- Danel, em xin lỗi từ nay em sẽ không như vậy nữa.Tha thứ cho em đi
Giọng nói của Masuly có bao nhiêu phần ủy khuất và áy náy nhưng trong xe lại không có tiếng trả lời.Bầu không khí trở nên đầy ngượng ngạo.
Lạc Cẩm Hiên chau mày.Người phụ nữ này cần loại bỏ ngay lập tức
- Danel,sao anh không nói gì hết?Em….em tối nay sẽ phục vụ anh thật tốt.
Masuly luôn tự tin rằng với những gì mình biết về anh thì anh sẽ không bỏ mình vì một lí do này đâu.
- Đưa chìa khóa biệt thự cho Bác Lâm rồi ra khỏi đó cho tôi.Về sau không cho phép cô xuất hiện đến đó nữa bước.
- Danel anh…em đã làm gì sai sao.Em thật sự rất yêu anh.
Tại sao lại như vậy Masuly thật sự không tin.Cô cảm thấy tình thế thật không tốt,nôn nóng đến độ muốn khóc vì có thể cô sẽ mất tất cả.
- Chi phiếu cô tự điền lên đó nhận nơi thư kí của tôi.Masuly cô biết mà,cần phải biết luật chơi của tôi nếu không tự lãnh hậu quả.
Giọng nói nhạt nhạt nhưng mang đầy vẻ kiêu ngạo,lạnh lùng và tàn nhẫn như một ác ma.
Dự định ban đầu của cô đã vượt qua tất cả nên cô đã khá hiểu con người Danel càng dây dưa chỉ làm hắn ta chán ghét.Cô mãn nguyện với hiện tại,không ngờ Danel lại ra tay hào phóng như vậy.Cả đời của cô không cần lo gì rồi.
Khó trách biết bao nhiêu phụ nữ muốn được lên giường với Danel vì phần thưởng anh dành tặng quả thực rất hậu hĩnh.
Bất ngờ điện thoại trong xe reo lên.Hàng lông mày khẽ nhíu lại nhìn về phía Masuly
- Hiện tại có phải cô nên cút khỏi đây rồi không?
- Danel,em…..em.Em hiểu rồi.
Sau khi mở cửa ra,Lạc Cẩm Hiên liền nghe máy
- Nói
- Chủ nhân,nhưng điều ngài cần đã có.Lương Tuệ Nhi, tuổi,cao m cân nặng kg vừa mới trở về nước.Du học ở Pháp năm.Ba mẹ tai nạn qua đời,ở cùng với chú dì từ nhỏ.Nhưng điều đặc biệt là mọi thông tin ở nước ngoài đều không điều tra được.
- Không điều tra được.
Ánh mắt tối đen hiện lên một tia sáng nhỏ.
- Cô bé này khá giống với cô bé năm đó nhưng…….
- Nên biết quy tắc của tôi.Tất cả đều phải chính xác không có từ "nhưng" ở đây.Tiếp tục theo dõi cô bé đó cho ta.
- Tuân lệnh.Chủ nhân.
Sau khi bán được hết đồ ở hội chợ cô khá vui vẻ chẳng để ý đến xung quanh.Thu xếp toàn bộ đồ đạc rồi đi ra cửa chính.
Làn gió mát rượi thổi nhẹ vào người làm cho làn tóc cô bay trong gió,cô hít sâu một hơi nhìn làn đường tấp nập của thành phố.Cô cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không thoải mái đến như vậy.
Đột nhiên đôi mắt trong veo của cô bỗng trợn to.
Một chiếc xe màu đen dừng bên cạnh,cửa sổ xe mở ra.Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí lái,khuôn mặt anh tuấn nho nhã,đôi mắt thâm trầm đang chuyên chú nhìn đèn giao thông.
Cả người Tuệ Nhi đều run lên bần bật,nước mắt không kiểm soát được lăn dài trên má,bàn tay gắt gao che miệng không cho tiếng khóc bật ra.
Là anh ấy!Trái đất cũng thật nhỏ,cô về đây mới có ngày mà đã gặp lại anh-Mạc Tần Phong.Anh giờ đây không còn là một thiếu niên ốm yếu năm nào nữa,cô cảm thấy tất cả quá khứ liền ùa về.Mối tình đầu của cô nói quên thì cũng thật khó.
Cô ngơ ngác nhìn anh ở trên xe,một lâu sau cô hồi phục tinh thần thì chiếc xe đã đi được một đoạn.
- Aaa chờ chút,chờ chút
Bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người bên đường,cô liều mạng đuổi theo chiếc xe đó.Nhưng chiếc đó lao như một mũi tên làm cô không đuổi kịp
- Hây chỉ muốn hỏi xem Vú Chu ở đâu thôi mà!!!Có cần chạy nhanh như vậy không.
Lạc Cẩm Hiên nhìn một màn trước mắt đang diễn ra trên đường,vẻ mặt của cô khiến hắn vô cùng hiếu kỳ.Lạc Cẩm Hiên cho xe chạy thật nhanh đuổi theo chiếc xe đó,nghiêng đầu lạnh lùng nhìn qua thì chỉ loáng thoáng thấy một người đàn ông bộ dạng lịch sự nhàn nhã.
“Sao?Lương Tuệ Nhi cô bé thích người đàn ông này sao?”
Khóe môi lạnh lùng khẽ mím lại rồi liền cho xe nhấn ga bỏ xa chiếc xe đen đó.