà chú Trần ở trong thôn nhỏ trên đất liền, lần nào Thẩm Đông cũng nhường cho chú về nhà.
“Vậy mày có gì cần mang đến không?” Chú Trần ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn chằm chằm radio ngây người.
“Không.”
“Đi ngủ một giấc đi, đừng có đực ra ở đây nữa.”
Thẩm Đông rời khỏi ngọn hải đăng, hòn đảo nhỏ dưới ánh mặt trời sáng sớm, trông tươi mới mà thư thái.
Bão qua đi rồi, trên đảo đã quay về với yên ắng vốn có, hắn hít thở sâu mấy lần, trong không khí đã không còn thứ mùi đặc biệt trong cơn bão, ngập tràn là mùi vị lẫn với mùi tanh của tảo biển, nói một cách tao nhã thì chính là hơi thở tươi mới của biển cả.
Hắn hơi buồn ngủ, nhưng cũng không về phòng đi ngủ luôn, mà đi thẳng tới rặng đá ngầm bên bờ, hắn nhanh chân tới kiểm tra đám san hô.
Thẩm Đông cảm thấy, bản thân nghiêm khắc mà nói thì là người không hề lãng mạn, mấy việc như trồng hoa trồng cỏ từ xưa tới nay hắn chưa từng làm, thế nhưng từ năm đầu tiên đặt chân lên đảo, hắn đã bắt đầu nuôi san hô.
Có lẽ là vì nhàm chán.
Mà nuôi rồi mới phát hiện ra, càng nhàm chán hơn.
Cái loài san hô này, phải mất mấy tháng mới có thể nhìn ra một tí xíu thay đổi, Thẩm Đông lần nào xuống biển kiểm tra cũng cảm giác mình như đồ ngu.
Hắn thở dài, cởi quần áo trên người ra ném qua một bên, ngay cả quần trong cũng không để lại, hắn thích cảm giác cả người trần trụi chìm nổi trong làn nước biển.
Cởi sạch rồi, hắn cũng không vội vàng xuống nước, ngồi trên quần áo nhắm hai mắt lại.
Lấy hơi, thở ra, rồi hít vào, thở ra, trong đầu không suy nghĩ gì, cố gắng để cho đầu óc mình trống rỗng.
Đây là phương pháp bơi lặn một lão ngư dân đã dạy cho hắn, làm như vậy không cần đến trang thiết bị vẫn có thể ở dưới nước lâu hơn, bởi vì nhàm chán, Thẩm Đông đã nghiêm túc luyện tập tới mấy năm trời.
Điều chỉnh khoảng mấy phút, hắn nhảy xuống biển.
Chậm rãi lặn xuống sâu mấy mét, hắn nhìn thấy đám san hô kia, vẫn may, mấy cụm to nhất đã bị gãy đi một chút, còn lại thì đều không sao.
Hắn nhặt nhạnh những nhánh đã gãy lại với nhau, dùng đĩa nuôi cấy xử lý xong là có thể nuôi lại trở về.
Kiểm tra xong, hắn cũng đã nhịn thở gần tới lúc, vì thế liền chậm rãi hướng mặt về ánh nắng xuyên thấu qua làn nước biển trong suốt mà nổi lên mặt nước, hít một hơi thật sâu rồi bơi về phía một rặng đá ngầm gần nhất.
Tay bám lên mỏm đá ngầm định đi lên, một vệt màu xinh đẹp lọt vào tầm mắt hắn, hắn dừng lại.
Trên rặng đá ngầm có một hốc đá nhỏ, bên trong là một….con cá đang nằm yên tĩnh.
Hoa văn màu cam giao với màu trắng, vô cùng nổi bật.
Một con cá hề?
Thẩm Đông nhìn qua bốn phía, nước biển nơi này không bị ô nhiễm, có thể nhìn thấy từng đàn cá đủ loài, con cá hề này tên là cá hề công tử, cũng rất phổ biến ở vùng này, thế nhưng cá hề nằm trên rặng đá ngầm, hắn mới nhìn thấy lần đầu.
Mắc cạn à?
Thủy triều xuống không kịp bơi đi?
Thẩm Đông dùng ngón tay chọt chọt con cá hề, chết rồi à?
Con cá hề sau khi bị hắn chọc một lúc thì cong cong cái đuôi lên.
“Chưa chết à?” Thẩm Đông nhanh chóng nắm lấy cái đuôi nhỏ của nó, xách nó lên ném vào trong nước biển bên cạnh.
Món chính của Thẩm Đông và chú Trần chính là cá, thế nhưng con cá hề…. thật sự không có giá trị làm đồ ăn.
Quan trọng nhất là, chú Trần là một tay câu cao thủ, rảnh rỗi không có việc gì là lại đi câu cá, hơn nữa mỗi lần trở về nhà, vợ chú đều sẽ bảo chú mang theo một đống cá về lại đảo, ăn nhiều đến mức Thẩm Đông nhìn thấy cá là muốn khóc.
Thật ra chú Trần cũng có dựng trên đảo một chuồng nuôi gà, ngay bên cạnh ký túc xá của Thẩm Đông, nhưng Thẩm Đông gần như chưa bao giờ thấy chú cho gà ăn, đàn gà nhỏ cứ tự sinh tự diệt trên đảo như thể gà rừng, lớn lên rất chậm, nuôi một năm được một cân cũng đã được coi là nặng, căn bản không đủ ăn.
Con cá hề sau khi bị ném lại vào biển rồi cũng chẳng hề động đậy, chìm trong nước mấy giây rồi mới như thể lấy lại tinh thần mà bật tanh tách một cái, sau đó đột nhiên vẫy đuôi liều mạng bơi lắc lư xuống nước sâu.
“Lần sau nhớ cẩn thận, cẩn thận không lại phơi nắng thành cá khô!” Thẩm Đông nói to một câu.
Sau khi không thấy bóng dáng con cá hề đâu, hắn vẫn sững sờ một lúc rồi mới leo lên trên mỏm đá ngầm.
Sao hắn lại cảm thấy con cá này vừa bật một cái.
Cá hề biết bật?
Cá chép à?
Thẩm Đông cả đường đều nghĩ ngợi lung tung, từ con cá nhỏ rồi lan man vào cõi tiên đến chuyện thuyền cướp biển, trong đầu còn rất có cảm giác hình ảnh mà sắp xếp cho thuyền trưởng cướp biển mắt chột dẫn dắt một đám cướp biển phấn khởi phản kháng lại đội tàu buôn, đánh một trận ác chiến.
Trở về phòng mình đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng hắn vẫn xử lý mấy cụm san hô bị gãy đứt kia trong đĩa nuôi cấy trước, sau đó mới cởi áo ra, cởi trần ra khỏi nhà, cầm khăn mặt vòng tới phía sau nhà.
Sau nhà có một thùng nước giản dị, nước ngọt cần cho sinh hoạt trên đảo đều ở nơi này, vận chuyển nước ngọt lên đảo không được thuận tiện cho lắm, thế nên dùng nước cũng phải tiết kiệm.
Thẩm Đông nhìn qua đồng hồ nước, tuy nói là ngày mai thuyền lớn sẽ tới đưa nước ngọt lên đảo, nhưng với kinh nghiệm mấy năm này, hắn vẫn không định dùng nước thoải mái, trước đây đã có lần thuyền lớn trì hoãn tới gần mười ngày mới lại đây.
Thẩm Đông vặn vòi nước ra, đứng ở phía dưới luồng nước nhanh chóng xối lên người mình.
Cái phòng tắm kiêm nhà vệ sinh này là từ sau khi Thẩm Đông lên đảo rồi mới cùng chú Trần xây lên, trước đây Thẩm Đông chỉ có thể xoay mặt về phía phòng mình tắm gội, còn chuyện đi vệ sinh, câu trả lời của chú Trần chính là, hòn đảo rộng thế này mày còn không tìm được chỗ nào ngồi xổm à.
Đi nhà vệ sinh thì kệ đi, tuy bốn phía đều là nước biển mênh mông vô bờ, nhưng cả người trần truồng nhìn ra biển rộng tắm gội vẫn khiến người ta không dễ chịu lắm, cứ cảm giác như thể mình đứng giữa quảng trường giở trò lưu manh, hiện giờ tuy cái phòng tắm này không có mái, mà ít nhất cũng đã quây lại được một vòng, khiến người ta có cảm giác an toàn.
Tắm xong, Thẩm Đông chỉ lau qua tóc, gió trên đảo mạnh, cứ để trần như vậy đi vài bước vào phòng là đã có thể thổi gần hết nước trên người.
Vừa mới trở về nhà, Thẩm Đông đã cứ thế ngủ thẳng tới ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Hắn cầm mặt đồng hồ qua nhìn, đoán là khoảng hơn mười giờ sáng, thuyền lớn buổi trưa sẽ tới, hắn định đi lo liệu cho đám san hô trước.
Mới vừa theo con đường nhỏ đi tới bờ, Thẩm Đông còn chưa kịp cởi quần áo, đã sững sờ ngay tại chỗ, nửa buổi mới nói ra được một câu: “Cái quái gì thế này.”
Bên trong chính cái hốc đá trên rặng đá ngầm của ngày hôm qua, có một con cá hề đang lẳng lặng nằm.
Thẩm Đông cảm thấy nếu mình không hoa mắt thì chính là đã đảo lộn thời không mà quay về ngày hôm qua, nhìn chằm chằm con cá hề tới nửa ngày mới nhảy lên rặng đá ngầm này.
Do dự một lúc mới lấy ngón tay chọc chọc lên người con cá.
Cũng giống như hôm qua, sau khi bị chọc chọc cho mấy cái, con cá hề vẫn luôn nằm không nhúc nhích liền cong đuôi lên.
Thẩm Đông cắn răng lại, mới không bật ra câu nói giống như hôm qua, chưa chết à.
“Mày tắm nắng đấy à?” Thẩm Đông cau mày nắm đuôi con cá hề lên, xách nó tới trước mắt mình nhìn thử, mang con cá hề nhẹ nhàng mở ra đóng lại, không giãy dụa.
Thẩm Đông cảm thấy bản thân hẳn là đã ngây ngô trên đảo quá lâu rồi, người trở nên quá nhàm chán, hắn tỉ mỉ quan sát hoa văn màu cam trên người cá hề, trên lưng có một vệt màu trắng, có lẽ là từng bị thương, nhớ kỹ hình dạng của nó xong, Thẩm Đông lại ném nó xuống biển.
Bộ dạng sau khi chìm vào nước rồi liền liều mạng quẫy đuôi bơi đi của con cá hề vẫn giống hôm qua như đúc, Thẩm Đông ngây người nửa buổi rồi mới chậm rãi cởi quần áo xuống nước.
Buổi trưa, thuyền lớn tới đây, sau khi sắp xếp gọn gàng nước ngọt, chú Trần đi theo thuyền, trên đảo chỉ còn lại một mình Thẩm Đông.
Thật ra, trên đảo có một mình hay hai mình, Thẩm Đông cảm nhận cũng không rõ lắm, bình thường ngoài lúc giao ban, hắn và chú Trần hầu như cũng chẳng gặp mặt mấy.
Lúc rảnh rỗi không có việc để làm, Thẩm Đông nếu không phải ngồi trên rặng đá ngầm nhìn biển xuất thần, thì chính là đi loanh quanh trên đảo, đếm xem còn bao nhiêu con gà.
Cuộc sống lúc gió yên biển lặng thì nhàm chán tới chết, bão tới lại căng thẳng thần kinh như vậy, nếu như là một người trẻ tuổi khác, có lẽ chẳng có mấy người chịu được, mấu chốt là tiền kiếm được còn ít, cho nên chú Trần tuổi đã cao nhưng vẫn chẳng hề tìm được ai tiếp nhận vị trí của chú.
Nếu như không đi dạo quanh đảo, Thẩm Đông ở bên trong phòng trực có thể ngẩn ngơ cả ngày, ngoài đi vệ sinh đi ngủ ra, bình thường cũng chỉ có thể trôi qua trong lúc ngây người.
Hai ngày nay gió yên biển lặng, Thẩm Đông sáng sớm dậy kiểm tra xong thiết bị, liền kéo con thuyền nhỏ kia lên bờ, chuẩn bị tự mình ra tay sửa.
Lúc quay về nhà lấy công cụ và vật liệu, đi được nửa đường hắn dừng lại, nhìn về phía con đường nhỏ dẫn tới rặng san hô, đứng tại chỗ gần hai, ba phút, mới cắn răng rẽ vào con đường này.
Hắn biết mình hơi nhàm chán, nhưng đúng là hắn muốn nhìn thử, cái con cá hề kia, còn có thể xuất hiện trên rặng đá ngầm nữa không.
Gió biển thổi cho cả người thật khoan khoái, Thẩm Đông còn dang hai tay ra thư giãn.
Lúc đi tới rặng đá ngầm bên bờ, hắn dừng lại, hơi do dự rồi chậm rãi nhướn người về phía trước, sau đó liền nói to bằng giọng giận dữ: “Đệt!”
Mẹ nó chứ, đúng là gặp quỷ!
đĩa nuôi cấy:
cá hề công tử: Cá hề ocellaris là một loài cá hề phổ biến được nuôi làm cảnh, thường sống ở nơi có các rặng san hô và hải quỳ, sử dụng loài này làm nơi trú ẩn, đẻ trứng.
___________________________
Editor lảm nhảm đầu truyện cho đỡ buồn:
Thẩm Đông dùng tay chọt chọt con cá hề, chọt mạnh quá, cá hề tèo…
-Toàn văn hoàn-
Hoặc là,
Món chính của Thẩm Đông và chú Trần chính là cá, thế nhưng con cá hề…. thật sự không có giá trị làm thức ăn.
Mà đổi món một lần cũng không tệ.
-Toàn văn hoàn-