Ân cần thăm hỏi của mọi người cứ thế nối tiếp không dứt, theo lý thuyết một người yêu đánh nhau như hắn đáng lẽ phải là người được những kẻ khác kính trọng nhưng không dám gần gũi, nhưng Mặc Nha lại bất đồng. So với Sở Phượng cao cao tại thượng, hắn bình thường cá tính cởi mở, nhân duyên ngược lại tốt kinh người, so với vương tử cao cao tại thượng, học sinh lại càng thích thái tử bình dị gần gũi này hơn.
“Gần đây ngứa tay, vừa mới thư thái được một chút à!”
“Đừng nói nữa, tên đó chỉ là đồ bỏ đi!”
“Cám ơn nhắc nhở!”
Bật cười sang sảng với mọi người, Mặc Nha tùy ý nói vài câu. Ngoại trừ thành tích học tập không bằng người khác, những bạn cùng lớp ở lớp F tốt lắm, thân thiết, quan tâm bằng hữu, hoạt bát, rất thích hợp với hắn.
Đi đến phía trước bàn của mình, thấy túi sách đã có người thu dọn thay rồi, Mặc Nha vỗ vai cậu bạn ngồi cùng bàn bên cạnh, lộ ra nụ cười tươi, nói:
“Cảm ơn!”
Cậu bạn giúp đỡ thu dọn sách vở chỉ phất phất tay một cái, tiếp tục vùi đầu vào sách, đó người yêu đọc sách nhất trong lớp bọn họ.
Xách cặp đi ra phòng học, chào những cậu bạn đi ngang qua, Mặc Nha chuẩn bị về nhà. Đi được vài bước, hắn cảm giác bụng có chút không thoải mái, xoay gót đi vào vệ sinh nam.
Bên trong không ai, có thể là bởi vì tan học mọi người đều về nhà hoặc ký túc xá. Đối tình huống này không quá để ý, Mặc Nha miệng khẽ rên, tùy tiện mở một cửa đi vào, còn chưa kịp đóng cửa lại, một người rất nhanh tiến vào, đưa tay chặn lấy cửa.
“Ai?” Quen thói vung nắm đấm tới người kia, chỉ tiếc, người không đánh được lại bị đối phương nắm chặt lấy tay, vặn ngược ra sau người, khiến hắn xoay một vòng tại chỗ, còn suýt hôn lên bồn cầu.
“Đau, đau đau đau đau đau, đau quá, ca ca, tay của ta!” Mặc Nha kêu thảm, tay không bị nắm vịn lên nắp bồn cầu cử động thân thể để giảm bớt thống khổ vì bị vặn tay đột ngột, trong lòng thầm nghĩ cũng may trong vệ sinh không có ai. Đường đường là thái tử trong trường thế nhưng ở vệ sinh lại bị người ta phục kích thành công. Nói ra chẳng phải khiến người ta chết cười sao!
Về phần người vào, cho dù đưa lưng về phía sau cũng có thể đoán được người đến là ai. Trong trường học có thể sử dụng tốc độ nhanh như vậy đem hắn chế trụ thì chỉ có ca ca hắn– vương tử Sở Phượng!
“Muốn đánh nhau với ta? ! Mặc Nha đã trưởng thành rồi a!” Nắm chặt lấy tay Mặc Nha, tay còn lại đưa về phía trước vuốt ve bộ phận nổi lên của Mặc Nha, “Ngươi không tự an ủi sao? Trướng như vậy!” Bàn tay thăm dò kéo mở khóa quần, thâm nhập vào trong quần.
“Ân. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . . Ngươi. . . . . . Như thế nào. . . . . .” Khí lực hai chân tựa như bị bàn tay của Sở Phượng hút mất khiến trở nên mềm nhũn, Mặc Nha đứng không nổi cong mình về phía trước, cơ thể vặn vẹo.
Hắn làm sao có thể tự an ủi được nữa! Từ sau khi cùng ca ca phát sinh quan hệ, hắn đã không còn làm nữa. Hắn cảm giác hắn đã thuộc về ca ca, ngay cả thân thể cũng vậy, cho nên ca ca không nói không chạm vào hắn, hắn sẽ không tự mình giải quyết nhu cầu sinh lý.
“Ta vẫn chưa thấy đủ, ngươi không cảm thấy thế sao?” Bụng kề sát mông Mặc Nha, dục vọng nhẫn nhịn suốt hai tiết học bị hắn vô ý thức vặn vẹo khiến lập tức cương lên, Sở Phượng ngoài miệng trêu đùa, động tác tay lại rất vội vàng, y buông tay Mặc Nha ra, cởi quần mình, lộ ra tính khí ngẩng cao kề sát Mặc Nha đã cởi quần.
“Ân. . . . . . Ân. . . Ân. . . Ân. . . . . . A. . . . . .” Cánh mông co dãn đàn hồi tiếp xúc cọ cọ kẹp lấy tính khí Sở Phượng, Mặc Nha hai tay chống lên nắp bồn cầu, cảm thấy phân thân ca ca bị hắn kẹp chặt, hắn buộc chặt mông di chuyển lên xuống lấy lòng ca ca, cảm giác khó chịu bụng lúc trước đã sớm quăng đi đến chín từng mây .
“Thật sự đãng. Thích bị làm thế sao, tiểu tao hóa!” Động tác của Mặc Nha khiến dục vọng của Sở Phượng tăng lên, đồng thời cũng khiến cơn tức giận không rõ nguyên do của y bùng lên. Y chán ghét bộ dạng đãng hiện tại của Mặc Nha, khiến y có loại cảm giác Mặc Nha kinh nghiệm rất phong phú. Y, phi thường không thích!
Trong lòng mất hứng, động tác của tay cũng trở nên thô bạo, bàn tay nắm phân thân đi xuống phía dưới bắt lấy tiểu cầu đáng yêu, dùng sức vuốt ve, ngón trỏ cùng ngón giữa tận lực hướng phía sau tham nhập u huyệt mấp máy.
“A. . . . . . A a. . . Hô. . . Cáp a. . . . . . Ca. . . Ca ca. . . . . . Đau quá. . . . . .” Thịt túi bị kéo về phía sau thống khổ khiến Mặc Nha không ngừng thét chói tai, vặn vẹo càng thêm điên cuồng.
“Đau? Nơi này của người lại không nói như vậy. Hấp nhanh như vậy, là muốn cái gì đó thô hơn đi vào phải không!” Hai cái ngón tay ở trong u huyệt trở mình giảo quanh, âm thanh mỹ “cô thu cô thu” trong vệ sinh không người đặc biệt vang dội, kích thích dục vọng của Sở Phượng, phía trước chảy ra chất lỏng.
“Ta. . . . . . Ngô. . . . . . Ngô. . . . . . A. . . A a. . . . . .” Thừa nhận lời nói của ca ca là sự thật, Mặc Nha chỉ có thể đem cơ thể càng lui về phía sau để giảm bớt thống khổ. Hăn đâu thể để mình quá đau?
“Quên không hỏi, ngươi muốn cái gì a?” Xác định của mình giữa trưa bắn vào vẫn còn trong cơ thể Mặc Nha, Sở Phượng buông món đồ chơi nhỏ này ra, chuyên tâm đem bôi vào trong cơ thể, Mặc Nha khiến nội bích càng trở nên ướt át.
“Ta. . . . . . A. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn. . . . . . A. . . . . .”
“Nói a!” Rút ngón tay ra, Sở Phượng kéo Mặc Nha lại để hắn đối mặt với mình, hai mắt nhìn thẳng hắn, “Dùng hành động để thể hiện, ngươi muốn cái gì?”
Bị nhìn đến ngượng ngùng, Mặc Nha ngồi lên bồn cầu, e lệ mở ra hai chân, nói: “Muốn phân thân ca ca tiến vào, hảo muốn!”
“Vậy mới ngoan, cho ngươi!” Nói xong, Sở Phượng đem phân thân sớm đã cương sáp nhập vào thẳng u huyệt Mặc Nha, cảm giác ẩm ướt ấm áp bên trong khiến hắn vừa tiến nhập vừa ôm chặt Mặc Nha trừu tống.
“A. . . . . . Ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Hảo. . . . . . Hảo lớn. . . . . . A. . . . . . Ngô. . . . . . Ân. . . . . . Ân. . . . . .” Phát ra âm thanh như vậy thuần túy là bắt chước được, tất nhiên là từ những đĩa phim mà nam hài đến tuổi thường hay xem, huống chi hắn cũng từng tham gia xem.
“Nguyên lai phụ lại phát ra âm thanh tao như vậy, thật sự dễ nghe!” Châm chọc nói, Sở Phượng vừa trìu động cơ thể của mình vừa híp lại hai mắt nhìn Mặc Nha, đột nhiên gia tăng tốc độ trìu động.
“A. . . . . . Ca ca. . . . . . Ân. . . Hô a. . . . . . Ca ca. . . . . . Cáp a. . . Cáp a. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .” Hai tay gắt gao ôm lấy cổ Sở Phượng, vì lời nói của ca ca mà cảm thấy ngượng ngùng, đồng thời cũng càng hưng phấn. Ngôn ngữ loại đôi khi thật sự có thể kích thích dục vọng còn người, cho dù hắn không phải, nhưng hiện tại chính là như vậy!
“Ân. . . . . . Ân. . . . . . Hỉ. . . . . . Thích. . . . . . Ta rất thích ca ca. . . . . . A. . . . . .”
Tựa hồ là nhịn quan hệ rất lâu, lúc này đây, Sở Phượng nhanh chóng trong cơ thể Mặc Nha đạt tới cao trào, ngay cả Mặc Nha bởi kích thích Sở Phượng mang lại cũng bắn ra.
Hô hấp từ kịch liệt dần trở nên bình ổn, cảm thấy ca ca ôm không buông, ngược lại ôm càng chặt hơn, phân thân trong cơ thể vẫn ngạnh, tựa hồ định lại làm một lần nữa. Tiếng chuông trường gõ sáu tiếng thông báo cho những người vẫn còn đang ở trường, hiện tại đã là sáu giờ!
Tiếng chuông nhắc thời gian đem Mặc từ thiên đường khoái cảm trở về, vội ở trong lòng Sở Phượng giãy dụa, “Ca, ca ca, từ bỏ, từ bỏ!” Bọn họ chung quy không thể ở trong vệ sinh làm cả đêm không trở về nhà a!
“Ngươi nói không cần?” Đang muốn làm tiếp một lần nữa, Sở Phượng bởi vì bị Mặc Nha cự tuyệt mà tâm tình khó chịu trừng mắt nhìn hắn.
“Không, không phải, chính là, ” Nhìn chung quanh, Mặc Nha nói: “Chúng ta không thể ở lại trong phòng vệ sinh cả đêm a!” Cha mẹ thường không về nhà không có nghĩa là bọn họ sẽ không về, hắn còn nhớ cha mẹ gần đây về nhà phi thường nhiều, bởi vì sinh nhật bọn họ sắp đến !
Bị dục vọng chiếm lấy cả đầu óc, Sở Phượng nghe Mặc Nha nói mới nhớ tới bây giờ đã quá muộn, bản thân chỉ nghĩ đến việc ôm Mặc Nha giải quyết nhu cầu sinh lý mà lại quên mất thời gian về nhà cùng. . . . . . Nghĩ lại, trong lớp còn có chút việc y chưa xử lý, vừa nãy ở trước cửa thấy thân ảnh của Mặc Nha liền không chút suy nghĩ mà đi theo. Thật sự là thất sách!
Từ trong cơ thể Mặc Nha rút ra, Sở Phượng không giống lần trước bỏ lại Mặc Nha mà đi, không hề nghĩ ngợi liền rút khăn tay ra ngồi xổm xuống lau khô chất long giữa hai chân Mặc Nha, khiến Mặc Nha xấu hổ nói:
“Ca, ca ca, không cần! Ta tự mình làm, ngươi nên quay về lớp lấy túi sách rồi về nhà đi!” Thiên, hắn lại muốn rồi! Cho dù là cách khăn tay, chỉ cần là tay của ca ca, hắn cũng trở nên hưng phấn!
“Câm miệng, ồn ào nữa ta không chạm vào ngươi!” Sở Phượng giọng điệu không vui vẻ nói, động tác tay lại cực kỳ dịu dàng, thật cẩn thận lau chùi. Bản thân vì sao lại có hành vi khác thường như vậy, y không thể nào giải thích được, chính là theo bản năng liền. . . . . . Nhìn phân thân bị y lau chùi khiến ngẩng đầu lên, Sở Phượng nhưng lại cảm thấy thật đáng yêu cúi đầu hôn khẽ lên tán đầu.
“Ca, ca ca!” Bị hành động bất ngờ của Sở Phượng khiến mặt đỏ bừng, Mặc Nha nhẹ giọng nhu nhu.
Đối với động tác vừa rồi của bản thân mà sững sờ giây lát, Sở Phượng vừa rồi đối xử ôn nhu với Mặc Nha cố ra vẻ không có chuyện gì tiếp tục lau sạch cho Mặc Nha, sau đó kéo hắn đứng lên, đem hắn ôm vào trong ngực rồi kéo quần lên cho hắn, kéo khóa quần. Một loạt động tác như thể điều đó rất tự nhiên, giống như đây là chuyện vô cùng bình thường.
Không quan tâm vì sao lại đối xử ôn nhu với Mặc Nha kẻ mà mình ghét nhất, dù sao làm cũng đã làm! Dù sao? Y sao lại dùng câu cửa miệng của Mặc Nha để giải thích cho hành động của mình?
“Về nhà thôi!” Mở cửa ra, Sở Phượng đi ra khỏi nhà vệ sinh trước rồi quay trở về lớp học, khi cầm túi sách đi ra vừa lúc nhìn thấy Mặc Nha bước đến chầm chậm đi qua trước mặt y. Y không chút suy nghĩ cầm lấy túi sách Mặc Nha kẹp dưới nách, đi về phía trước, không để ý Mặc Nha ở phía sau, tốc độ thế nhưng chậm lại rất nhiều.
Thấy Sở Phượng cầm túi sách của hắn đi ở đằng trước, tuy rằng không nói, nhưng cũng có thể hiểu được đó là sự quan tâm của y dành cho hắn. Mặc Nha cao hứng chậm rãi đuổi theo, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với ca ca, thoạt nhìn giống như hai người không quen biết nhau đi trên cùng một con đường.
Hiện tại trước hết cứ như vậy tốt rồi, ít nhất khoảng cách giữa hắn và ca ca có thể kéo lại gần nhau hơn!