Ngày mai, Phó Kiến Văn liền muốn cùng Tố Tâm đi làm giấy đăng kí kết hôn, anh có ý muốn nhờ cô chăm sóc, chiếu cố cho Đoàn Đoàn.
Như vậy... bây giờ cô sẽ tiếp tục ở lại nơi này, hay ở Phó gia, cô còn chưa nghĩ tới.
Nếu như hiện tại gọi điện thoại đi hỏi Phó Kiến Văn, chẳng phải anh sẽ nói cô quá nóng lòng muốn kết hôn cùng anh hay sao?
Không đợi Tố Tâm gọi lại, chủ nhà đã điện tới. Giọng nói mềm mại từ trong điện thoại phát ra: "Tôi rất thích cho cô thuê nhà, vì đồ đạc cô trang trí rất ấm áp lại sạch sẽ... Cho cô thuê tôi cũng rất yên tâm, chỉ là hiện tại giá điện nước tăng cao quá... Cô suy nghĩ lại xem có thể tăng thêm chút tiền nhà không? Vừa vặn hơn hai tháng nữa chúng ta kí hợp đồng kì tiếp theo rồi, nếu cô cảm thấy thích hợp... Chúng ta tiếp tục kí có được hay không!"
Tố Tâm cũng cảm thấy chủ nhà tăng giá thuê là điều hợp lý, mặc dù tiền điện nước tăng cao nhưng quý vừa rồi chủ nhà cũng không tăng tiền của cô... Bây giờ tăng giá, cô cũng không thể trách người ta.
Nơi này cách đài truyền hình tương đối gần, cô ở nơi này đúng thật là tiện hơn một chút.Cúp điện thoại, Tố Tâm tìm lại thuê hợp đồng thuê nhà, còn chưa kịp nhìn thấy... Chuông cửa liền vang lên.
Tố Tâm liếc nhìn bên ngoài, 9 giờ 40, muộn như vậy còn ai có thể đến tìm cô... Cũng chỉ có Bạch Hiểu Niên.
Cô đem khăn choàng khoác lên trên cổ, cũng không hề khoác áo khoác ngoài, mặc váy ngủ đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một người thiếu niên đang chở Bạch Hiểu Niên, thiếu niên dáng người cao ráo, chở Bạch Hiểu Niên dáng người cao gầy có phần vất vả.
Thiếu niên nhìn thấy Tố Tâm ăn mặc mát mẻ liền sững sờ... Hiển nhiên thấy được Tố Tâm quá mức xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo khiến người khác không thể dời mắt.
Giọt nước ở tóc còn chưa kịp khô chảy xuống gò má của Tố Tâm, tóc ướt dán chặt vào gương mặt trắng nõn như ngọc, xẹt qua là đường cong ưu nhã ở cổ, xương quai xanh mảnh mai hở ra bên dưới lớp áo ngủ tinh tế trông thật khiêu gợi.
Thiếu niên cảm thấy mùi hương sữa tắm thơm mát xộc thẳng vào mũi, cậu không tự chủ thưởng thức mùi thơm đó, ánh mắt như muốn né tránh nhìn xuống đất... Lại nhìn trúng cặp chân thẳng tắp trắng không tì vết của Tố Tâm. Gương mặt thiếu niên đỏ bừng...
"Cái kia...Tôi là chở dùm bạn của cô về, cô ấy uống nhiều quá... La hét muốn tôi đưa cô ấy đến đây..."
Tố Tâm không biết có người lạ chở dùm Bạch Hiểu Niên tới, hối hận vì bản thân đã mặc như vậy ra mở cửa, liền vội vàng xoay người vào cửa lấy áo khoác mặc lên, mặt không biến sắc, đưa tay đỡ Bạch Hiểu Niên từ tay cậu thiếu niên kia:"Cảm ơn... Để cô ấy ở chỗ tôi!"
Mỗi lần uống quá nhiều là Bạch Hiểu Niên không còn một chút hình tượng gì, Tố Tâm so với bất cứ người nào đều hiểu hơn cả.
Thiếu niên một bên muốn đỡ Bạch Hiểu Niên, nhưng cũng cố gắng giữ một khoảng cách để tránh Bạch Hiểu Niên ăn đậu hũ của cậu nên động tác có chút cứng nhắc, không tự nhiên.
Bạch Hiểu Niên say khướt được Tố Tâm đỡ liền ngẩng đầu lên.
"Khà khà khà... Tố Tố." Bạch Hiểu Niên bên trái cánh tay nắm chặt, đem ngón tay xinh đẹp của mình nắm chặt gương mặt thiếu niên kia, âm thanh mơ hồ không rõ:"Cậu xem, hôm nay mình đưa về một tiểu bạch thỏ, có phải siêu đáng yêu hay không!"...
"Đau quá..." Thiếu niên đau đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Tố Tâm: "..."
Bạch Hiểu Niên đây là uống bao nhiêu mới đạt tới trạng thái như thế này!
"Xin lỗi, bạn của tôi uống say đều là bộ dáng này..." Tố Tâm xin lỗi, đem Bạch Hiểu Niên như bạch tuộc bám trên người thiếu niên gỡ xuống.