Chương : Hôm nay anh lạnh lùng đối với tôi
Ngoại trừ chuyện tai tiếng vị hôn thê của anh, còn có thể vì cái gì? Mấy ngày hôm trước đột nhiên có người phụ nữ từ đâu qua đây quản lý công ty, mọi người trong công ty sôi nổi suy đoán vị này chính là thiếu phu nhân Lãnh gia điều động nội bộ.
Hiện tại Lãnh Tư Thần cùng người phụ nữ này sớm chiều ở chung, cô ngay cả ưu thế cận thủy lâu đài cũng không có.
Khiến cô khẩn trương sợ hãi chính là, theo hiểu biết của cô với Lãnh Tư Thần, ánh mắt cô lần đầu tiên nhìn đến Bạch Thiên Ngưng liền biết, người này là hình mẫu lý tưởng của Lãnh Tư Thần.
Kẻ địch quá mạnh, lúc này đây, cô chỉ sợ thật là dữ nhiều lành ít!
Lãnh Tư Thần ngẩn ra, sắc mặt tựa hồ có chút nhu hòa, nhưng không biết nghĩ cái gì, đột nhiên lại bắt đầu đả lôi thẩm điện, hỏi: “Cô tối hôm qua ở cùng với ai?”
Đôi mắt Hạ Úc Huân lóe lóe, luống cuống đáp: “Tôi…… Tôi một mình……”
Ngón tay Lãnh Tư Thần chống trên cửa có tiết tấu mà nhịp: “Nói thật.”
Hạ Úc Huân nuốt nước bọt: “Thật…… Thật…… Thật là một mình…… A phi……”
Bi kịch, như thế nào lại nói lắp rồi!
Hạ Úc Huân tuyệt vọng về chính mình, đành phải gục đầu xuống, thành thành thật thật mà trả lời: “Ban đầu là một mình, sau đó có một người bạn tôi đi ngang qua, thấy tôi uống đến say như chết, lại không biết nhà tôi ở đâu, liền đem tôi đưa vào khách sạn ở cả đêm.”
“Một người bạn?” Lãnh Tư Thần dễ như trở bàn tay mà bắt được trọng điểm, nếu chỉ là đi quán bar uống rượu, cô không cần thiết khẩn trương thành như vậy.
“Uhm……” Hạ Úc Huân mơ hồ mà lên tiếng, cầu nguyện anh không tiếp tục hỏi nữa.
Đáng tiếc, không như mong muốn.
“Đàn ông sao?” Lãnh Tư Thần lại hỏi.
“Vâng……” Cô kiên trì gật đầu.
“Âu Minh Hiên.” Lãnh Tư Thần phun ra một cái tên, dùng ngữ khí hoàn toàn khẳng định.
Cái tên vừa nói ra, trong lòng Hạ Úc Huân lập tức kêu rên lên một tiếng, người này biết Độc Tâm Thuật sao?
Hạ Úc Huân hoàn toàn từ bỏ đấu tranh, thẳng thắn được khoan hồng, nói: “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ gặp anh ấy, lần này là ngẫu nhiên gặp được, thật sự là ngẫu nhiên gặp được! Tôi cũng không rõ, anh vì cái gì lại có thành kiến với anh ấy như vậy? Học trưởng anh ấy rõ ràng thực tốt……”
Sắc mặt Lãnh Tư Thần lập tức trầm xuống, nói “Anh ấy thực sự rất tốt? Cô quen biết anh ta bao lâu? Hiểu anh ta rốt cuộc là người thế nào sao?”
“Việc này với việc quen biết bao lâu có quan hệ gì sao? Tôi quen biết anh hai mươi năm thì như thế nào? Còn không phải không cách nào hiểu được anh sao! Hai mươi năm mưa gió thần tốc a, chày sắt đều có thể mài thành bột, chẳng lẽ anh đối với tôi một chút cảm giác cũng không có sao? Chỉ là trong chớp mắt cảm thấy tôi thực đáng yêu! Ngu ngốc đáng yêu cũng được a!”
Lãnh Tư Thần xoa xoa ấn đường, sau một lúc lâu ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lung như cục đá, nói: “Lúc trước lúc tới công ty phỏng vấn, là ai luôn miệng muốn tôi công bình công chính không cần công và tư không phân biệt? Hạ Úc Huân, nên tôi đã nói sớm, nếu cô lại tiếp tục đem tình cảm cá nhân vào công việc, ngay lập tức rời khỏi công ty cho tôi, tôi không cần một cấp dưới không phân biệt công và tư.”
Lúc trước cô nếu không nói như vậy, anh sao có thể cho cô cơ hội tiến vào công ty, hiện tại anh lại dùng lời nói của chính mình để chặn họng mình.
Hạ Úc Huân bị lời nói lạnh nhạt mà xa cách này của anh kích thích đến hốc mắt đỏ lên, đáp lại:“Đi thì đi! Lãnh Tư Thần, anh có gì đặc biệt hơn người! Anh không phải dựa vào việc tôi thích anh! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh lạnh lung với tôi, ngày mai……”
“Ngày mai như thế nào?” Khuôn mặt người đàn ông này khẽ nâng lên, ngược sáng thấy được khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng xám xịt của anh.
Cổ họng Hạ Úc Huân cứng lại, kiềm nén nước mắt, đành phải buột miệng vòng vo ương ngạnh thốt ra:“Ngày mai…… Ngày mai thời tiết biến chuyển trời đầy mây, gió Nam, nhiệt độ ~ độ C, chú ý giữ ấm……”
Lãnh Tư Thần: “……”
Chương : Kinh hồng nhất miết
Bên ngoài văn phòng, thấy Hạ Úc Huân ra tới, Annie vội vàng tới nghênh tiếp, hỏi: “Tiểu Hạ, thế nào…… A, Tiểu Hạ cô khóc……” Hạ Úc Huân không nói chuyện, sải bước hướng tới thang máy, vội vàng thoát khỏi tầm mắt dò xét của mọi người.
Phía sau, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, dáng vẻ như đã chịu kinh hãi rất lớn.
Trong mắt Annie cùng đồng nghiệp công ty, nhìn thân hình nhỏ xinh, diện mạo thanh tú như Hạ Úc Huân tuyệt đối là chân hán tử ý chí kiên cường giàu lòng hi sinh, một giây trước khi bị dao đâm, giây tiếp theo còn có thể theo chân bọn họ chuyện trò vui vẻ, đã từng đơn thương độc mã tay không đánh mười mấy tên lưu manh tới công ty bới móc, nhất chiến thành danh.
Người phụ nữ cường hãn như vậy cư nhiên cũng sẽ khóc?
Annie vuốt ve trái tim đnag chấn động của mình, dùng ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn thoáng qua văn phòng tổng giám đốc âm trầm khủng bố.
“Trời ạ! Tiểu Hạ cư nhiên khóc? Có phải tôi hoa mắt rồi không……”
Tần Phi Ly vẫn duy trì tư thế nhìn về phía hướng Hạ Úc Huân rời đi, ánh mắt dại ra nói, “Cô không nhìn lầm, tôi cũng thấy được……”
–
Chịu không nổi!
Lãnh Tư Thần chỗ nào là trúc mã của cô, người kia thực chính là một tòa Everest! Cô trèo hai mươi năm cũng đến không được đỉnh núi, mỗi lần còn bị đông lạnh chết khiếp……
Hạ Úc Huân vùi đầu chạy như điên, kết quả không nhìn đường, lập tức đụng vào một người, chạy rất nhanh làm hai người đồng thời ngã lăn trên mặt đất.
Mà cô chật vật cả người ngã đè lên người người kia.
Dưới thân truyền đến một trận tiếng đàn ông rên rỉ, Hạ Úc Huân lập tức bò dậy, không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi……”
“Ách, có thể giúp tôi tìm mắt kính không? Tôi nhìn không thấy……” Người đàn ông vừa sờ soạng, vừa thỉnh cầu nói.
“A! Vâng!” Hạ Úc Huân nhanh chóng tìm được cặp kính gọng vàng cách người đàn ông đnag sợ soạng không xa đưa cho anh. Mắt kính của cô cũng rơi vỡ, bất quá vẫn tốt vì là kính thường, không đeo cũng không ảnh hưởng tới thị lực.
“Cám ơn!” Người đàn ông đeo kính lên, phát hiện trước mặt là cô gái khóc đến mức tứ phân ngũ liệt, mắt kính vừa rồi rơi ra có vết rạn.
“Thật là xin lỗi, mắt kính của anh bị tôi đâm hỏng rồi! Có thể để lại cách thức liên lạc của anh không? Tôi nhất định sẽ đền cho anh!”
Xong rồi, vừa rồi nhìn thấy nhãn hiệu trên mắt kính là hàng hiệu, ít nhất phải tốn một tháng tiền lương của cô.
“Không quan hệ, chỉ là một cái mắt kính mà thôi. Cô đừng khóc, thật sự không quan hệ!” Thanh âm của người đàn ông vô cùng ôn nhu, cả người khiến cho người ta cảm giác thoải mái như tắm mình trong gió xuân.
Thanh âm ấm áp như vậy ngược lại khơi dậy sự ủy khuất vốn có của Hạ Úc Huân, cô ngồi xổm người liền lên tiếng khóc lớn lên.
Người đàn ông vẻ mặt không từ bỏ nhìn cô, nói: “Thật sự không có quan hệ! Không cần cô đền!”
Hạ Úc Huân liều mạng lắc đầu, nói: “Không phải! Không phải vì anh! Tôi chỉ là rất muốn khóc……”
Người đàn ông cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó thân sĩ mỉm cười nói: “Nếu thật sự rất muốn khóc, bả vai tôi có thể tạm thời cho cô mượn.”
Hạ Úc Huân kinh ngạc mà ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông tình cờ gặp được này.
Anh với khuôn mặt tuấn dật, tươi cười ôn hòa, tóc hơi ngả màu sợi đay, sau giờ ngọ ánh mặt trời từ hành lang bên kia chiếu lại đây, dừng ở trên người anh, thần thánh mà thuần tịnh.
Thật giống như hoàng tử trong thế giới cổ tích.
Vì cái gì cảm thấy khuôn mặt anh dường như đã gặp ở đâu đó rồi? Đặc biệt là màu tóc quen thuộc này!
Hạ Úc Huân có chút quẫn bách ngừng nức nở, cười khổ nói:“Thật là mất mặt…… Cám ơn anh, tôi đã không có việc gì!”
“Hiện tại khá hơn chút nào không?”
Hạ Úc Huân gật gật đầu, đáp:“Anh muốn đi đâu, đôi mắt anh không tiện, tôi đưa anh đi!”
“Không cần, quẹo một cái là đến rồi!” Người đàn ông cười nói.
“Vậy anh đưa cách liên lạc với anh cho tôi đi! Mắt kính tôi nhất định sẽ đền cho anh!”
Người đàn ông nghĩ nghĩ, thấy thái độ kiên quyết của anh, liền đem danh thiếp đưa cho cô.
Hạ Úc Huân nhận lấy danh thiếp.
Phó tổng Lãnh thị, Lãnh Tư Triệt……
Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn hướng người đàn ông rời đi.
Anh thế nhưng là em trai Lãnh Tư Thần đưa đi Mỹ trị liệu, trước đó không lâu mới vừa học xong quay về, Lãnh Tư Triệt?
Nhớ rõ chính mình khi còn nhỏ nghịch ngợm, còn nện vỡ đầu anh…