Editor: Thập Bát Sơn Yêu
————————
Bạch Tiên Tiên mở mắt ra, xung quanh là một mảnh âm u, nhờ vào ánh sáng ở cửa sổ mái nhà mới có thể nhìn ra, cô đang ở một cái kho hàng.
Nói đúng ra, cô bị trói gô, nhốt trong một cái kho hàng âm u ẩm ướt.
"Ngân Hà, ngươi ở đâu?"
Nghe thấy Bạch Tiên Tiên kêu gọi, Ngân Hà nhanh chóng hiện thân, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được thanh âm vang lên: "Nương nương, chúc mừng người, người bị bắt cóc, nơi này là kho hàng vùng ngoại ô thành phố A."
Ánh mắt Bạch Tiên Tiên sáng ngời, giống như hồ ly nhìn thấy thịt: "Là Diệp Đình Thu sao? Hiện tại là lúc nào của cốt truyện?"
Yêu phi nương nương đã từng can thiệp triều chính của một quốc gia, đủ để thấy cô thông tuệ cỡ nào, cô rất nhanh đã học được từ ngữ trong miệng Ngân Hà.
Ngân Hà nói: "Ngày hôm qua là ngày đầu tiên người vào Diệp gia. Hôm nay trên đường người đi học, Diệp Đình Thu phái người bắt cóc người , nhưng nương nương không cần hoảng, một lúc nữa hắn sẽ tới cứu người, lấy cơ hội lần này đánh vào nội tâm người."
Bạch Tiên Tiên bừng tỉnh đại ngộ: "Sau khi ta toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, hắn sẽ hại ta, cầm tù ta, tra tấn ta, giải phẫu ta?"
Ngân Hà: "Đúng vậy, nương nương."
Rắc ——
Cửa kho hàng đột nhiên bị người đẩy ra.
Bạch Tiên Tiên lập tức hỏi một vấn đề cuối cùng: "Anh trai tiện nghi của ta khi nào tới?"
Ngân Hà: "Lại chờ một lát."
Gã đàn ông mang khẩu trang trắng che khuất mặt tiến vào, trong tay cầm một cái ống tiêm để uy hiếp.
Hắn ta khặc khặc cười với Bạch Tiên Tiên: "Uy, nhãi ranh, tao gọi điện thoại cho người nhà mày đòi tiền chuộc, anh trai mày nghe điện thoại, nếu một lúc nữa anh trai mày không đem tiền chuộc tới...... Hừ hừ."
"Lão tử liền đem mày bán ra nước ngoài, con gái da thịt non mịn như mày, nhất định rất được những tên đàn ông đó thích."
Bạch Tiên Tiên lại biết, đừng nhìn người này nói nhao nhao lợi hại, kỳ thật chính là thuộc hạ của Diệp Đình Thu.
Diệp Đình Thu thân là người thừa kế của Diệp, Thái Tử gia của thành phố A, chỉ cần hô một tiếng, đủ để so sánh với Thái Tử thật của vương triều Đại Chu.
Bạch Tiên Tiên trước tiên yên lặng rơi lệ, thân thể tuổi phát dục hoàn mỹ bị dây thừng trói chặt, không duyên cớ lại tăng thêm hương vị sắc tình.
"Anh, anh có thể thả tôi ra một chút được không, tôi bị dây thừng siết, đau quá."
Nửa ngày, cô nâng lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu.
Thật là đại tiểu thư kiều khí.
Gã đàn ông chuẩn bị ra cửa bĩu môi, quay đầu.
Chỉ thấy cô gái tóc đen tán loạn, một đôi mắt phượng nhìn về phía trước làm cô đột nhiên sinh ra một cổ khí chất thanh mị, mặc dù tóc mái quá dài làm cô có chút tối tăm, nhưng cũng không tổn hại mỹ mạo.
Cô gái nhỏ mỹ mạo kiều khí như vậy lại bị Thái Tử gia trêu chọc. Thân là thuộc hạ của Diệp Đình Thu, gã đàn ông đương nhiên biết ý tưởng của Diệp Đình Thu, trong lòng đột nhiên dâng lên một ít thương tiếc với Bạch Tiên Tiên.
"Khụ khụ, mày đừng trốn, chờ anh mày tới, tao lấy được tiền chuộc sẽ tha cho mày." Hắn ta không khỏi đi đến trước mặt cô gái, cởi bỏ dây thừng cho cô, mỗi một câu đều không rời Diệp Đình Thu, nhắc nhở Bạch Tiên Tiên "anh trai" sẽ đến cứu cô.
"Được a." Bạch Tiên Tiên lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, theo dây thừng rơi xuống đất, chân cẳng vừa động, đột nhiên đá vào hạ thân của gã đàn ông.
Gã đàn ông lập tức tru lên một tiếng, hốc mắt muốn nứt ra, chân đứng không vững lui về phía sau, sau đó lại kinh khủng phát hiện ra ống tiêm trong tay đã bị cô gái đoạt đi.
Mặc dù ống tiêm chỉ là thuốc mê, nhưng bị một cô gái nhỏ cầm ở trong tay, cũng trở nên vô cùng đáng sợ!
Bạch Tiên Tiên thông qua Ngân Hà biết được tác dụng của ống tiêm, cô hừ lạnh một tiếng, không cần nghĩ ngợi chọc vào trên người gã đàn ông.
Gã đàn ông khiếp sợ nhìn Bạch Tiên Tiên, thì ra con thỏ nóng nảy cũng cắn người!
Trong đầu hắn ta xẹt qua một ý niệm cuối cùng, rầm một tiếng liền té xỉu trên mặt đất.
Mắt thấy nam nhân ngất xỉu đi, Ngân Hà khó hiểu nói: "Nương nương, tại sao người lại làm hắn ngất xỉu? Giả bộ yếu đuối công lược Diệp Đình Thu không phải càng thích hợp hơn sao."
Bạch Tiên Tiên ném ống tiêm xuống, cao quý lãnh diễm cười: "Không nghĩ tới một hệ thống như ngươi ngay cả phương diện này cũng không hiểu, giả bộ yếu đuối cũng không phải là thượng sách, Diệp Đình Thu khi dễ nguyên chủ, nguyên nhân một phần chính là cô ấy nhỏ yếu dễ khi dễ, sư tử sẽ yêu con thỏ sao? Sẽ không! Nhưng là ta bày ra một mặt Tiểu Bạch thỏ kiên cường, bổn cung cũng không tin, bắt không được hắn."
Ngân Hà cảm thấy lời này có chút không thích hợp, muốn phản bác lại đột nhiên có chút nghèo từ, trầm mặc một lát nói: "Diệp Đình Thu tới."
Bạch Tiên Tiên lập tức đem cửa kho hàng kéo ra một khe hở, cô nhìn thấy một chiếc Audi giống như xe đua lượn một vòng cung xinh đẹp, dừng lại phía trước kho hàng.
Không hiểu sao cô có chút hưng phấn: "Để bổn cung nhìn xem cái anh trai tiện nghi này lớn lên như thế nào...... Tiểu Ngân Hà ngươi nên biết, nam nhân mà bổn cung gặp qua bao gồm vị bạo quân kia của vương triều Đại Chu, đều là tuyệt thế mỹ nam, nếu Diệp Đình Thu lớn lên xấu... Ha hả, bổn cung trực tiếp bỏ gánh không làm."
Ngân Hà cũng ha hả một tiếng: "Bảo đảm soái đến mức hai chân người mềm nhũn."
Nói xong, chỉ thấy một bóng người thon dài từ trong xe đi ra, thanh niên ước chừng mười tám mười chín tuổi, một thân đồng phục giống như Bạch Tiên Tiên, lại mặc ra ý vị ưu nhã quý khí. Trong tay hắn cầm theo một cái vali, màu tóc vàng lóa mắt dưới ánh mặt trời phảng phất như sáng lên.
Diệp Đình Thu có một vẻ bề ngoài tuấn mỹ như được Chúa sáng thế ban ân, môi mỏng nhẹ nhàng gợi lên, nụ cười như ánh sáng mặt trời tốt đẹp, tròng mắt màu nâu nhạt tràn đầy ôn nhu, lại không đạt tới đáy mắt.
Bạch Tiên Tiên lập tức che ngực lại, giống như bị Thần Cupid bắn trúng trái tim: "Loại biếи ŧɦái trong ngoài không đồng nhất này rất hợp khẩu vị của bổn cung, soái đến hai chân ta hiện tại liền khép không được."
Ngân Hà cạn lời: "...... Rụt rè một chút a nương nương, người chính là nương nương vương triều Đại Chu."
Bạch Tiên Tiên cấp cái cậu ta một cái xem thường duyên dáng: "Bổn cung biết, nhưng ngươi cho rằng vì sao bổn cung lại bị xưng là yêu phi? Cả triều văn võ chỉ cần là mỹ nam, đều có một chân với bổn cung."
Diệp Đình Thu nhận ra có người đang nhìn hắn chăm chú, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía kho hàng.
Lúc này Bạch Tiên Tiên đã thu hồi ánh mắt, đứng ở một bên kho hàng, khôi phục bộ dáng thiếu nữ u buồn.
U buồn, xen lẫn một tia kiên cường.
"Phanh ——" cửa kho hàng bị đẩy ra.
"Tao mang tiền chuộc tới, mày lập tức thả em tao ra, nếu không cùng nhau đi cục cảnh sát một chuyến, tao nghĩ mày hẳn là biết —— thân phận tao." Diệp Đình Thu đem vali ném sang một bên, uy hiếp nói.
"..."
Không khí thực trầm mặc.
Diệp Đình Thu giương mắt lên mới phát hiện, sự tình không giống như hắn đoán trước?
Ân, là cực kì không giống.
Cô gái tóc đen tán loạn nhặt vali lên, nhu nhược lại quật cường nhìn hắn: "Anh trai, không cần đưa tiền cũng không cần đi nha môn, em làm tên kia hôn mê rồi."
Nha môn? Từ từ, đây không phải trọng điểm.
Cô làm tên kia hôn mê.
Cô tay nhỏ chân nhỏ đem Diệp Tường "Luyện thái quyền mười năm" làm cho hôn mê??
Ánh mắt Diệp Đình Thu từ trên cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Bạch Tiên Tiên nhìn về tên đàn ông bị cô trói ở một bên, khẩu trang của tên đàn ông bị tháo xuống, lộ ra một khuôn mặt rất quen mắt.
Diệp Đình Thu lập tức có chút trầm mặc.
Nhưng rất nhanh, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngữ khí ôn nhu thay Bạch Tiên Tiên làm chủ: "Tiên Tiên không có việc gì thì tốt, bây giờ chúng ta về nhà."
Bạch Tiên Tiên ngoan ngoãn cười.
Cô đối với Diệp Đình Thu không có hận ý, cô lại không phải tới thay nguyên chủ báo thù, nhưng cô rõ ràng có thể nhìn thấy đáy mắt Diệp Đình Thu thường thường hiện lên âm lãnh cùng thù hận.
Hai người trong ngoài không đồng nhất lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Tiên Tiên cảm thấy rất tốt đẹp, bọn họ đem Diệp Tường vứt bỏ ở kho hàng, sau đó lên xe về nhà.
———————
Thập Bát Sơn Yêu.