[Lời editor: Từ nay, thay vì gọi Bạch Thiên là cậu thì sẽ đổi thành gọi anh cho thuận a]Mắt thấy chỉ còn lại ba tiết học, Bạch Hạo liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi. Người bên cạnh hỏi hắn: “Xã đoàn có việc a?” Bạch Hạo tâm tình rất tốt mà quay lại nhìn hắn ta mỉm cười một cái. Bước chân hắn nhẹ nhàng chuồn ra khỏi phòng học.
Hiện tại vào giờ này, đón xe tới thì vẫn có thể kịp. Hắn muốn đi mua bánh gato ngọt ngào cho Bạch Thiên. Bạch Thiên đối với loại bánh gato vừa ngọt vừa mềm kia lại ăn bao nhiêu cũng không ngán, thế nhưng bởi vì cửa tiệm kia ở khu phía Đông, mà bọn họ lại ở phía Tây, cửa tiệm kia lại không có chi nhánh, mỗi ngày vẫn là loại hàng tiêu thụ số lượng có hạn, vì lẽ đó muốn mua thì phải đứng xếp thành hàng dài như con rồng trước cửa tiệm, bình thường cũng phải chờ một tiếng mới có thể mua được. Bạch Hạo chạy tới đó, hàng còn rất dài, đúng lúc những người xếp phía trước đã mua xong.
Cũng còn may, thời gian đủ dài để hắn đi tới trường học của ca ca. Bạch Hạo trong tay cầm một cái hộp giấy xinh đẹp bên trong là một cái bánh gato, một bộ dạng như sắp đi xem mắt.
Lúc hắn đến, đứng ở cửa gọi điện thoại cho ca ca hắn.
Bạch Thiên rất nhanh đã đi ra, nhìn thấy đầu tiên chính là đệ đệ anh, sau đó nhìn thấy trong tay hắn đưa ra hộp giấy, ánh mắt liền dính chặt vào không dời đi được, trong đôi mắt nhất thời tràn đầy hưng phấn —— là loại bánh gato Đại Tuyết sơn ngọt ngào rất khó mua được!
Bạch Thiên cách một con đường liền hướng hắn phất tay, một đường đi tới bên cạnh hắn, còn kém ngoắt ngoắt cái đuôi chạy quanh hắn.
“Cái này ăn rất ngon.” Bạch Thiên tán thưởng với hắn, rõ ràng đã hoàn toàn bị hộp bánh gato ngọt ngào này lấy lòng. Bạch Hạo cười nhìn anh, không nói lời nào. Hai tay anh cầm lấy hộp giấy, đắc ý đối với Bạch Hạo nói: “Anh có thể chia cho em một ít a.” Anh để sát cái hộp lên mũi ngửi một cái, mùi hương ngọt ngào, đồ ngọt đúng là một thứ xua tan phiền muộn tốt nhất mà. Bạch Thiên phi thường hài lòng.
“Anh”. Bạch Hạo gọi anh một tiếng. Bạch Thiên ngẩng đầu: “Ừ?”
Trong đôi mắt Bạch Hạo cũng ngậm lấy ý cười, hắn dùng một cái tay lôi kéo tay áo Bạch Thiên, nói: “Em yêu anh.” Anh cảm giác ngày hôm nay em trai có hơi khác biệt so với thường ngày, là di chứng sau thất tình sao? Bạch Thiên đem cái bánh gato gói lại, hài lòng – nói: “Anh cũng yêu tiểu Hạo!”
Trái tim Bạch Hạo nháy mắt liền bị đánh trúng. Câu nói này có lực sát thương lớn hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều lần a.
Bạch Thiên nhìn hắn chỉ nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, nhắc nhở: “Chúng ta về thôi.” Bạch Hạo nháy mắt mấy cái, hai người liền cùng nhau đi bộ về nhà.
Bạch Hạo đúng thật là một đứa nhỏ có tâm, loại bánh gato ngọt ngào này rất khó mua, bởi vì không thường được ăn, nên trong lòng Bạch Thiên càng ăn càng thấy ngon. Khả năng vừa nãy có lẽ là ảo giác của mình, hiện tại Bạch Hạo vẫn giống bình thường không có gì khác cả.
Lúc ăn cơm tối, hai người ngồi ở trên bàn ăn. Bạch Thiên tâm tình vui vẻ ăn cơm, Bạch Hạo ăn ăn, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh, đột nhiên không báo trước một câu kê sát mặt lại.
Bạch Thiên lùi về sau một bước, cái tên Bạch Hạo này càng muốn hướng về trước hơn. Mặt của hai người thật sự rất gần, cũng không biết hắn muốn làm gì, tư thế như vậy ít nhiều khiến Bạch Thiên nhớ lại một chút hình ảnh hai nhân vật chính hôn nhau trên phim truyền hình, anh suýt chút nữa cho rằng Bạch Hạo muốn hôn anh tại đây. Trên bàn ăn bầu không khí quá mức quái lạ, Bạch Thiên nhất thời hoảng sợ trợn to hai mắt.
Hắn dùng một cái tay khác cầm khăn tay lên rồi lau hạt cơm trên mặt Bạch Thiên. Bạch Hạo vẫn ở nơi đó không di chuyển, ý cười dịu dàng mà nhìn Bạch Thiên.
Bạch Thiên nín thở nãy giờ, bây giờ mới dám thả lỏng. Động tác anh cứng đờ đẩy Bạch Hạo ra, nghiêng đầu đi tiếp tục ăn cơm của mình. Khẳng định là tại mình nghĩ quá nhiều đi, bầu không khí vừa nãy kỳ thực chỉ là rất bình thường, huynh hữu đệ cung vui vẻ ung dung ở chung, đúng không?
Bạch Thiên tắm xong, đổi một bộ đồ ngủ, khắp toàn thân đều là cảm giác khoan khoái, hiện tại chỉ muốn chui vào trong chăn ngủ. Anh vừa lau tóc vừa từ phòng tắm đi ra.
Bạch Hạo tựa ở trên ghế salông chơi di động, anh mang dép lê lạch cạch lạch cạch đi tới. Bạch Hạo quay đầu, anh trai hắn từ sau sô pha nằm sấp lên phía trước, mặt dán vào lưng ghế sô pha, mái tóc ướt nhẹp buông xuống, ý là gọi Bạch Hạo sấy tóc cho anh.
Bạch Thiên đem mình thả trên ghế salông, đột nhiên mặt anh lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đỏ bừng lên —— cái mông của chính mình bị một cái tay to gan lớn mật bóp một cái!
Không sai, đúng là bị bóp một cái. Anh đột nhiên ngẩng đầu, tiểu tử thúi Bạch Hạo này còn không biết lấytay ra, lại còn dám cười híp mắt đối diện cùng mình. Bạch Thiên cau mày, lấy ra uy nghiêm mà một vị ca ca nên có, nâng tay đập lên sau gáy của hắn: “Em làm gì thế! Đi lấy máy sấy!”
Bạch Hạo bị đánh cười ồ một tiếng, cái tay to gan lớn mật kia mới chịu lùi lại, động tác vô cùng lưu loát — đứng lên đi lấy máy sấy.
Thật hiếm khi thấy được bộ dạng thẹn thùng của ca ca, bộ dáng đàng hoàng trịnh trọng mà lại thẹn thùng thật là đẹp mắt.
Còn lại một mình Bạch Thiên ở trên ghế salông ngổn ngang. Anh đứng lên, đi đến bên cạnh ghế sa-lông một lần nữa ở trên ghế sa-lông ngồi yên, cảm thấy không được tự nhiên lại điều chỉnh tư thế một lần nữa.
Mặt anh hiện tại rất nóng, có một loại cảm giác hô hấp không thông. Dù cho là trò đùa… Chuyện này giống trò đùa sao?
Tại sao, có một loại, □□ cảm giác?
——— Hết chương ———