Chỉ cần ngươi yêu ta, bảo ta làm cái gì cũng được!
“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . . Ân. . . . . .” Khẽ rên rỉ, Mặc Nha cảm thụ cảm giác thân thể bị đụng chạm, hai tay ở trước ngực cùng hạ thân khẽ va chạm, những nơi bị ngón tay đụng vào tựa hồ đều dấy lên ngọn lửa không thể khống chế được, khiến hắn nhịn không được nghĩ muốn tiếp tục đi xuống.
“A. . . . . . A. . . . . . Ân. . . . . . Ca. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .” Tay đặt lên căn bộ trong đùi vuốt ve lên xuống, cảm giác tê dại khiến hắn muốn khép hai chân lại, nhưng lại càng quyến luyến loại cảm giác này nên đem chân mở ra, nhìn phân thân của mình đã trở nên hưng phấn, bàn tay trên bắp đùi vuốt ve chuyển động từ dưới lên trên, cuối cùng cầm lấy phân thân phát dục bình thường của hắn.
“A. . . . . . A a. . . . . . Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .” Chính là cầm lấy nó khiến hắn hưng phấn khó có thể tự kìm nén, ở trong mắt hắn, cầm lấy phân thân không phải tay mình, mà là tay của ca ca. Tưởng tượng khuôn mặt của ca ca, tưởng tượng y ghé vào lỗ tai hắn phát ra nùng tình mật ngữ, hắn tiếp tục âu yếm chính mình, niết nụ hoa nho nhỏ trước ngực, chậm rãi dùng sức vuốt ve .
“A. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . .” Rốt cục, sau tiếng thét chói tai, hắn bắn ra chất lỏng của mình, cảm giác vẫn còn dư vị khiến tay vẫn đặt lên hạ thể nóng bỏng.
“Ngô, a, ca ca!” Khẽ rên rỉ, cho đến khi ý thức thanh tỉnh.
Tùy tay lấy khăn tay xoa xoa cơ thể, Mặc Nha từ trên giường đi xuống, nhặt lấy quần lót trên sàn, kéo ra giường ra cuộn vào trong ngực, không coi ai ra gì đi xuống dưới lầu, đâu đi đến chỗ máy giặt.
Trong nhà không ai, cha mẹ bởi nguyên nhân nào đó thường không ở nhà, trong nhà chỉ có hắn cùng ca ca.
Đứng bên máy giặt, nhìn dòng nước xoay tròn, nghĩ đến việc mình vừa làm, Mặc Nha trong lòng cảm thán.
Đây là lần thứ mấy hắn tự an ủi ? Hắn không nhớ rõ. Hắn như vậy là bởi vì một lần vô tình nhìn thấy quyển sách đồng tính luyến ái. Vốn chỉ là tùy ý lật giở vài trang nhưng khi hắn nhìn thấy động tác cùng tư thế trong sách, thân thể hắn lập tức có phản ứng, bởi vì nhân vật bên trong sách khiến hắn cảm thấy rất giống một người. Trong nháy mắt, hắn ý thức được chính mình có dục vọng muốn bị ôm, muốn bị người nào đó đặt ở dưới thân, mà đối tượng chính là. . . . . .
“Linh linh linh” Tiếng chuông cửa vang lên, Mặc Nha lập tức chạy tới cửa.
Ca ca đã trở về!
“Ca ca!” Một phen nhào vào trong lòng Sở Phượng đang muốn vào nhà, Mặc Nha cao hứng kêu lên, mặt vùi vào trong g ngực cọ cọ. Tuy rằng dáng người ca ca không rắn chắc như hắn, nhưng hắn chính là rất thích ở trong lòng hắn cọ. Trên người ca ca có mùi thơm dịu, cảm giác thật thoải mái.
“Không được ở trong lòng ta làm nũng, nóng muốn chết!” Không kiên nhẫn nói, Sở Phượng đưa tay đẩy đầu ở trước ngực y.
“Không cần! Không cần!” Mặc Nha nhanh chóng ôm thắt lưng Sở Phượng không buông tay. Bình thường ở bên ngoài “Rèn luyện” hắn trên phương diện khí lực đương nhiên sẽ không bại dưới tay ca ca nhìn rất thư sinh.
“Buông tay!” Lớn tiếng quát, một phen đẩy Mặc Nha đang ngây người vì bị quát, Sở Phượng coi như chưa nhìn thấy Mặc Nha bước trở về phòng.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Mặc Nha theo sau bước lại gần. Biết ca ca sẽ không khóa cửa, hắn đi vào trong phòng, tùy tiện ngồi trên giường. Nhìn Sở Phượng buông túi sách, lấy ra sách vở nghiêm túc đọc, hắn nói:
“Không nên đọc nữa, ca ca, cùng ta chơi đi!” Sau lúc tan học hắn không có việc gì để làm, một mình rất nhàm chán, thật vất vả đợi ca ca trở về. Y thế nhưng lại muốn đọc sách, đọc sách, vô cùng nhàm chán!
“Sắp kiểm tra!”
“Với ca ca sẽ không thành vấn đề. Không nên đọc sách nữa, chơi cùng ta đi!” Đoạt lấy cuốn sách trong tay Sở Phượng, Mặc Nha làm nũng nói.
Người này năm nào cũng đứng thứ nhất trong kì thi, vậy mà còn muốn đọc sách chuẩn bị nữa. Đừng nói giỡn chứ.
“Đưa ta!” Động tác đọc sách không thay đổi, Sở Phượng lạnh giọng nói.
“Không cần!” Bốc đồng nói, Mặc Nha không dám tùy tiện ném sách đi chỗ khác, sợ ca ca sinh khí. Dáng người y không rắn chắc nhưng cũng không dễ bị khi dễ. Hắn không dám trêu vào ca ca đang nổi giận!
“Một” Nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống.
Ở Bắc cực có phải cũng có loại cảm giác này hay không? Hắn chẳng lẽ sẽ bị đông chết? Nhưng là. . . . . .
“Hai”
“. . . . . . Đưa ngươi là được chứ gì!” Không cam lòng đem sách trả lại Sở Phượng, Mặc Nha mất hứng nói: “Ca ca xấu xa nhất, không chơi với ta!”
“Ta không giống ngươi, nhàn rỗi chơi đùa chuẩn bị kiểm tra nên lúc nào cũng chỉ đạt đúng điểm trung bình, cũng không muốn bị lây nhiễm tế bào thấp kém!”
“Đó là chuyện không có biện pháp a. Ai bảo ta không phải học chứ!” Không để ý lời nói của ca ca, Mặc Nha nói.
Hắn chưa bao giờ để ý những lời nói như vậy, bởi đó là sự thật, cũng không biện giải gì cả. Bản thân cao hứng là được rồi, dù sao hắn cũng chưa từng thất bại, không có trở ngại gì cứ tiến từ từ!
“Vậy không cần quấy rầy ta, ta và ngươi không giống nhau!”
“Ca ca thì tốt rồi!” Cắn cắn môi, Mặc Nha nũng nịu oán giận. Thấy ca ca vẫn không để ý tới hắn, đành phải đứng dậy rời đi. Xem ra hôm nay ca ca vẫn sẽ không cùng hắn chơi rồi. Ai! Thật muốn trở lại như trước kia quá!