“Anh cho em mượn máy tính đi, cái của em hỏng rồi.”
Bạch Thiên không hề nghi ngờ hắn, đem máy tính của mình đưa cho em trai, chỉ chốc lát lại về tay anh.
Bạch Hạo lấy máy xong liền trả. Bạch Thiên thả lại trên bàn, vừa mở ra, phát hiện trang trước vẫn chưa đóng.
Mặc dù biết cố tình nhìn lén chuyện của em mình quả thật không tốt lắm, nhưng trang tiêu đề quá làm người khác chú ý đi, Bạch Thiên nhìn một chút đã không có cách nào lơ là nó.
Vừa nãy em trai đã gửi lời cầu viện. Bạch Thiên có chút hiếu kỳ, xem ra em anh là gặp phải phiền phức rồi, nhưng nhìn hắn dường như cũng không coi trọng lắm.
Trên màn hình con chuột di chuyển vài vòng quanh tiêu đề, Bạch Thiên cuối cùng vẫn cẩn thận từng li từng tí bấm vào.
“Cầu viện, chủ lầu hiện tại tâm tình rất loạn, sẽ tận lực đem sự tình biểu đạt rõ ràng, nơi nào logic không thông có thể khiếu nại vấn đề. Sự tình là như thế này, ta có một anh trai, gọi tắt là biến thái. Từ nhỏ hai huynh đệ chúng ta cảm tình rất tốt, tình cảm so với tình anh em trong gia đình còn muốn sâu hơn, có thể nói đó là tình cảm mà người người phải ước ao….”
Bạch Thiên nhìn tới đây, trong lòng có dự cảm xấu. Biến thái mà trông cũng không phải là biến thái là sao, người anh này đến cùng làm cái gì, để lại cả bóng ma trong lòng Tiểu Hạo?
“Có một ngày, biến thái đột nhiên hỏi ta một vấn đề. Nói thật, bất kể là ai, nếu như đột nhiên bị hỏi vấn đề kỳ quái như vậy trong lòng sẽ có cách nào bình tĩnh chứ? Ta cũng vậy. Lúc đó bầu không khí giữa chúng ta vẫn tính là bình thường, thế nhưng, biến thái đột nhiên ám muội hỏi ta, em biết trên thế giới có nam nhân yêu thích nam nhân không? Này vẫn chưa xong, ta không kịp suy nghĩ, biến thái liền tiếp tục hỏi, nếu như có nam nhân đột nhiên tỏ tình, em sẽ làm sao? … Anh trai sẽ hướng về anh em của chính mình mà hỏi vấn đề như vậy sao? Lẽ nào…”
Bạch Thiên nhất thời như bị sét đánh ngay đầu. Khóe miệng co giật mấy lần, vội vàng tiếp tục nhìn xuống.
“Quả nhiên, sau khi ta càng nghĩ càng bình tĩnh không được, bởi vì thái độ của hắn thực sự mơ hồ không rõ, ta cũng không nghĩ được hắn đến cùng là đang chỉ cái gì. Ta liền thăm dò hắn mấy lần….” Khoảng thời gian Bạch Hạo đột nhiên biểu hiện khác thường đều là lúc đó, hắn đã ghi lại một loạt phản ứng của Bạch Thiên.
Như “Mặt đỏ không bình thường”, “Hô hấp tăng nhanh”, “Tim đập nhanh hơn”, “Không dám nhìn hắn”, “Xấu hổ”, “Dục cự hoàn nghênh”, “Động tác mang tính ám chỉ”, “Thiếu nữ với ánh mắt mong đợi” chờ chút…
Bạch Thiên ngồi trước máy vi tính, người đã hoá thành một pho tượng. Anh không hề động đậy mà nhìn chăm chú vào màn hình máy tính hồi lâu, những chữ cái nhỏ lít nha lít nhít như vô số con kiến đang gặm nuốt toàn bộ ý thức còn lại của anh.
Anh làm sao tin tưởng thứ này đây!
Hóa ra trong mắt em trai anh là người như vậy sao? Đối phương nói năng hùng hồn, có lý có chứng cứ, hơn nữa còn tiến hành thí nghiệm bí mật rồi suy luận, kết hợp cùng một loạt biểu hiện của anh… Tuy rằng Bạch Thiên chẳng thể tưởng tượng nổi bản thân lúc “Ánh mắt mong đợi giống như thiếu nữ” là dáng vẻ gì.
Anh đột nhiên nghĩ tới lúc Đường Uyển gọi điện thoại cho anh, quả nhiên vận may tới thì đầu óc cũng sáng ra.
“Bạch Thiên, anh là một người rất tốt, em chỉ muốn cùng anh nói một câu, anh nên suy nghĩ thật kỹ về mối quan hệ của hai ngươi đi, thật sự. Em nói vậy thôi.”
Bạch Thiên vốn không nghĩ quá nhiều bởi vì anh luôn ăn bám em trai mình. Đầu óc chợt nổ tung, anh nhảy hẳn lên ghế, vẻ mặt dại ra như không thể tin được. Nếu không dùng máy tính, anh liền không biết nên đón nhận chuyện này như thế nào.
Biến thái là anh, anh là biến thái!
Xong, mình thích Tiểu Hạo rồi! Thích muốn chết!
===== Hết chương =====