Editor: Thập Bát Sơn Yêu
----------------
Diệp Đình Thu cười nhạo một tiếng: "Nói ở đây đi."
"Nơi này...... Không tiện cho lắm."
Vương Nhược Lan thấy ánh mắt đạm mạc của Diệp Đình Thu, căng da đầu bổ sung: "À, vấn đề của bạn học Bạch rất nghiêm trọng."
Diệp Đình Thu có chút bực bội nới lỏng cổ áo, ánh mắt cũng lười dừng ở trên người Vương Nhược Lan, mang theo ám chỉ rõ ràng như vậy, vị chủ nhiệm lớp này của Bạch Tiên Tiên, làm hắn ghê tởm đến hoảng.
Đừng nói là đưa đến trước mặt Diệp thiếu hắn, phụ nữ được đưa đến trên giường Diệp thiếu hắn nhiều không kể xiết. Nhưng bản chất hắn rất chán ghét loại chuyện này, cũng không muốn trở thành người khắp nơi chọc hoa đào như cha hắn.
"Thích nói hay không thì tùy."
Diệp Đình Thu trực tiếp lãnh đạm nói một câu, sau đó đi về phía trước.
Vương Nhược Lan kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên nảy lên nồng đậm không cam lòng, đuổi theo bắt lấy cánh tay của Diệp Đình Thu.
Xuyên qua lớp quần áo mỏng manh cảm nhận được thân thể mềm mại của nữ nhân.
Bước chân của Diệp Đình Thu dừng lại, trong mắt xuất hiện một loại cảm xúc không khắc chế được, hắn quay đầu, ngữ khí đột nhiên nhẹ nhàng: "Xem ra, vấn đề của Tiên Tiên vô cùng nghiêm trọng?"
"À, đúng vậy!"
Không biết vì sao, Vương Nhược Lan cảm thấy ánh mắt Diệp thiếu nhìn cô ta bây giờ mang theo sát khí mãnh liệt.
Hẳn là Diệp thiếu sửa lại chủ ý, nếu dựa vào chuyện này mà có thể leo lên cây đại thụ là Diệp gia...... Vương Nhược Lan nghĩ nghĩ, kích động đến mức cả người run rẩy.
Càng làm cho Vương Nhược Lan mừng rỡ như điên chính là, lúc sau Diệp Đình Thu gọi một chiếc Audi màu đen tới, người đàn ông lái xe cung kính kéo cửa xe ra.
Người đàn ông: "Thiếu gia, đi đâu?"
Diệp Đình Thu ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Vương Nhược Lan kích động đến phát run, hắn giống như không thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh, phân phó: "Biệt thự số ."
Audi chạy như bay trên quốc lộ.
"Diệp Tường." Một lát sau, Diệp Đình Thu lười biếng mở miệng: "Cho người đi điều tra hành tung của Bạch Tiên Tiên."
Nghe thấy cái tên này, tay lái trong tay của Diệp Tường thiếu chút nữa trượt, nửa ngày sau mới nghiêm túc nói: "Được."
Nhớ tới là Bạch Tiên Tiên cho mình cơ hội này, Vương Nhược Lan đang kích động bình tĩnh lại một chút, không khỏi cắm thêm một câu: "Kỳ thật bạn học Bạch cũng không có làm cái gì, chỉ là ngày hôm qua vô cớ xin nghỉ, hôm nay còn nói năng lỗ mãng chống đối cô...... bạn học Diệp, a không Diệp thiếu, chuyện này cũng không có gì, cô là người vô cùng rộng lượng."
Nghe được "Ngày hôm qua xin nghỉ", tay lái trong tay Diệp Tường lại trượt một chút, vị trí dưới cơ bụng có chút ẩn ẩn đau.
Trong mắt Diệp Đình Thu lộ ra tia máu, tùy ý "A" một tiếng với Vương Nhược Lan, chợt cười như không cười nhìn Diệp Tường qua kính chiếu hậu.
"Xe này có thể lái không? Không thể lái thì đổi một tài xế chuyên nghiệp khác đi."
Diệp Tường ho khan một tiếng: "Thực xin lỗi thiếu gia, sắp đến biệt thự số rồi."
Mười lăm phút sau, Vương Nhược Lan kích động theo Diệp Đình Thu xuống xe, đi vào biệt thự số .
Sau đó chuyện kế tiếp...... Liền chệch đường ray.
Diệp Tường ôm lấy người phụ nữ đang hôn mê từ phía sau, trong tay cầm một ống kim tiêm.
"Thiếu gia, trong khoảng thời gian ngắn cô ta sẽ không tỉnh, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện lúc trước. Còn có trường học bên kia tôi đã an bài xong, sẽ không có người nào phát hiện cô ta mất tích."
"Ừ, đặt trên giường đi."
Diệp Đình Thu đi vào căn phòng giống như phòng bệnh viện, trong phòng có vô số dụng cụ giải phẫu mới tinh.
Diệp Tường đặt người phụ nữ xuống, cung kính lui ra ngoài.
Đóng cửa lại, Diệp Đình Thu mặc thêm áo blouse trắng, mang bao tay trắng vào, đầu ngón tay thon dài thưởng thức một con dao phẫu thuật. Lưỡi dao sáng như tuyết dần dần nhiễm đỏ, hắn áp xuống tiếng nói, mơ hồ nói ra hai chữ.
Cánh tay Vương Nhược Lan bị cắt một đường thật sâu.
Sau khi máu chảy ra, ánh mắt Diệp Đình Thu càng đậm, hai má hiện lên một màu đỏ kì dị.
Hương vị của máu tươi, thật ngon a.
Cái loại hương vị uể oải mà rỉ sét này.
_thapbatsonyeu_
Quán cà phê Từ Mỹ.
Bạch Tiên Tiên vẫy tay gọi một ly nước trái cây, hành vi kỳ ba đến quán cà phê uống nước trái cây này làm người phục vụ ghé mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục an tĩnh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, hai chân trắng nõn thon dài quy củ khép lại. Rõ ràng là một nữ sinh ngoan ngoãn an tĩnh, lại tản ra một loại hơi thở thanh mị cấm dục.
Đại khái là bởi vì Bạch Tiên Tiên đem mái tóc dài qua lông mi kẹp lên, lộ ra một khuôn mặt thiên sứ.
Nhưng vị thiên sứ này hiện tại đang cắn ống hút, không chút để ý hút nước trái cây, ánh mắt u buồn nhìn về phía dòng người ngoài cửa sổ: "Tiểu Ngân, Tịch Tử Phong đâu?"
Ngân Hà cũng không hỏi "bạc" đâu, quy quy củ củ nói: "Đang đi về hướng này."
Nửa ngày, Ngân Hà không nhịn được: "Nương nương, ngài có thể đừng phát ra mị lực nữa được không? Rất nhiều người đều nhìn về phía bên này."
"Ngươi nhiều chuyện quá." Bạch Tiên Tiên buông một câu mới học được từ hiện đại, hưởng thụ ánh mắt xung quang, vén sợi tóc bên tai, nở một nụ cười thuần mị: "Bọn họ nhìn bổn cung chứ không phải nhìn ngươi, ngươi ngại cái gì?"
"..."
Ngân Hà bị cô dỗi một câu làm cho tim đau thắt, có loại cảm giác nếu một ngày Bạch Tiên Tiên còn ở đây, cái hệ thống như cậu đừng nghĩ xoay người làm chủ.
Hiển nhiên, cậu khẳng định mình đã bị yêu phi nương nương coi thành thái giám tùy thân.
Bạch Tiên Tiên sợ Ngân Hà bị cô dỗi luẩn quẩn trong lòng, nghĩ nghĩ, hàm ý giáo dục bổ sung một câu: "Bộ dáng bổn cung phát ra mị lực, trong chốc lát Tịch Tử Phong đến là có thể liếc mắt một cái nhìn thấy ta. Dù sao người anh trai tiện nghi kia lại không ở đây, OOC hay không OOC đều được chứ?"
"Ngài vui vẻ là được." Ngân Hà mỉm cười nói.
Trong lòng chửi thầm: Ngẫu nhiên gặp Tịch Tử Phong thì liên quan gì đến công lược?
--
Tịch Tử Phong năm nay là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, luận văn tốt nghiệp là chụp một bức ảnh tự do.
Trên cổ hắn ta treo một cái máy ảnh kỹ thuật số, bắt được cái gì thì chụp cái đó, khuôn mặt soái khí không biểu tình, trong lòng lại không ngừng phun tào: Đường đại học bên này hắn đã đi không phải một vạn lần thì đã mười vạn lần, có cái gì đẹp mà chụp? Giáo sư ra đề tốt nghiệp chỉ định hắn qua bên này chụp, chẳng lẽ là muốn tìm phiền toái cho hắn? Còn không bằng đi văn phòng trinh thám nhận hai nhiệm vụ, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Phun tào: trào phúng, châm chọc, khinh bỉ.
Lật lại mấy thứ đã chụp, có một bó hoa, một cây cỏ, có viên gạch và không trung xanh thẳm...... Chỉ là không có người!
Tịch Tử Phong bực bội 'hừm' một tiếng, mặt không biểu tình cầm máy ảnh kỹ thuật số, chuyển động bàn tay, hắn ta thông qua màn ảnh xem kỹ cảnh vật đã xem qua một vạn lần trước đó.
Đột nhiên, một bóng hình xinh đẹp lọt vào khung ảnh.
Cô gái giống như thiên sứ tùy ý vén tóc, há mồm cắn ống hút, thần sắc trên mặt đạm nhiên, nhưng chỗ sâu trong ánh mắt cất giấu u buồn nhè nhẹ lại bị màn ảnh bắt giữ toàn bộ.
Tịch Tử Phong ngốc ngốc nhìn, không tự chủ ấn nút chụp.
Sau đó tiếp tục ngốc ngốc nhìn, chậm rãi, sắc mặt hắn ta hiện lên màu đỏ khả nghi......
Nữ thần trong mộng, tiểu thiên sứ, tiểu tiên nữ, một đống từ ngữ tụ thành làn đạn, không ngừng tuần hoàn ở trong đầu Tịch Tử Phong.
A...... Hắn ta đang nghĩ tới, trong chốc lát nên đến gần như thế nào?
Xin chào tiểu tỷ tỷ, tôi nhất kiến chung tình với em rồi?
Tôi mời em uống nước trái cây được không?
Oa, vào quán cà phê lại uống nước trái cây, nhất định là tiểu tỷ tỷ có linh hồn rất thú vị.
Không được không được, như vậy quá tuỳ tiện.
Ánh mắt thông qua màn ảnh nhìn thấy tóc mái của Bạch Tiên Tiên, là dùng cái kẹp màu đen bình thường để kẹp, Tịch Tử Phong đột nhiên linh quang chợt lóe, chạy đến cửa hàng bên cạnh, liếc mắt một cái liền chọn một cái kẹp tóc hình con mèo đáng yêu.
"Tiểu tỷ tỷ, cái kẹp tóc này rất hợp với em, tặng em, hy vọng chúng ta có thể thêm WeChat."
"A không không, tôi tiếp cận em không phải vì xin WeChat, sao tôi có thể là người tùy tiện như vậy ."
Rất tốt, hoàn mỹ.
Tịch Tử Phong nhẩm lại đối thoại trong lòng, hít sâu một hơi, gãi gãi mái tóc màu nâu của mình, thần thái sáng lạn đi vào quán cà phê.
------------
Thập Bát Sơn Yêu