Cô tựa vào cửa, như con nhím xù lông nhưng lại không thể làm gì để phản kháng.
Phó Kiến Văn nhìn cô thâm thuý, hai con mắt nheo lại, ung dung nói một câu: "Đoàn Đoàn đã gọi cô là mẹ, cô so với Hạ Hàm Yên đúng là thích hợp hơn nhiều. Tố tiểu thư xinh đẹp như vậy, tôi cũng rất thích Tố tiểu thư. Nhưng nếu Tô tiểu thư không muốn, không ai có thể ép cô. Xem như vừa rồi tôi chưa nói gì, cô trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tai Tố Tâm nóng lên, âm thầm nghĩ Phó Kiến Văn mặt người dạ thú.
Tố Tâm yên lặng một lát, cũng không đi ngay. Phó Kiến Văn nhìn vào chiếc ghế bên cạnh mình, ra hiệu cho Tố Tâm ngồi xuống.
Tố Tâm nhìn anh, không tránh khỏi sự sợ hãi nơi đáy mắt. Là bản thân mình muốn tự đến cầu xin người ta nên bây giờ phải điều chỉnh cảm xúc thật tốt.
Hai mươi bốn tuổi, cô đã có thể tự chịu trách nhiệm đối với những việc làm của mình.
Đã đi vào cánh cửa này, nói những câu này thì cô chỉ có hai sự lựa chọn. Một là rút lui để bảo vệ sự kiêu ngạo của mình. Hai là gạt đi lòng tự trọng cầu xin anh.
Cô nam quả nữ ở trong một phòng, cho dù chưa trải qua nhưng cô cũng biết, nói ra đều khiến người ta không khỏi suy nghĩ đen tối.Thân hình nhỏ nhắn của Tố Tâm lọt thỏm trong bộ áo ngủ của anh, cổ áo hơi trễ lộ ra phần xương quai xanh mảnh mai cùng phần lồi lõm trông vô cùng nõn nà.
Hôm nay, Phó Kiến Văn kiên nhẫn đến lạ, anh nhìn xem Tố Tâm bên ngoài không chút gấp gáp..
Nhưng thực ra bên trong, nội tâm cô đang đánh nhau dữ dội.
Cuối cùng cô vẫn thua Hạ Hàm Yên bởi câu nói kia, cô không muốn lúc Hứa Khai trở về phát hiện ra mình không còn cái gì nữa.
Tố Tâm nắm chặt nắm đấm, đứng cạnh bên bàn trà.
Trước đây cô đúng là một người kiêu ngạo. Nhưng bây giờ kiêu ngạo để cho ai xem đây!!!
“Tố Tâm, chúng ta đều là người trưởng thành, nếu cô đã không lựa chọn dời... Thì tôi sẽ ngầm hiểu là cô đã đồng ý với yêu cầu của tôi, thứ cô nên cho tôi xem là thành ý chứ không phải sự oan ức này..." Phó Kiến Văn thâm trầm, không nhanh không chậm nói.
Thành ý...
Phó Kiến Văn ám chỉ thành ý, cô đương nhiên hiểu, hai gò má cô ửng hồng.
Cô lấy hết dũng khí, đi đến gần Phó Kiến Văn, lại ngồi xuống...
Hơi thở của Phó Kiến Văn hoà lẫn với mùi vị khói thuốc, tất cả tạo lên một bầu không khí mờ ám.
Mắt Tố Tâm rũ xuống, rõ ràng là nội tâm đã quyết định nhưng thân thể vẫn duy trì một khoảng cách với Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn bỏ điếu thuốc lá ra khỏi môi, tựa vào sau ghế sô pha, thân thể hướng về phía Tô Tâm.
Mùi sữa tắm trên người Phó Kiến Văn toả ra thơm ngát xen lẫn mùi thuốc lá xông thẳng vào mũi Tố Tâm. Gương mặt Phó Kiến Văn trầm ổn càng khiến cô căng thẳng.
Phó Kiến Văn tiến lại gần Tố Tâm, hơi thở hơi gấp làm cho cô rối loạn, tim đập như nổi trống, gương mặt nóng rần đỏ lừ như trái cà chua chín.
"Không mặc nội y...!"
Phó Kiến Văn nhướng mày, con ngươi đen thâm thuý... hơi thở cực nóng, giọng nói mang theo mấy phần khàn khàn, nghe thật êm tai nhưng nội dung lại làm cho Tố Tâm xấu hổ rối tinh rối mù.
Tố Tâm xấu hổ, đỏ từ đầu tới chân, đúng thế...cô không có mặc.
Bởi vì cô hiểu Phó Kiến Văn ám chỉ cái gì, Cho nên dù là cô đến với ý nghĩ sẽ hiến thân, nhưng vẫn có chút gì đó không tình nguyện.
Một người phụ nữ, mặc đồ ngủ của đàn ông, nội y cũng không mặc, ngồi trên ghế sô pha cạnh anh, đây là ý gì chắc Phó Kiến Văn anh cũng rất rõ ràng.
Cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, phát hiện anh đang lại gần mình, cô khẩn trương nắm chặt mép áo, không biết mình nên làm gì mới
phải.
“Tố Tâm..." đôi môi mỏng của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng lướt qua tai cô làm cô có cảm giác như một luồng điện đánh qua người. Thân thể lập tức mềm nhũn, lỗ tai đỏ ửng.