Ngày hôm sau, Phó Tiểu Khả cùng các bạn tới giảng đường, hệ thống lại toàn bộ lý thuyết đã học.
Khi bài giảng được một nửa, cô đang cúi đầu kẻ bút nhớ, bỗng nhiên cô cảm giác được không khí xung quanh hơi xao động.
Giống như có người đang vào phòng học, bởi vì thấy giáo sư ôn hòa nói: “Nhanh đi tìm vị trí ngồi đi!”
Cô ngẩng đầu muốn hỏi Trữ Chỉ Hân ngồi bên cạnh xem ai mà giờ này có thể vào được lớp, không ngờ rằng lại liếc mắt một cái lại bắt gặp vẻ mặt gian tà của Trữ yêu nữ nhìn cô.
Vừa muốn chế nhạo cô ấy vài câu, bỗng nhiên phía sau lưng bị người nào đó chọc nhẹ; cùng lúc đó Phó Tiểu Khả nhìn sang thấy Trữ Chỉ Hân xoay người trừng lớn hai mắt, mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhanh chóng đem ánh mắt từ phía sau nhìn về phía cô.
Phó Tiểu Khả không hiểu gì, liếc Chỉ Hân một cái, quay đầu về phía sau xem ai là người vừa chọc mình.
“Phó Tiểu Khả, này, bút của bạn! Ngày hôm qua quên trả lại cho bạn!” Hứa Tùng ngồi phía sau nở nụ cười sáng lạn. Hắn vừa cầm bút đưa tới, vừa nghiêng người, nhích lại gần cô hơn, “Cám ơn bút của bạn!”
Phó Tiểu Khả đầu óc choáng váng, miễn cưỡng tươi cười đáp lại: “Không có gì, chỉ là cái bút thôi mà…” Cô cầm bút quay người lại, nụ cười cứng ngắc vẫn đọng trên gương mặt —— cô hoàn toàn quên mất thả lỏng chính mình!
Bên cạnh, Trữ Chỉ Hân hung hăng đá một cái vào chân cô, cô kêu “đau” rất nhỏ.bg-ssp-{height:px}
“Tại sao đạp tao?!”
Trữ Chỉ Hân vẻ mặt phẫn nộ, “Đồ ngốc! Mày cũng nói chỉ là một cái bút mà thôi, tại sao không nói rõ cho hắn “Mình mang nhiều bút lắm, hiện tại bạn cứ giữ lấy mà dùng!”‘ như vậy về sau chúng ta còn có cớ qua chỗ hắn để đòi bút! Cái này có ý nghĩa gì? Là tương lai chúng ta có cơ hội mà người khác không thể có, đó là tiếp xúc với hắn a!!!”
Trữ Chỉ Hân vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng kêu “Rắc” phát ra từ trên tay Phó Tiểu Khả.
Phó Tiểu Khả nhìn chiếc bút bị gãy, rồi nhìn Trữ Chỉ Hân, khóe miệng run rẩy, ngượng ngùng cười, lắp bắp nói: “Lão, lão, lão Tam, đến, đến, không kịp rồi!” Cô vô tội lẩm bẩm, “Lần sau, lần sau mày nói chuyện đừng kích động như vậy, bằng không mày cứ kích động như thế, tao lại muốn bẻ gãy một thứ gì đó…”
Trữ Chỉ Hân đập đầu xuống bàn. Phó Tiểu Hân vô tội cúi đầu xuống.
Phía sau, vang tới một tiếng cười nhỏ.
Phó Tiểu Khả cầm cái bút bị gãy, cô cảm thấy gương mặt và lỗ tai của mình đều đỏ ửng.