"Ơ kìa, Kha Dục đến rồi."
Trên ban công tầng hai, tiếng nhạc techno vang lên từng nhịp mạnh mẽ, từng tiếng trống đều như xé tai. Những nam thanh nữ tú ăn mặc mát mẻ đang tựa vào lan can, mắt nhìn xuống cổng vào của chợ đêm dưới chân.
Ở bãi đỗ xe cách đó không xa, Kha Dục tay nắm chặt tay cầm cửa xe ghế phụ, một tay khác vừa lướt điện thoại vừa chờ đợi. Chưa đầy nửa phút, cô bạn gái nhỏ Lâm Hỉ Triều của anh, đã uể oải bước xuống xe.
Cô chỉ cao tới ngực anh, gần ngang xương quai xanh, tóc cột hai đuôi ngựa lỏng lẻo, đi giày bốt đến gối và mặc váy ngắn. Trên người cô còn khoác thêm áo gió của Kha Dục, gần như che hết nửa chiếc váy.
Kha Dục nắm tay cô, cô bước theo anh với tốc độ chậm rãi.
Hôm nay trời nắng gắt nhưng gió lại rất mạnh. Tóc Kha Dục rủ xuống trán, chưa được vuốt lên. Anh hơi nghiêng đầu nhìn tà váy bị gió thổi bay lên, rồi tay khẽ nhấc, kéo nhẹ đuôi tóc của cô.
Một hành động vô cùng trẻ con.
Một cô gái trên ban công hỏi: "Anh ấy và bạn gái quen nhau ở Phù Thành à?"
"Ừ, nghe nói cô ấy từng ở nhờ nhà cậu ấy trong thời gian học cấp ba."
Trình Khấu Bạc đập chai rượu vào lan can, hừ một tiếng qua mũi: "Kha Dục nhà ta thật biết cách chăm để thịt."
"Đúng vậy, kiểu gần gũi như nước chảy dưới cầu."
"Không đâu, với Kha Dục nhà ta, thì cái cầu đó phải do chính tay cậu ấy dựng lên đấy."
Đàn Kiết An đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, tay cầm điếu thuốc xoa nhẹ lên tai, rồi huýt sáo khi thấy Kha Dục và Lâm Hỉ Triều tiến lại gần.
Lâm Hỉ Triều nghe thấy tiếng nên lập tức ngẩng đầu lên, có điều mắt cô bị chói nắng, thành ra chỉ thấy vài bóng người đứng trên ban công tầng hai.
Kha Dục híp mắt nhìn lên, gật nhẹ đầu coi như chào hỏi, rồi lại lơ đãng quay lại nhìn Lâm Hỉ Triều.
Lâm Hỉ Triều hỏi: "Là bạn anh à?"
"Ừ."
"Lát nữa chúng ta sẽ đi cùng họ chứ?"
Kha Dục cầm đuôi tóc của Lâm Hỉ Triều, dùng nó nhẹ nhàng cọ vào mặt cô: "Không, mỗi người chơi một chỗ."
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh, Lâm Hỉ Triều cuối cùng quyết định không đi đến Cầm Đảo với Kiều Phái Ý nữa. Đúng lúc đó, Kha Dục nói rằng bạn anh có tổ chức một phiên chợ đêm kết hợp với đua xe ở ngoại ô Bắc Kinh, thế là cô đi cùng anh đến đây.
Lâm Hỉ Triều nghiêng đầu, rút đuôi tóc của mình ra khỏi tay anh, lọn tóc vuột khỏi lòng bàn tay Kha Dục. Anh mỉm cười lười nhác, sau đó nắm tay cô bước tiếp.
Trước mắt là những gian hàng đa dạng nối tiếp nhau, nhiều gian hàng nghệ thuật được giới trẻ yêu thích được trưng bày, kéo dài đến tận trường đua.
Những thanh niên trẻ trung, ăn mặc hợp thời và hơi nổi loạn đi lại xung quanh, hoặc nằm dài trên thảm hơi bơm phồng trên bãi cỏ, nghe nhạc, phơi nắng, dẫn chó đi dạo. Không khí rất nhộn nhịp, ai nấy đều vui vẻ tận hưởng.
"Em có muốn uống gì không?" Kha Dục chỉ về phía một quầy cà phê phía trước: "Để anh đi mua."
"Ừm."
Lâm Hỉ Triều bắt đầu thấy nóng khi có quá nhiều người. Cô cởi áo khoác ngoài đưa cho Kha Dục.
Kha Dục nhận lấy áo, liếc nhìn cô.
Cô mặc khá ít, áo ôm sát eo còn để lộ xương quai xanh, váy ngắn làm tôn lên đôi chân dài. Không biết có phải do tóc đuôi ngựa hay không, mà khuôn mặt cô bỗng trở nên nhỏ nhắn hơn với đôi mắt to tròn nổi bật.
Kha Dục nhìn mà ngứa tay, lại muốn kéo đuôi tóc của cô, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn, quay người bước vào quầy.
Ở trung tâm bãi cỏ, một ban nhạc đang biểu diễn. Lâm Hỉ Triều đứng bên vừa lắng nghe vừa đợi Kha Dục, thì chợt có ai đó vỗ nhẹ vào vai cô.
Cô quay lại, có chút bất ngờ.
"Chủ tịch?"
Thật không ngờ.
Thế giới này thật nhỏ.
Cô thật không nghĩ rằng sẽ gặp người trong câu lạc bộ ở đây. Trong thời gian chuẩn bị cho sự kiện Quốc khánh vừa qua ở trường, gần như ngày nào cô cũng chạm mặt với chủ tịch, không ngờ rằng ngay trong kỳ nghỉ cũng có thể gặp.
Toàn thân cô lập tức cảm thấy căng thẳng như đang ở trong trường.
Chủ tịch câu lạc bộ tên là Từ Thanh Du, anh ta cười sảng khoái chào cô: "Trùng hợp thật đấy Hỉ Triều. Anh đứng bên kia nhìn một lúc rồi, quả nhiên là em."
Từ Thanh Du nhìn kỹ khuôn mặt của cô.
Hôm nay đàn em này có vẻ gì đó khác thường.
Lâm Hỉ Triều cười ngượng, cố gắng tìm chủ đề nói chuyện: "Chủ tịch không đi du lịch nhân dịp Quốc khánh à?"
"Đi du lịch làm gì, đông người lắm."
Bên cạnh Từ Thanh Du còn có một nam sinh khác, Lâm Hỉ Triều nhìn kỹ thì thấy quen mặt, thì ra cũng là một đàn anh cô quen. Hai người họ nhìn nhau, gật đầu nhẹ thay lời chào nhau.
Từ Thanh Du nhìn quanh bên cạnh cô rồi hỏi: "Em đi một mình à?"
"Không phải."
Lâm Hỉ Triều lắc đầu, định quay lại tìm Kha Dục thì thấy anh đang cầm ly cà phê đá đi tới.
Từ Thanh Du nhìn theo.
Con trai thường dễ nhận ra những dấu hiệu nhỏ giữa người cùng giới, trao đổi qua ánh mắt vài lượt, không cần nhìn kỹ cũng có thể nhận ra người đang bước tới là người rất có thế lực, mang theo một dáng vẻ bệ vệ.
Ánh mắt của anh lướt qua Từ Thanh Du, chưa đến hai giây đã thu lại, rồi không để anh ta vào mắt nữa.
Trong thoáng chốc Từ Thanh Du như cảm thấy mình bị xúc phạm.
Kha Dục đưa ly cà phê trong tay cho Lâm Hỉ Triều.
Cô nhìn vào các lớp trong ly, hỏi anh là sữa hay nước cốt dừa.
"Nước cốt dừa."
"À."
Kha Dục cắm ống hút vào ly cho cô.
Giữa hai người họ có một sự thân mật không thể nào chen vào được. Từ Thanh Du hiểu ra, chào tạm biệt cô: "Bọn anh đi trước nhé, hẹn gặp lại ở trường.""Vâng, chào chủ tịch."
...
Từ Thanh Du khuất xa dần phía trước.
Lâm Hỉ Triều vừa cắn ống hút vừa để Kha Dục nắm tay dẫn đến trường đua. Đám đông tấp nập di chuyển, tự động nhường đường trước mặt họ, nhiều ánh mắt nhìn theo vì họ đẹp đôi và hợp nhau.
Đi được vài bước, Kha Dục đột nhiên hỏi: "Em đã từng nói với bạn bè hoặc bạn cùng phòng về việc bên cạnh em có người như anh chưa?"
Anh không dùng từ "bạn trai" hay "người yêu", chỉ hỏi xem họ có biết đến sự tồn tại của anh không.
Lâm Hỉ Triều không phải là người hay công khai chuyện tình cảm trên mạng xã hội hoặc thích tuyên bố quyền sở hữu.
Với tính cách của cô, việc thừa nhận bằng lời nói đã là một tiến bộ lớn rồi.
Lâm Hỉ Triều ngước lên, lông mi chớp nhanh liên hồi.
Nhìn thấy biểu hiện của cô, Kha Dục hiểu ngay, giọng anh cao hơn: "Ngay cả bạn cùng phòng cũng không biết?"
Ống hút va vào đá lạnh, tạo ra âm thanh rỗng vang lên.
Cô đáp lửng lơ: "Chỉ là... chưa nói rõ."
"Được rồi."
Kha Dục đưa tay xoa cổ, gần như bật cười vì tức giận.
"Em đã là sinh viên đại học rồi, sao vẫn phải giấu diếm chuyện đang yêu anh như vậy hả, Lâm Hỉ Triều?"
Lâm Hỉ Triều mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Sao Kha Dục hiểu được, trong phòng ký túc xá của cô, mọi người đều có những kỷ niệm tình cảm tồi tệ, mà chỉ mới đây thôi còn có một người bạn vừa bị cắm cho cặp sừng dài 8m.
Sao cô có thể công khai người yêu trước mặt họ được chứ?
Cô im lặng, lắc lắc ly nước, những viên đá lạo xạo trong ly.
"Thôi được rồi." Kha Dục nhéo nhẹ tai cô: "Để sau khi hết kỳ nghỉ rồi tính tiếp."
...
Khi vào bên trong, màn hình LED khổng lồ đang chạy thông tin về các chặng đua. Những chiếc siêu xe đua được xếp thành hàng dài, cửa xe mở ra như đôi cánh bướm, thân xe sơn phủ một lớp bóng loáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Đám đông đứng xung quanh, nhiều người mang theo máy ảnh lớn để chụp hình.
Kha Dục dẫn Lâm Hỉ Triều đến khu vực khán đài, có người vẫy tay gọi anh từ phía hàng rào lưới.
Kha Dục lắc đầu nhẹ, ngồi xuống cạnh Lâm Hỉ Triều.
Lâm Hỉ Triều nhìn người kia: "Bạn anh đang gọi anh qua đó kìa? Em có thể ngồi đây đợi anh mà."
"Không sao, anh chỉ đi dạo một vòng, xem một chút rồi về."
Từ nãy đến giờ Kha Dục có vẻ không hứng thú lắm.
Lâm Hỉ Triều liếc nhìn anh, ngập ngừng một lúc rồi cố gắng bắt chuyện: "Bạn của anh ở Bắc Kinh đều là bạn học của anh à?"
Cô hỏi: "Quan hệ của anh với họ có giống như của Cẩu Hề Duy và Tưởng Hoài không?"
Kha Dục lười biếng trả lời: "Cũng tương tự, đều na ná nhau."
Từ nhỏ anh đã không cần phải cố gắng duy trì mối quan hệ xã hội, những người xung quanh đều là do bố mẹ anh hoặc những người có thế lực trong giới chính trị và kinh doanh tự động bắt nối với nhau.
Nhóm người này nhiều nhất chỉ có thể coi là những người bạn cùng tầng lớp, không cần phải quá quan tâm. Dù là kết bạn với người có địa vị cao hơn hay thấp hơn, anh đều có đủ tư cách để tùy ý lựa chọn.
Cách đó không xa có hai người bước đến, họ thu hút ánh nhìn của Lâm Hỉ Triều.
"Ơ, cô gái đó." Cô lập tức ngồi thẳng dậy, tìm chủ đề trò chuyện: "Em đã gặp cô ấy rồi."
Kha Dục nhìn theo, ở hàng ghế khác nhưng cùng một khu vực, những người quen đang ngồi đó.
Hai cô gái, một người cao, một người thấp.
Trình Tinh Nghê và Ôn Thính.
Kha Dục thu lại ánh nhìn, tay nắm chặt lon nước đá trong lòng bàn tay, ngón tay bấm vào vỏ lon, một tiếng xì vang lên, nước lạnh từ từ trào ra.
Anh hỏi: "Em gặp ở đâu?"
"Là hôm thứ tư anh đón em ấy, khi em và bạn cùng phòng ở quán cà phê."
Lâm Hỉ Triều lén chỉ cho anh xem.
Kha Dục thấy cô chỉ vào Ôn Thính, uống một ngụm nước đá rồi đáp: "Cô ấy là bạn học của anh ở THPT Số 4, năm ngoái cả nhóm có đi Na Uy cùng nhau."
"Là bạn học của anh à?"
Lâm Hỉ Triều hơi ngạc nhiên, cảm thán thế giới thật nhỏ bé.
Sau đó cô lại nhớ đến việc đội tuyển quốc gia đạt được thành tích cao nhất, vì vậy mắt cô không rời khỏi hình ảnh của Ôn Thính, tự động mở lại bộ lọc con nhà người ta đã lâu không dùng đến.
"Thật là giỏi."
Đuôi tóc bị ai đó giật nhẹ, Kha Dục hỏi: "Khen người khác mà không khen anh à?"
Lâm Hỉ Triều quay lại: "Em chưa bao giờ khen anh à?"
"Chưa bao giờ."
Anh dùng ngón tay còn lạnh cọ vào trán cô: "Anh dù có giỏi đến đâu, trong lòng em cũng chỉ như đáy xã hội."
"Chẳng đáng nhắc tới."
Lại nữa, lại nữa rồi.
Anh bắt đầu bóng gió tỏ vẻ để ý.
Lâm Hỉ Triều bĩu môi, hai tay ôm lấy khuôn mặt: "Anh đúng là nhỏ mọn."
Hai người bên kia cũng đã nhìn thấy họ, cô gái ăn mặc rất gợi cảm đi vòng qua chào hỏi: "Ủa Kha Dục, sao cậu không xuống chơi, họ vẫn đang tìm cậu đấy."
Kha Dục lắc lắc ly nước trong cổ tay, tay chống lên đầu gối, không lên tiếng.
Cô gái quay sang nhìn Lâm Hỉ Triều.
Cô ấy rất xinh đẹp, nụ cười duyên dáng với đôi mắt hồ ly, khi cười tạo thành hai lúm đồng tiền sâu hoắm, trông vừa lanh lợi vừa thông minh.
Cô ấy vẫy tay chào Lâm Hỉ Triều: "Chào em, chị là bạn của Kha Dục, chị tên là Trình Tinh Nghê."
Lâm Hỉ Triều gật đầu: "Chào chị."
"Em có muốn qua đây ngồi với bọn chị không? Để Kha Dục đi chơi một chút."
"Trình Tinh Nghê."
Kha Dục gọi tên cô ấy, giọng lạnh lùng: "Rảnh rỗi quá nhỉ."
"Ôi trời, sao anh lại nghiêm túc thế? Con gái nhà người ta cũng có ý chí tự do mà."
Trình Tinh Nghê lại quay sang Lâm Hỉ Triều, chỉ tay về phía bên cạnh: "Bên đó cũng chỉ có chị với một bạn khác, không đông lắm đâu, chỉ ngồi nói chuyện thôi."
"Em có muốn qua không?"
Người ta hỏi thế rồi, Lâm Hỉ Triều cũng khó mà từ chối.
Cô gật đầu, khẽ kéo tay áo Kha Dục: "Anh cứ đi đi, không sao đâu."
"Ừ ừ ừ." Trình Tinh Nghê gật đầu đồng tình: "Bọn chị chỉ ngồi trên khán đài, để cậu ấy đi một vòng rồi quay lại cũng không lâu đâu."
Tay áo lại bị Lâm Hỉ Triều kéo nhẹ.
Kha Dục nhìn cô, xoa đầu cô một cái, rồi đứng dậy.
...
Lâm Hỉ Triều đi theo Trình Tinh Nghê về phía bên kia, cô gái quay lại hỏi: "Bộ đồ hôm trước có vừa không?"
"Chị là người mua giúp em sao?"
Cô vẫn nhớ chiếc áo khoác mà bạn của Kha Dục mang đến, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn chị, vừa lắm."
Trình Tinh Nghê mỉm cười khách sáo, nhìn Lâm Hỉ Triều từ đầu đến chân, rồi tiếp tục hỏi: "Chị nghe anh Khấu Bạc nói, em đang học truyền thông ở Quốc Đại phải không?"
"Vâng, đúng vậy."
"Vậy chúng ta cũng có chút điểm chung đấy. Chị học đạo diễn, năm ba, nhưng năm nay chị bảo lưu về nước rồi."
Khi đến chỗ ngồi, Trình Tinh Nghê giới thiệu Ôn Thính cho cô: "Em ấy là bạn cùng khóa với em, đang học ở đại học Thanh Hoa."
Lời của cô gái tới dồn dập, Lâm Hỉ Triều chưa kịp đáp lại đã đối diện với ánh mắt của Ôn Thính.
Cả hai đều bất giác nhớ đến ngày ở quán cà phê hôm đó, nhưng mỗi người có những suy nghĩ riêng.
Ôn Thính lịch sự gật đầu, mỉm cười chào hỏi:
"Chào cậu."
"Chào bạn."
Cả hai gần như đồng thanh chào nhau, rồi cùng im lặng, nhìn nhau với chút ngại ngùng.
Trình Tinh Nghê thấy vậy thì bật cười: "Hai người dễ thương quá, thảo nào Trình Khấu Bạc nói hai người là cùng một kiểu người."
Lâm Hỉ Triều không phản ứng gì nhiều, còn Ôn Thính thì dừng lại một chút, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Ba cô gái bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau, phần lớn là Trình Tinh Nghê hỏi về Phù Thành, về hoàn cảnh gia đình của Lâm Hỉ Triều.
Thực ra, những câu hỏi đó cũng khá lịch sự, nhưng vì tính cách của Trình Tinh Nghê thẳng thắn, một số câu hỏi có phần vượt quá giới hạn.
Lâm Hỉ Triều trả lời một cách mơ hồ, qua loa, khiến cuộc trò chuyện dần trở nên khô khan và tẻ nhạt.
Thêm vào đó, Ôn Thính cũng không tham gia nhiều vào cuộc trò chuyện, trạng thái khá thờ ơ, cuối cùng cả ba người đều cúi đầu lướt điện thoại.
Giữa chừng, Trình Tinh Nghê nhận được cuộc gọi và phải rời đi một lúc.
Khu vực ghế ngồi chỉ còn lại Ôn Thính với Lâm Hỉ Triều.
Tiếng ồn xung quanh vẫn tiếp tục, nhưng ở đây lại rất yên tĩnh, Lâm Hỉ Triều vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Thính nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: "Cậu có vẻ không thoải mái ở đây đúng không?"
Lâm Hỉ Triều gãi gãi trán, khó xử đáp: "Có chút, đây là lần đầu tiên tôi đến."
"...Tôi cũng vậy." Ôn Thính khẽ thở dài: "Đến mấy lần rồi nhưng vẫn chưa quen."
Cả hai nhìn nhau, Lâm Hỉ Triều thấy trong mắt Ôn Thính có chút mệt mỏi và chán nản.
Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp, Ôn Thính cũng tháo kính ra, để lộ vẻ mệt mỏi như lúc này.
- --
Tiếng reo hò vang lên, những chiếc xe đua bắt đầu lăn bánh tiến về phía trước.
Lâm Hỉ Triều hỏi: "Đua xe bắt đầu rồi sao?"
"Có vẻ vậy."
Cả hai lại chìm vào im lặng, qua vài phút, đột nhiên cả hai đồng thời lên tiếng:
"Cậu..."
"Bạn..."
Hai người cùng bật cười, ánh mắt của Ôn Thính thoáng vẻ nhẹ nhõm: "Bạn nói trước đi."
"Hồi nãy mình uống nhiều nước quá." Lâm Hỉ Triều ngại ngùng đáp: "Cậu có biết nhà vệ sinh ở đâu không?"
Ôn Thính dẫn cô đi.
Lâm Hỉ Triều lề mề rửa tay xong, khi bước ra ngoài thì thấy Ôn Thính vẫn đang đứng chờ ở cửa.
Cô vội vàng chạy tới, hơi áy náy nói: "Xin lỗi cậu nhé, tớ có thể tự về được mà, không cần phải đợi tớ đâu."
"Không sao đâu."
Ôn Thính mỉm cười dịu dàng, cùng Lâm Hỉ Triều bước ra ngoài.
Trên đường trở lại, Ôn Thính chủ động hỏi: "Cậu là người Phù Thành đúng không?"
"Ừ, đúng rồi."
"Trong tiếng Phù Thành, câu "đừng lừa tôi" nói thế nào nhỉ?" Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi lúng túng nói: "Có phải là... *tiếng địa phương* không?"
Lâm Hỉ Triều mở to mắt: "Cậu nói chuẩn lắm."
"Lớp cấp ba của mình có nhiều bạn người Phù Thành, hầu hết đều biết nói câu đó."
Ôn Thính khẽ cười, giải thích: "Kha Dục cũng học cùng lớp với mình, hồi cậu ấy mới chuyển đến rất thích nói câu đó, nên ai trong lớp cũng biết."
"Ra là vậy."
Lâm Hỉ Triều cười, hơi ngập ngừng giải thích: "Thật ra... câu đó không hay lắm đâu."
"Sao vậy?"
"Nghĩa của câu đó là, nếu mày lừa tao, thì mày là con tao."
Ôn Thính ngạc nhiên, rồi bật cười to hơn: "Vậy mà cậu ấy thường xuyên nói câu đó với thầy cô giáo."
"Anh ấy thật là phiền phức."
Không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn, có lẽ vì tính cách tương đồng, nên họ cảm thấy dễ dàng hòa hợp.
Cả hai tiếp tục trò chuyện thêm vài chủ đề khác trên đường về khu vực ghế ngồi, nhưng khi gần đến nơi, Ôn Thính đột nhiên nhìn thấy một người đứng ở vị trí mà họ vừa ngồi.
Nụ cười trên môi cô ấy thoáng chùng xuống, bước chân chậm lại.
Lâm Hỉ Triều phía trước vẫn tiến về hướng đó, Ôn Thính mím môi, không kìm được khẽ gọi,
"Lâm Hỉ Triều."
Bước chân Lâm Hỉ Triều dừng lại, cô quay đầu nhìn cô ấy với ánh mắt khó hiểu.
Cô ngạc nhiên khi Ôn Thính chỉ gặp mình có hai lần mà lại gọi tên mình một cách rõ ràng và chính xác đến vậy. Nhưng sau khi nhìn kỹ biểu cảm của Ôn Thính, cô nhận ra một sự căng thẳng hiện trên khuôn mặt cô ấy.
Cô bối rối hỏi: "...Có chuyện gì vậy?"
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi váy của cô rung lên, những tiếng rung liên tục không ngừng. Lâm Hỉ Triều liếc nhìn xuống, định lấy điện thoại ra.
Tay của cô bất ngờ bị Ôn Thính giữ lại.
Lâm Hỉ Triều ngạc nhiên ngước lên.
Ôn Thính khẽ cau mày, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, cậu... cậu có thể đi mua chút đồ uống với mình trước được không?"
"Gì cơ?"
"Đi nào."
Cô ấy kéo cổ tay Lâm Hỉ Triều, nhanh chóng muốn dẫn cô đi về hướng khác.
Lâm Hỉ Triều tròn mắt nhìn cô ấy, bước chân bị kéo đi, điện thoại trong túi vẫn rung, nhưng cô chỉ kịp bước hai bước thì...
"Thính Thính."
Giọng nói trầm vang lên từ phía sau, gọi tên cô ấy.
Ôn Thính lập tức dừng bước, Lâm Hỉ Triều theo bản năng quay lại nhìn về phía giọng nói phát ra.
Trong tầm mắt cô, một chàng trai đang chậm rãi bước lên từ hành lang khu ghế ngồi.
Anh ta cao ráo, vóc dáng tương đương với Kha Dục, nhưng về ngoại hình thì lại hoàn toàn khác biệt.
Chàng trai có làn da rất trắng, đến mức có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi nhỏ dưới mắt và trên xương gò má.
Đường nét khuôn mặt của anh ta sắc sảo, đôi mắt có màu sáng, cả khuôn mặt mang vẻ lai tây.
Anh ta bước từng bước lại gần, tay đút trong túi, áo thun đen không tay để lộ những vết bớt màu đỏ trên cánh tay, trông như một tấm bản đồ với hình thù kỳ lạ kéo dài đến tận khuỷu tay.
Lâm Hỉ Triều nhìn những vết bớt trên cánh tay anh ta, không kìm được nhịp thở.
Rồi cô nghe thấy tiếng thở dài gần như tuyệt vọng của Ôn Thính đứng bên cạnh. Cô ấy buông tay Lâm Hỉ Triều ra, ngoan ngoãn trả lời:
"Anh Kiết An."
Đàn Kiết An.
Đàn Kiết An khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Lâm Hỉ Triều.
Anh ta im lặng quan sát cô, đôi mắt nheo lại, ánh nhìn mang một vẻ thăm dò khó hiểu.
Lâm Hỉ Triều bất giác lùi một bước về phía Ôn Thính, trong lòng dấy lên cảm giác người trước mặt không phải là người tốt.
Điện thoại trong túi lại rung lên lần nữa, kéo cô trở về hiện thực. Nhưng cô chưa kịp động đậy, thì một bàn tay đã nhanh chóng luồn vào túi váy cô, lấy ra chiếc điện thoại.
"Là Kha Dục."
Đàn Kiết An trả lời thay cô, ngón tay lướt trên màn hình, trực tiếp nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Lâm Hỉ Triều sững sờ nhìn người lạ mặt trước mặt, hoàn toàn bị choáng váng.
"Thông thường thì..."
Chiếc điện thoại xoay một vòng trong tay Đàn Kiết An, anh ta cười hỏi: "Kha Dục sẽ tức giận với cô nếu không liên lạc được trong thời gian bao lâu?"