Phần 1
“... Cái gì đây? Pudding trứng sữa à?”
Cô gái vừa nói vừa chọc chọc thứ vật thể phơn phớt vàng trước mặt mình với bộ mặt sưng sỉa.
“Cứ thử một miếng đi rồi cô sẽ biết thôi.”
“Hmmm... hm?! T-Thế à...”
Cô gái xúc một miếng rồi đưa chiếc thìa vào miệng, và lập tức cứng đờ ngay sau đó.
“Nó không hề ngọt gì cả! Thứ giả dối! Vị của nó thật kinh tởm... Nếu một thứ gì đó trông có vẻ mềm mềm được phủ một lớp dịch màu đen thì đáng ra nó phải là pudding chứ!”
“Đừng có gán chữ “kinh tởm” cho đồ ăn. Đây chỉ là đậu phụ rưới với dầu đậu nành thôi. Cô có vẻ không ưa nó nhỉ?”
Haruaki tháo tạp dề ra và ngồi xuống chỗ đối diện với cô gái nọ. Cô nàng nhai món đậu phụ ướp lạnh với sự hậm hực hiện rõ mồn một. Cổ đang mặc một chiếc áo sơ mi cùng với cái quần cộc đi mượn.
“Hmph, thực ra cũng không đến nỗi nào. Nhưng nó vẫn tệ hơn cái món giòn giòn lúc trước.”
“Khổ thân đậu phụ, bị đem ra so sánh với bánh gạo.”
“Vậy, thì ra nó được gọi là bánh gạo. Công nhận là nó có kết cấu độc đáo thật. Vừa ngọt lại vừa cay, và cái cảm giác giòn giòn lúc nhai... h-hể? Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”
Haruaki chỉ trả lời một cách đơn giản rằng không có gì và quay khỏi khuôn mặt cô gái đang lộ rõ sự ngạc nhiên. Cậu cũng bắt đầu dùng bữa luôn. Cái tình thế này làm Haruaki chợt liên tưởng tới câu ngạn ngữ nọ: Cứ ăn chừng nào còn có thể, bởi bạn chẳng thể nào đánh trận với cái bụng rỗng. Cô gái ngồi đối diện với cậu làm một động tác thừa thác khi cố xác nhận rằng thứ thức ăn ở trước mặt mình chỉ là cá, trong khi nhìn chằm chằm vào món cá thu nước như thể mới thấy lần đầu vậy. Sau khi quan sát kĩ lưỡng, cô đặt chiếc thìa và dĩa đang cầm trên tay xuống. Haruaki liền đoán ra cô gái định làm gì và nhắc nhở cô nàng ngay trước khi cổ dùng tay không bốc lấy món cá thu.
“Khoan... Cô sẽ phải bước qua xác tôi nếu muốn ăn bốc trước mặt tôi.”
Haruaki liền vươn tay qua đĩa cá thu và ngăn cô gái kia kịp chụp lấy nó, thế rồi không hiểu sao, cô nàng đột nhiên lùi bật ra khỏi tấm tatami mình đang ngồi.
“Khoan đã. Đúng là trước đó tôi đã hiểu lầm một số chuyện và có chút lẫn lộn, nhưng giờ thì ổn rồi, thậm chí tôi còn cho cô mượn quần áo mà, phải không?”
“Tôi không chắc về điều đó... Ý tôi là, rõ ràng anh đã chơi đùa với CÁI CHỖ ĐÓ của tôi ngay trước cửa...”
“Vấn đề là tôi đâu có biết là mình đang động vào CÁI CHỖ ĐÓ của cô kia chứ. Nhưng nghe này, tôi xin lỗi, được chưa? Hãy tha thứ cho tôi đi mà.”
Haruaki xin lỗi lấy lệ trong khi canh chừng đĩa cá thu bằng đôi đũa của mình.
“Nhìn này, tôi sẽ chỉ cho cô cách tách xương cá. Đầu tiên làm thế này, sau đó giữ cái đầu của nó rồi từ từ kéo hết đống xương phiền phức đó ra. Dễ dàng, nhỉ?”
Cô gái theo dõi một cách hào hứng, nhưng cô nàng nhanh chóng quay về với bộ mặt cảnh giác. Sau đó vài giây, cô khụt khịt mũi ra vẻ cáu kỉnh trong khi quay về ngồi ngay ngắn cạnh chiếc bàn.
“À mà, cô tên là gì ấy nhỉ?”
“Người ta gọi tôi là Fear.”
Fear lập tức ngậm chặt miệng, như thể không ngờ rằng mình lại nói tên cho Haruaki biết.
“Fear à?”
“Ừ, phải. Dù sao đó cũng chẳng phải việc của anh... anh thích gọi tôi thế nào thì gọi.”
“Thật không may, cô đã trở thành một phần trách nhiệm của tôi rồi. Thậm chí là ưu tiên hàng đầu luôn. Đúng hơn thì, chuyện này rõ ràng là có vấn đề. Vậy, cô thực ra là cái gì? Hay là loại hộp gì?”
“Er...”
“Er?”
Không hề báo trước, cô gái nhướn mày đầy giận dữ và chọc liên hồi vào món cá thu nướng, ngay sau khi Haruaki hỏi vặn lại câu trả lời của cô nàng.
“Đừng có nói nữa! Đã bảo đấy không phải việc của anh rồi! Đồ đần!”
“Ôi, cái kiểu nguyền rủa gì vậy? Lâu rồi tôi chưa được nghe những lời đó. Vả lại cô là trẻ con à, tự nhiên nổi xung lên như thế?!”
“S-Sao anh...?!”
“Tôi cũng không được nghe cả những lời nà... a, này! Dừng công kích món cá thu và im lặng đi nào.”
“Dám đào bới quá khứ của một quý cô như vậy! Anh nên học cách tôn trọng người khác đi, đồ kém văn hóa không biết xấu hổ!”
Haruaki khá chắc rằng mình hoàn toàn không muốn nghe những lời đó phát ra từ miệng cô nàng. Nhưng vốn là một người nhạy cảm, cậu quyết định bỏ qua.
“Phiu... Ừm, tôi sẽ không ép nếu cô không muốn nói về quá khứ của mình. Tôi đoán nó cũng chẳng được tốt đẹp cho lắm.”
Có vẻ những lời lẽ chân thành của Haruaki đã phần nào làm nguôi đi cơn giận của cô gái. Cô cạn lời và cúi gằm xuống.
“Tôi... ghét cái diện mạo đó. Tôi sẽ không bao giờ chuyển sang dạng đó trừ khi thực sự cần thiết. Nhưng có người bảo tôi sẽ đến đây dễ dàng hơn khi đang ở trong hình dạng ấy. Vậy nên tôi đành phải nghe theo...”
“Ai bảo thế? Ông già của tôi à?”
“Ông ta bảo mình tên là Honatsu... Cậu là con trai của ông ta hả?”
“Đúng vậy. Và tôi tên là Haruaki. Thế, ông già tôi đang làm gì ở bên đó?”
“Tôi chẳng biết. Ông ta bảo mình vẫn còn một số việc cần giải quyết.”
“Cái tính tự do vô tổ chức đấy không sai vào đâu được. Chậc, tôi đã quá mệt với việc phàn nà với ông ta vì vụ đó rồi. Chừng nào ông ta vẫn còn gửi tiền về cho tôi, chắc tôi cứ mặc kệ ông ta thích làm gì thì làm vậy.”
“Tôi thực sự chẳng hiểu nổi hai người... Cậu và bố cậu đấy. Tôi nghĩ chẳng có một người bình thường nào thèm quan tâm đến mấy chuyện kiểu như chuyện của tôi.”
“Chúng tôi đã nhận được những vật bị nguyền rủa giống cô từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Thông thường, các công cụ mà chúng tôi chấp nhận chỉ bị nguyền rủa nhẹ, nhưng cũng có những trường hợp hiếm hoi mà một công cụ mang nhân dạng đến đây để được giúp đỡ.”
Sau một thoáng im lặng, Fear thở dài và đặt chiếc nĩa mình đang cầm xuống. Mái tóc bạc đung đưa, cái nhìn nghiêm túc của cô như xoi mói Haruaki.
“Nghe này, tôi sẽ kể cho anh một việc quan trọng.”
“Tôi nghe đây...”
“Tôi đã từng bị kẹt ở một hầm ngục tối tăm, bị quẳng đi bởi người chủ cuối cùng của mình. Thế rồi một ngày nọ, Yachi Honatsu chợt đến đó và tìm thấy tôi. Ông ta cứ cố nói chuyện với tôi, và tôi đã kể cho ông về mong ước của mình.”
“Một điều ước?”
Haruaki cũng phần nào đoán được nguyện vọng của cô gái. Thế nhưng, những công cụ nguyền rủa với ý chí của riêng mình đều cần phải xác định mục đích sự tồn tại của họ thông qua ngôn từ. Biết như vậy nên cậu đã quyết định để Fear tự nói thật to những điều ấy.
Cô gái, kẻ không phải con người, bặm chặt môi, thì thầm.
“Tôi muốn được giải thoát khỏi lời nguyền.”
Fear nhoài về phía trước làm cho một mẩu cá thu bay thẳng lên mặt Haruaki. Cậu ta tự hỏi liệu đó có phải là cố tình.
"Ừ thì trông không giống như tôi đã tự hóa giải 1 lời nguyền. Nhưng ít nhất đó là những gì tôi nghe được.”
Khuôn mặt ủ rũ, cô gái phồng má như một đứa trẻ.
"Tôi không thể nào tin được... Ý tôi là, tôi không nghĩ cứ đơn giản là ngủ hay giúp việc ở đây thì có thể xóa tan lời nguyền. Với lại, tôi nghi ngờ việc sống một cách nhàn nhã để hóa giải lời nguyền..."
"Về cái vụ nhàn hạ thì cô nói cũng không sai. Có được hình dạng con người chứng tỏ cơ thể cô đã phải gánh chịu lượng lớn những lời nguyền, nên có lẽ phải mất hàng năm để có thể giải phóng bản thân khỏi nó. Tôi quả thật không biết cách nào khác để hóa giải lời nguyền, nên có lẽ tốt nhất cô cứ kiên nhẫn đi."
"Hmmmmmmmmmmm, tôi vẫn chẳng tin nổi."
"Đừng quá lo lắng về chuyện đó. Kể cả khi cô không tin..."
Kính coong. Đột nhiên chuông cửa vang lên. Fear có vẻ bị nó dọa cho hết hồn nên Haruaki phải giải thích cho cô rằng tiếng chuông cửa đồng nghĩa với việc có khách đến. Cậu đứng dậy và chỉ tay về phía bàn ăn.
"Thức ăn sẽ nguội mất, thế nên ăn nhanh lên. Nhất là món cá thu ấy."
----------------
Phần 2
“Buổi tối tốt lành, Haruaki-kun”
Một nụ cười quen thuộc chào đón Haruaki khi cậu mở cửa bước vào. Mỉm cười, cô gái ấy đeo cặp kính to tròn giống cái loại mà bạn thường hay thấy trong các bộ manga. Cơ thể mảnh mai được ôm lấy bởi một chiếc tạp dề mỏng khiến cô trở nên càng ấn tượng hơn nữa. Và cái nồi đang giữ trên tay càng làm cô trông giống tuýp phụ nữ nội trợ.
“Này Konoha, đây là cái gì vậy?”
“Tớ nghĩ mình đã làm hơi nhiều thịt hầm khoai tây, vì vậy tớ đem cho cậu một chút. Tuy là hơi trễ nhưng mà cậu có thể dung chúng vào sáng mai nhỉ?”
“Cảm ơn cậu nhé. Tiếc là tớ lại vừa ăn tối xong… À mà thật đúng lúc đó. Tớ cũng đang định tìm cậu để hỏi một số việc.”
Konoha nghiêng nhẹ đầu như để thắc mắc. Đúng lúc đó, Haruaki nghe thấy có tiếng chân chạy về phía cậu.
“Nè Haruaki, đống bánh gạo đó hết sạch rồi. Ngươi mau kiếm cho ta chút gì đó lót dạ đi.”
“Em ăn nhanh quá đó”
Không thể nhầm với ai cả, cô gái phía sau Haruaki chính là Fear
“Ano, Haruaki-kun? Cô nhóc sau lưng cậu là ai vậy?”
“À ờ, cái việc mà tớ muốn nhờ cậu chính là về việc …”
Chưa kịp hết câu thì Fear đã lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện của 2 người.
“Hey cô kia! Chỉ vừa mới gặp mà cô đã dám gọi tôi là đồ con nít sao. Sao cô dám nói vậy với tôi đồ cá sấu!”
“Cá sấu...?”
Tuy Konoha vẫn đang nở một nụ cười, nhưng Haruaki có thể cảm thấy 1 luồng sát khí bao quanh cô ấy. Trong khi đó Fear vẫn khoanh tay đứng sau Haruaki và chĩa ánh mắt hình viên đạn về phía Konoha. Haruaki có thể cảm nhận rằng giữa 2 cô gái là một luồng sấm sét giữ dội chỉ trực chờ dội thẳng vào nhau.
“Này hai người, đừng tỏ thái độ thù địch như thế ở đây chứ.”
“Chắc cậu lại tưởng tượng quá lên rồi. Tại sao tớ phải tức giận vì lời nói của một đứa con nít?”
Ngay lúc đó Haruaki có cảm giác gì đó lạnh toát ngay sau lưng mình. Nhận thấy mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng xấu đi, cậu ta liền ngay lập tức bẻ lái đề tài.
“Ừm… À phải! Konoha này, cậu có bận gì không? Ý mình là cậu đã ăn tối chưa nhỉ? Tại sao cậu không ở lại đây ăn tối nhỉ. Đã lâu lắm rồi cậu không ăn ở nhà mình đó. Mình nghĩ mình sẽ nấu nhiều thêm một chút.”
“Thực ra tớ cũng không muốn đâu, nhưng cậu đã nói vậy thì tớ đành ở lại vậy. Nghĩ lại cũng khá lâu rồi chúng ta không ăn cùng nhau nhỉ, Haruaki-kun.”
“Thú thật kĩ năng nấu nướng của tớ vẫn giậm chân tại chỗ.”
“Cậu lại khiêm tốn rồi. Chúng rất tuyệt mà, chỉ cần nghĩ đến những món cậu nấu là tớ đã đói cồn cào rồi.”
Konoha mỉm cười và bước vào nhà. Đột nhiên có tiếng khịt mũi bất mãn từ đâu đó.
“Cứ vào và ăn đi. Chắc chắn là chất dinh dưỡng từ đồ ăn đã được cô đổ dồn hết vào hai quả bưởi đó rồi nhỉ ? Tôi chắc rằng não cô nhẹ lắm nhỉ?”
Haruaki lập tức nghe rõ thấy tiếng kim loại bị bẻ vỡ. Cùng lúc đó cậu ta có thể thấy Konoha quỳ xuống sàn nhà để đỡ lấy cái nồi có vẻ vừa bị rơi khỏi tay của cô ấy. Và khi nhìn kĩ lại, cậu nhận ra rằng cái quai nồi đã bị vỡ làm đôi.
“ Ohoho thật đáng thương khi mà một người cố gắng ăn nhưng chất dinh dưỡng lại chả chịu đi một tẹo nào tới ngực nhỉ… Ồ, phải tự nhắc nhở chính mình như thế mới được.”
“S-sao cô dám?”
“Ahaha… vậy tôi đi trước nhé”
Konoha bật cười và bước vào phòng khách. Fear chĩa ánh mắt đầy căm hận về phía Konoha lẩm bẩm nguyền rủa.
“Cô ta là loại phụ nữ gì vậy? Có lẽ tôi nên nguyền rủa cho cô ta nếm mùi đau khổ.”
“Thực ra cô ấy không xấu như vậy đâu. Thực ra anh thấy em mới là người gây hấn trước đó. Tại sao hai người lại tỏ ra không thân thiện với nhau được nhỉ?”
“Đó không phải việc của anh! Tôi chỉ không thích cái cách cô ta nói tôi như một đứa con nít. Thế là quá đủ lí do rồi. Và bên cạnh đó…”
Một nụ cười kì lạ khá khó hiểu phát ra trong sự tức giận của Fear
“Tôi nhận ra rằng sẽ rất vui nếu bắt nạt được đồ bò sữa đó. Rồi cô ấy sẽ thấy, lần sau tôi sẽ không nhẹ tay đâu.”
Fear quay trở lại phòng khách và phát ra tiếng khịt mũi đầy hiểm độc khi bước vào phòng.
Haruaki không khỏi lo lắng. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nếu để hai cô gái này ở chung với nhau nữa. Nhưng chả còn cách nào ngoài việc để hai người đó ngồi với nhau cả, cậu còn phải nấu vài món cho Konoha và cô nhóc háu ăn kia nữa. Haruaki nhanh chóng làm một vài món ăn đơn giản và mang ra. Món ăn gồm ít cơm và súp miso. Khi cậu mạng thức ăn vào phòng thì thấy hai cô gái đang nở nụ cười “niềm nở” với nhau. Chỉ có chúa mới biết được đã có chuyện gì xảy ra trong lúc cậu nấu cơm trong bếp. Thậm chí là cậu ta cũng không muốn biết thứ gì đã xảy ra.
“Tớ chỉ nấu được vài món từ những thứ còn sót trong tủ lạnh. Liệu thế đã đủ chưa nhỉ?”
“Không sao đâu, dù gì thì tớ cũng làm khá nhiều Nikujaga mà.”
Konoha mở nắp cái nồi mà cô mang theo. Tada, bên trong nồi là một món súp trông hết sức ngon miệng với màu nâu của nước dùng mà thịt bò. Mùi thơm của tương bay lên càng khiến cho món ăn trở nên hấp dẫn hơn. Có thể gọi món này là Niku-Niku-Nikujaga thay vì Nikujaga đơn giản vì có rất nhiều thịt bò. Thậm chí thịt bò nhiều đến nỗi bao trùm lấy tất cả nguyên liệu khác như khoai tây.
“Ừm... Trông nó có ổn không?”
“Trông nó vẫn tuyệt vời như mọi khi.”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Fear chợt hiện lên một nụ cười gian xảo
“Vậy à tôi thấy cái nồi này chỉ toàn là thịt, thịt và thịt. Đúng là phản ánh hoàn hảo về người nấu nó vậy.”
Sau lời nhận xét đó, cái nắp tròn trên tay Konoha cầm đột nhiên bị vỡ làm đôi. Dù vậy cô không nói một lời nào mà chỉ ném cái nắp đã vỡ về sau. Sau đó, Konoha đã ăn cơm với một vẻ mặt vui vẻ (ít nhất thì đó là những gì Haruaki thấy trên khuôn mặt của Konoha).
“Không thể hiểu sao hay bằng cách nào đó mà có vẻ bữa ăn đang mang một bầu không khí căng thẳng nhỉ, nhưng ít nhất chúng ta hãy giới thiệu bản thân chút nhỉ. Konoha, vị khách của chúng ta có tên là Fear. Và như cậu có thể đoán được, cô ấy được ông già tớ gửi đến đây.”
Konoha đưa ánh mắt về phía Fear trong khi đang gắp một miếng thịt bò trong nồi. Trong khi đó thì Fear vẫn đang ra vẻ phớt lờ.
“Fear, đây là Konoha. Chà có thể nói thế nào giờ nhỉ… ờ cô ấy sống ở gần đây. Chúng tôi có học cùng trường với nhau tuy nhiên lại khác lớp. Có thể nói cô ấy là bạn thuở nhỏ của tôi. Chúng tôi thân nhau từ khi còn bé và-------”
“Và cô ấy không phải là con người.”
Fear nói mà không hề ngần ngại chút nào. Tiếp theo đó là vài giây im lặng,
“.. Đúng, có thể nói cô ấy là một phiên bản nâng cấp hơn của em vậy.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Cái nắp nồi kia không thể nào có thể tự dưng vỡ được đúng không. Tôi biết các dụng cụ có khả năng cải trang thành con người tuy nhiên vẫn giữ một cái gì đó giống như tính chất ban đầu của nó. Cô có phải là 1 loại đao hay kiếm gì đó đúng không?”
“Liệu em sẽ trả lời chị nếu chị hỏi hình dạng nguyên thể của em là gì chứ?”
Konoha hỏi lại với một nụ cười nở trên khuôn mặt. Fear đáp lại bằng một cái khịt mũi. Bữa tối trở nên căng thẳng hơn bởi một sự im lặng đến đáng sợ. Tất cả các đĩa thức ăn đều sạch hết nhẵn khi Fear nói chuyện với Haruaki.
“Vậy anh muốn nói với tôi trước đó rằng tôi có thể tin những gì anh nói vì đã có 1 tiền lệ à?”
“Ừm… Phải. Konoha đã giúp anh rất nhiều khi cậu ấy mới đến đây, làm việc nhà chẳng hạn.”
“Cậu ấy nói phải đó. Và giờ thì chị gần như thoát khỏi lời nguyền của mình rồi.”
“Gần như, à? Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu giải được lời nguyền một cách triệt để?”
“Những thứ với lời nguyền nhỏ thì sẽ tự chuyển về trạng thái bình thường. Nhưng theo như ông già nói thì năng lượng tiêu cực lớn được hình thành bên trong các đồ vật có khả năng biến thành người đã bị trung hòa khiến cho các đồ vật đó có khả năng giữ nguyên hình dáng con người đó. Điều đó có nghĩa là cả hai cậu đều không bị ràng buộc bởi những lời nguyền đó.”
“Như vậy mà tôi không trở lại hình dạng nguyên thể của mình... Tôi hiểu rồi.”
“Thành thật mà nói anh cũng khá lơ mơ về nó. Em có thể hỏi kĩ hơn khi ông già quay trở về là được.”
Fear thậm chí không thèm nghe Haruaki nữa. Cô ấy chỉ giữ im lặng và gật gật đầu rồi lẩm bẩm “tôi hiểu…tôi sẽ không… tôi hiểu rồi”. Nó như thể cô ta đang che giấu là mình chả hiểu gì cả vậy. Fear chén nốt đống thức ăn trên đĩa và quay ra hỏi Konoha:
“Haruaki đã nói rằng hai người đã quen nhau hơn 10 năm rồi. Việc hóa giải lời nguyền tốn nhiều thời gian tới vậy à?”
“Chị nghĩ nó còn phụ thuộc vào sức mạnh của lời nguyền nữa, nhưng …”
Hai cái đĩa thức ăn trên bàn đã trống trơn. Và trong khoảnh khắc, hai ánh mắt chạm nhau - một điềm tĩnh và một thì có chút khiêu chiến.
“Sự hận thù mà chúng ta đã tích lũy được là rất lớn, tới mức mà chúng ta không thể dễ dàng quên đi, bỏ qua hay thậm chí ăn năn vì những gì mình đã làm… Em làm chị lo ngại đó, nhưng ít nhất ở một khía cạnh đó thì chúng ta cũng có điểm chung với nhau. Đây có thể coi là sự sẻ chia giữa em và chị đều mang một sự trói buộc nào đó trong tâm trí.”
Fear bắt đầu nói điều gì đó nhưng chỉ quay đi nhìn chỗ khác và nói:
“… Nó cũng giống với tôi thôi. Cô biết đấy cô cũng khiến tôi lo ngại đó...”
“Ừm, cứ thoải mái đi. Chị nghĩ là mình cũng không thể giúp gì thêm cho em nữa.”
Một tuyên bố hùng hồn của một người đi trước. Konoha đã nói những lời đó một cách rất bình thản. Còn Fear thì tất nhiên chỉ có thể khịt mũi thôi.
Sau đó Haruaki cũng hoàn thành bữa ăn của mình và cùng Konoha dọn bát đĩa vào bếp để rửa. Khi quay lại thì anh thấy Fear đã đang ôm đầu gối và ngồi nhìn thẫn thờ lên trần nhà. Nên Haruaki đã mang trà tối ra đưa cho Fear một cốc và uống cùng cô.
“À phải, Konoha này, liệu cậu có thể mang một số quần áo cũ sang đây được không? Không nhất thiết là luôn lúc này đâu. Tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu kiếm cho Fear chút đồ để mặc dù kích thước có thể không hợp lắm.”
“… Xin lỗi vì đã có một ngực phẳng!”
“Anh chưa hề đề cập tới việc chỗ nào của em không vừa với đống quần áo đó nhé!”
Haruaki tí nữa thì đánh rơi cốc trà sang phía bên kia bàn.
“Tớ đoán rằng mình không thể không làm gì cả… Được rồi tớ sẽ mang chúng sang ngay khi có thể.”
“Cảm ơn nhiều nhé”
“Nói đi, cậu định xử lí tối nay kiểu gì? Ví dụ như là việc em ấy sẽ ngủ đâu đây?”
“Ờ mình nghĩ em ấy sẽ ngủ ở đây. Tớ đã chuẩn bị một phòng rồi.”
“Em ấy sẽ ở đây sao? Tớ nghĩ đó là một ý tưởng tồi.”
“Nhưng cậu thấy đấy, tất cả các phòng đã được sử dụng hết rồi… Kuroe thì không ở nhà nữa chứ và phòng của cậu ấy lại đang khóa.”
Chỗ ở Konoha giống như một căn hộ với 2 phòng bên trong. Konoha ở cùng với một người bạn khác, nhưng cô ấy thường đi đâu đó khoảng nửa tháng vì vậy Konoha cảm thấy rằng mình gần như chẳng có người bạn ở cùng nhà nào.
“Nhân tiện thì hãy cố làm cho căn phòng trở nên càng sang trọng càng tốt. Đó là cách để anh bù đắp cho tôi.”
“Bù đắp??”
Haruaki hỏi Fear và cậu nhận được câu trả lời với thái độ đe dọa
"Đừng nói là anh đã quên mất những gì anh đã làm với tôi lúc trước! Anh đã chơi đùa với cơ thể của tôi rồi ... Chưa bao giờ có ai dám động một ngón tay vào CHỖ ĐÓ của tôi! Khuôn mặt tôi đã đỏ bừng lên đó!"
Haruaki định nói Fear lúc ấy chỉ là một cái hộp nhưng ngay khi đó cậu nghe được tiếng cốc trà lăn trên tấm tatami. Cậu thấy Konoha run rẩy đứng dậy. Cố che đi cảm xúc thật bằng một nụ cười không thật, nhưng cuối cùng cô vẫn không kìm nén nổi những giọt nước mắt.
“Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii không thể tin được hai người đã làm chuyện ĐÓ rồi sao?!”
Konoha chạy ra khỏi phòng khách với đôi tay che lấy khuôn mặt. Hai người ở lại chỉ có thể nghe thấy tiếng cửa đóng 1 cái RẦM. Fear chỉ gật đầu và nói
“Tôi chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng có vẻ tôi đã thắng. Cảm giác tuyệt thật.”
----------------
Phần 3
Sàn đá bụi bặm
Căn phòng bốc mùi kim loại khó chịu
Không khí tắc nghẽn nhưng chưa quá ngột ngạt
Nếu phải cảm nhận, nó cũng giống như không khí bên trong một chiếc quan tài hay ngôi mộ bất kì vậy.
Chẳng cách nào xác định thời gian
Sự tĩnh lặng bao trùm khắp không gian, không một dấu hiệu của sự sống
Điều duy nhất còn lại là sự yên lặng đến đáng sợ.
Đống sắt thép ở đó không có gì ngoài việc thì thầm những lời lặp đi lặp lại, không rõ ràng, quanh quẩn trong tâm trí giống như một vòng lặp vô tận
Khi nó tỉnh táo, lúc thì say giấc, khi có ý thức, lúc lại vô tri.
Bất động, lạnh lẽo, tối tăm.
Bất động, lạnh lẽo, tối tăm.
Bất động, lạnh léo, tối tăm.
...
Cứ như vậy...
Cô mở mắt ra
Không có gì cả
Cô tỉnh dậy và quận tròn trong futon
Chỉ có tiếng loạt xoạt từ chiếc chăn
Trên tấm đệm còn lưu lại chút nhiệt độ như vừa có ai nằm ở đó, nó không phải cái thứ ấm áp mà cô mong muốn
Những mảnh kí ức từ giấc mơ vừa nãy khiến cô ớn lạnh
Cô biết căn phòng này không giống với phòng ngục nơi cô bị giam giữ, có âm thanh và cái gì đó ấm áp. Nhưng cô không thể gạt bỏ cái suy nghĩ rằng nó vẫn giống với phòng giam kia.
Cô lặng lẽ mở cửa trượt rồi đi dọc theo hành lang.
Ánh trăng chiếu sáng lối đi khi cô đến trước cửa một căn phòng khác.
Cô bước vào
Một cậu trai đang ngủ
Cậu ta nằm ngủ với tư thế kì quặc, chăn thì kéo xuống quá bụng.
Cô quỳ xuống trước tấm futon xộc xệch, chậm chạp với lấy nó, vuốt ve một lúc rồi đưa nó lên má
Cô biết. Đó là mùi hương của người khác, hơi ấm của người khác
Có lẽ đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được những thứ đó.
----------------
Phần 4
Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa ở trường, Haruaki mở nắp hộp cơm và bắt đầu suy nghĩ về cái đống lộn xộn mà mình đã bỏ lại ở nhà một mình.
(Mình tự hỏi không biết cô bé ở một mình có ổn không. Mình đã để lại lời nhắn và chút đồ ăn từ hộp ăn trưa của mình, nhưng... Chờ đã, nhỡ con bé không biết đọc?)
Khi Haruaki ghé qua phòng Fear buối sáng hôm nay, cô vẫn đang say ngủ với cái biểu cảm hết sức hạnh phúc. Cậu đã cố đánh thức cô nhưng hoàn toàn vô dụng nên Haruaki chỉ để lại lời nhắn rằng mình sẽ tới trường và đã chuẩn bị đồ ăn rồi. Haruaki tự hỏi không biết giờ này cô bé vẫn còn ngủ hay không. Khi cậu tỉnh dậy vào sáng nay, futon của cậu đã biến mất. Và khi bước vào phòng Fear, đập vào mắt cậu là cảnh chiếc futon của mình đang bị cô bé chiếm hữu, trong khi cái của cô bé thì nằm lăn lóc một góc phòng. Làm sao chuyện đó có thể xảy ra vẫn còn là ẩn số với Haruaki.
“Này Haruaki! Có vấn đề gì thế? Cậu tự dưng ngơ ra ngay sau khi mở nắp hộp cơm... Có lẽ cậu nên hoạt động thể chất nhiều hơn, không chỉ mỗi nấu ăn và làm việc nhà. Bóng chày là sự lựa chọn không tồi, cậu nên thử nó!”
Đó là một người bạn cùng lớp vẫn thường ăn trưa với Haruaki. Tên cậu là Hakuto Taizou.
“Cái vẻ tàn tạ của cậu ta không có gì mới mẻ cả, nhưng hình như nó sáng sủa hơn mọi ngày thì phải. Có lẽ... cậu lỡ làm cô gái nào có thai à? Hahaha!”
“Kana! Dừng cái trò đùa thô bỉ của cậu lại!”
Một cô gái với làn da rám nắng khỏe khoắn, Miyama Kana, hùa theo trò đùa của Taizou. Và đại diện lớp, Ueno Kirika, liền lên tiếng quở trách lời bình luận tục tĩu của bạn mình.
Sau đó Kirika quay sang, ném cho Haruaki một cái nhìn khinh thường.
“Quên mấy lời vô ý tứ của Kana đi. Nhưng hình như đúng là hôm nay cậu lơ đãng hơn mọi ngày. Có gì đó khiến cậu buồn phiền à?”
“Hử? Không, không, tớ ổn. Có lẽ tối qua lúc đi ngủ tớ bị lạnh chăng?”
“Cậu nghe thấy chưa Taizou-san? Kirika-chan vừa mới nói kiểu: Mình lúc nào cũng chú ý đến Yachi nên mình biết có gì đó xảy ra với cậu ấy! Ôi, giá như mình có thể làm gì đó để giúp đỡ Yachi...”
“Ôi Haruaki thật là lươn lẹo! Làm thế nào cậu chiếm được trái tim của lớp trưởng vậy? Ra tay cứu công chúa nào đó à? Châm lửa đốt xưởng đóng tàu? Hay là cậu sát hại ai đó dưới chân tháp đồng hồ với một cặp kéo?”
“Cả hai người! Ngưng n-nói mấy thứ tào lao đi! Nghe thật ngốc nghếch!”
Taizou và Kana làm bạn với Haruaki từ hồi tiểu học trong khi Kirika thì tới tận cấp ba.
Có thể nói, Kirika là một lớp trưởng khá ghê. Cô ấy lúc nào cũng điềm đạm và bình tĩnh, đồng thời điểm số luôn nằm trong top. Kirika thường mặc một chiếc váy dài tới gối, thứ khiến cô ấy như thể bị sinh muộn mất hai thập kỉ vậy. Kirika không thích để lộ quá nhiều da dẻ, cô còn bận cả áo nịt len vào tiết thể dục, thậm chí mùa hè Kirika còn khoác lên mình chiếc áo choàng dài tay. Vì chuyện này khiến nhiều người không dám tiếp cận Kirika và dễ hiểu khi cô thường ở một mình trong vài ngày học đầu. Cho tới khi Kana, kẻ mà thân thiện với hết thảy, dùng vũ lực xách Kirika ra để hòa nhập. Và rõ ràng điều đó dẫn đến chuyện Kirika bắt đầu dùng bữa chung với cả đám.
“Thôi, gạt hết mấy thứ vô nghĩa qua một bên, hãy tiến hành cuộc chiến thường nhật của chúng ta đi nào. Tớ đặt hết niềm tin vào món trứng chiên này. Đây sẽ là cú hồi mã thương cho tất cả những thất bại trước đây của tớ. Nào, tớ sẽ để hai cậu làm giám khảo.”
Kirika mở hộp cơm trưa rồi đặt nó trước mặt Taizou và Kana.
“Thế nào Kirika-chan. Cậu nghĩ mình có cơ may nào chiến thắng hôm nay sao?”
“Tớ đã nếm nó hàng tá lần. Hơn nữa, việc Yachi bị cảm có nghĩa là vị giác của cậu ấy cũng bị ảnh hưởng. Tớ đã xác định rồi, hôm nay là của tớ.”
Một cái nhìn hứng hực khí thế chĩa thẳng vào Haruaki.
“Âu... Cậu ấy lấy đống động lực này từ đâu ra nhỉ... ?”
“Well, rõ ràng người ta nói giữ gìn sức khỏe là một phần của trận chiến. Mà chúng tớ cũng chỉ quan tâm tới mùi vị thôi nên đừng lo lắng. Dù sao, bọn này mới là giám khảo. Được rồi, triển thôi---!”
“Tớ sẽ thử cái này trước!---- Oaaa Kirika-chan! Món trứng rán này tuyệt quá! Tớ thích cách mấy miếng thịt hun khói giòn rụm nữa!”
“Ơ thật á? Nghĩa là, nó ngon ư? Hehehehe...!”
Kirika nhìn hai đứa bạn vừa đưa ra lời đánh giá hết sức bùi tai kia và cười điệu. Nhưng cái nụ cười đó lập tức biến mất khỏi khuôn mặt cô ấy bởi vì trận chiến vẫn đang tiếp diễn. Mấy vị giám khảo bắt đầu động tới hộp ăn trưa của Haruaki và---
“Món trứng chiên của Akki cũng ngon quá đi! Hết sảy luôn!... Hmm, tớ tự hỏi cái mùi vị kì lạ này đến từ đâu?”
“Haruaki, cậu cho gì vào trứng thế?”
“Tớ đã thêm một chút lê ấy mà. Hehe, lấy cảm hứng từ một bộ manga cũ về nấu ăn đấy.”
Taizou và Kana nhìn nhau rồi gật đầu đồng thời làm hiệu. Cả hai cầm lấy hộp đồ ăn của người thắng và nâng lên quá đầu, trông như thể mấy bức tượng đối xứng đang giữa hộp đồ ăn vậy.
“Hừmm, cả hai món đều rất tuyệt nhưng bọn tớ quyết định phần thắng sẽ thuộc về Haruaki nhờ ý tưởng phá cách của cậu ấy!”
Nghe thấy vậy, Kirika liền cúi đầu, lặc mạnh hai tay.
“Ugh...! Phá cách... Đúng là thế rồi. Mình đã quá quan tâm tới mùi vị và hoàn toàn quên mất việc thêm vào đó đặc trưng của mình...! Vậy bài học hôm nay là cứ mãi bảo thủ với một thứ sẽ không thể nào hiệu quả bằng thường xuyên sáng tạo và thay đổi!”
“... Này lớp trưởng, tớ phải nhắc lại rằng cậu không cần phải quá nghiêm túc với việc này tới vậy.”
Haruaki cam đoan một lần nữa với người bạn mình. Kirika ngẩng lên và nói.
“Tớ không thể thua một tên con trai, nhất là trong khoản nấu nướng! Chắc chắn lần tiếp theo tớ sẽ thắng cậu.”
Haruaki đã nghe cái dòng trên hàng tá lần rồi. Nhưng, nói ra điều này chắc lớp trưởng sẽ tự vẫn mất nên cậu quyết định im lặng và chỉ nở một nụ cười cay đắng.
Sau đó cả đám tiếp tục ăn trưa. Rồi một người bạn cùng lớp gọi Haruaki và báo rằng cậu ấy có ai đó muốn gặp. Haruaki nhìn ra cửa và bắt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Konoha kìa! Cậu ấy... ừ thì, cậu biết đấy, vẫn xinh đẹp như thường! Chết tiệt Haruaki, hãy nói với Konoha rằng tớ, Taizou, nói rằng sự hiện diện của cậu ấy rực rỡ như một đóa benlađôn vậy.”
“Tớ không hiểu tại sao Hakuto lại đem cô ấy so sánh với một loài hoa có độc nữa. Nó rõ là ngốc nghếch.”
Haruaki phớt lờ cuộc đối thoại sau lưng mình và tiến về phía cửa. Đây là lần đầu tiên cậu gặp Konoha ở trường ngày hôm nay.
“Có chuyện gì thế?”
“Cũng không có gì quan trọng lắm... Chỉ là tớ hơi lo lắng về cô bé ấy...”
“Tớ đã cố đánh thức cô nhóc dậy nhưng con bé chẳng thèm mở mắt nên tớ chỉ để lại lời nhắn rồi rời đi thôi.”
“Hể?”
Konoha khựng lại.
“Cố ổn không nếu để cô bé ở một mình?”
“Từ những gì tớ thấy vào tối hôm qua thì cô bé có vẻ sẽ không gây nguy hại gì, nhưng, hmmm... giờ cậu nhắc tớ mới thấy lo lắng. Dù sao chúng ta cũng chưa nói chuyện với em ấy nhiều.”
“Cậu đã nhìn thấy... chân dạng của em ấy chưa?”
“Mới một chút thôi, khi tớ mới gặp em ấy. Đó là một chiếc hộp lớn không rõ nguồn gốc.”
Haruaki bắt đầu nghĩ tới vài thứ nhưng rồi quyết định rằng chúng có vẻ chẳng liên quan tới cô bé lắm nên đành lắc đầu bỏ cuộc.
“Mà, nếu cậu đã nói rằng em ấy không có gì đáng lo thì tớ sẽ không hỏi nữa. Tớ chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
Nói rồi Konoha cúi đầu chào và quay trở về lớp của mình.
(Cậu ấy nói rằng không có gì đáng lo cả, nhưng...)
Nếu ai đó bắt đầu cảm thấy lo lắng trong lòng, nó sẽ tiếp tục làm phiền người đó cho tới người đó tìm hiểu xem nguyên nhân nỗi phiền muộn của mình từ đâu mà ra. Điều này cũng giống như bạn bỗng dưng nghĩ ra đáp án khác khi bạn soát lại bài trong giờ kiểm tra vậy. Dù sao Haruaki cũng chẳng còn cách nào khác ngoài nhìn chằm chằm lên cái đồng hồ đang quay một cách chậm chạp trong góc lớp và chờ tới giờ tan học.
---
Sau giờ học, Haruaki gặp Konoha ở chỗ tủ giày.
“Hình như cậu có cuộc họp hội học sinh chiều nay mà nhỉ?”
“Tớ quyết định trốn rồi. Cậu cứ kệ đi cũng được.”
Chỉ mấy lời đó là quá đủ. Haruaki nhanh chóng về nhà cùng với người họ hàng trên danh nghĩa của mình, Konoha. Hai người vừa đến trước cửa nhà liền mở nó ra, vội vàng bước vào. Và đập vào mắt họ---
“Cái quái gì thế này?!”
Quang cảnh trông không thể thảm thương hơn được nữa. Bàn thì bị lật ngửa, một chân chọc thủng chiếc cửa cuốn. Tủ bát nằm lộn xộn. Đống đồ lặt vặt không dùng tới đáng lẽ nằm trong nhà kho thì giờ lại đang rải rác khắp sàn nhà... Chỉ trong có nửa ngày, chốn dung thân của Haruaki đã rơi vào tình trạng hỗn loạn toàn tập. Đây rõ ràng là một điều bất thường.
Tim đập thình thịch, Haruaki liền đưa mắt tìm cái cô gái tóc bạc kia. Và cậu ngay lập tức phát hiện ra. Fear đang nằm sấp dưới hành lang. Hoàn toàn không chút động tĩnh. Haruaki bèn quỳ xuống, nâng cô bé dậy. Rồi cậu thử gọi to trong lúc lắc người Fear. Cuối cùng cô bé cũng tỉnh lại, đôi mắt mở ra đầy bối rối. Konoha tháy thế liền chạy vào bếp lấy cốc nước nhưng chợt hối hả quay lại.
“Tệ rồi đây! Cả bếp cũng lanh tanh bành hết rồi.”
“Cái chuyện quái quỷ gì đã diễn ra vậy... Fear! Này, Fear!”
“Urg... Đừng lắc nữa... Tôi ổn...”
“Em chắc chứ?”
“Phải. Ôi, anh không biết tôi đã phải trải qua những gì đâu.”
Fear ngồi dậy ôm đầu. Rồi cô bé gục đầu xuống, thở một hơi thật dài như thể sắp sửa thổ lộ điều gì đó hết sức quan trọng. Fear ngẩng lên, nói;
“Nghe này... Có một con quái vật ba chân màu xanh lá vừa ở đây và---”
“Haaaaaa!”
Không để Fear nói hết, Haruaki liền gõ đầu cô bé. Một tiếng cốc rõ to vang lên.
“A-Anh làm cái quái gì thế?! Muốn bị tôi nguyền không hả?!”
“Anh mới là người phải hỏi xem em đã làm cái gì mới đúng! Hiểu rồi, vì không có việc gì để làm nên em bày trò phá phách đúng không? Nhìn cái đống lộn xộn em đã gây ra này!”
“A-Anh nhầm rồi...”
Fear quay mặt đi.
“Thế em giải thích sau về chuyện cái bộ sưu tập chén cổ của anh bị kẹt trong máy hút chân không?! Đây rõ ràng là một hành động chống đối chứ còn gì nữa. Anh đã làm gì có lỗi với em à?!”
Haruaki hỏi dồn Fear. Cô bé không còn cách nào khác ngoài làm bộ mặt sưng sỉa và trừng mắt nhìn tên con trai trước mặt mình.
“Im đi! Tôi không quan tâm! Tôi đi ngủ đây nên đừng có mà làm phiền!”
Nói rồi cô chạy thẳng về phòng. Haruaki hoàn toàn bất ngờ trước cú bùng phát của Fear và quên cả nghĩ tới việc đuổi theo cô bé.
“Cái đồ... tsk, con bé nên tự tìm cách dọn dẹp cái đống lộn xộn này đi! Đây là cách con nhóc trả ơn cho lòng tốt của mình à!”
“... Ưm, xin lỗi?”
Ai đó tự nhiên chọc vào gáy Haruaki, thì ra là Konoha. Cô nói một cách lúng túng:
“Tớ nghĩ là trong chuyện này cậu cũng có phần trách nhiệm đấy, cậu biết không.”
“Sao lại thế? Theo tớ thì chẳng có cách giải thích nào hợp lí hơn là con nhóc đang cố tìm cách chơi khăm tớ cả.”
“Ừ thì, nếu thử quan sát xung quanh, có lẽ cậu sẽ hiểu ý tớ. Hãy thử đi ra vườn, hay vào bếp xem.”
Haruaki bèn làm theo lời cô bạn mình. Những nơi này cũng chẳng được nguyên vẹn như lúc cậu rời đi sáng nay. Haruaki vẫn không thay đổi cái suy nghĩ rằng Fear chỉ cố để phá---
“... Hửm? Con bé này... đang cố làm...?”
---
Điều đầu tiên Fear làm khi bước vào phòng là nhảy lên chiếc futon của mình, đấm nó một cách hết sức tức tối. Thế rồi hết hơi, cô bé trải futon ra, chui vào và chùm lên người. Nhưng từng đó là chưa đủ để làm tiêu tan hết nỗi thất vọng của Fear.
“Hừ... Hừ! Cái tên ngốc đó, thật chẳng có liêm sỉ gì cả! Hắn ta đâu nhất thiết...”
Hắn chẳng thèm nghe lời giải thích của mình. Thật bực mình.
Mà, sự thật là cô bé cũng chẳng dồn hết tâm sức để nói chuyện cho ra nhẽ...
“Mình sẽ không đời nào nói với hắn về những gì mình đã làm.”
Cô bé chẳng thể giãi bày với Haruaki được. Bởi nó nghe ngượng lắm, lại chẳng mấy hay ho nữa. Dù sao Fear cũng là một cô gái tự cao. Dù chẳng để làm gì cả--- nhưng nó vẫn thật phiền toái. Khịt mũi một cái thật mạnh, cô bé đặt lại chiếc futon rồi che kín đầu.
----------------
Phần 5
Sau một vài ngày ở cùng Haruaki, Fear đã được dạy đọc và viết tiếng Nhật, cũng như một số điều căn bản để cô có thể thích nghi với cuộc sống ở thế giới hiện đại này. Đó là lý do vì sao Fear có thể hiểu được các ghi chú nhắc nhở của Haruaki để lại cho mình trước khi đi học. Tuy rằng không cảm thấy hài lòng vì bị bỏ rơi ở nhà nhưng bản thân cũng chả thể làm được gì hơn nên cô đành ngoan ngoãn ăn đồ ăn mà Haruaki đã chuẩn bị trước và sau đó là lại tự kỉ một mình.
“… Haiz, chán thật đó.”
Fear ngồi ra hiên nhà và ngước nhìn lên bầu trời. Đó cũng là lúc bản tính hiếu động của cô bé trỗi dậy. Có thể nói Fear đã có những trải nghiệm hết sức mới lạ khi được sống của một con người, nhưng nó cũng làm cô thấy ngường ngượng --- như kiểu bản năng tự nhiên vậy.
“ Cuộc sống của con người có vẻ không hẳn thoải mái như mình đã nghĩ nhỉ?”
Nghĩ thế rồi cô bé vào nhà tắm để rửa ráy qua. Fear chỉ mất một lúc để tắm táp xong.
“Yeah giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi. Tên Haruaki đó đã nói thứ này gọi là vòi nước, nó thật là tuyệt vời.”
Fear ngồi xuống rửa tay và nghĩ về những sự thay đổi vĩ đại của thế giới xung quanh mình. Cô bé đã dần quen với việc với cái thứ được gọi là vòi nước đó. Mặc dù vậy cô ấy vẫn đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác khi được tiếp xúc với các món đồ công nghệ khác nhau. Ít nhất thì chúng không làm Fear phải sợ hãi. Trong lúc mải mê nghịch nước, cô bé chợt nhìn thấy một thứ gì đó trông khá hay ho.
“Hmm, cỗ máy này là… à mình biết rồi, nó được gọi là máy giặt. Chỉ cần cho quần áo vào thêm ít bột giặt và bấm máy nó sẽ tự động giặt quần áo hộ mình.”
Fear có thể nhớ rõ những gì mà Haruaki đã chỉ dạy hôm qua. Rằng để xóa bỏ được lời nguyền, cô cần phải làm gì đó khiến [người khác sẽ biết ơn mình]. Cô bé bèn nghĩ lại về tình trạng hiện giờ của bản thân. Fear đang chẳng có gì để làm cả. Sao không tự nghĩ ra việc nhỉ? Haruaki đã nói rằng sẽ cần một khoảng thời gian khá là dài để có thể xóa bỏ đi lời nguyền. Vì vậy nếu cô tiến hành càng sớm thì sẽ hóa giải càng sớm xiềng xích và có thể trở lại nguyên thể.
“… He he he hãy biết ơn ta về những gì ta sẽ làm nhé. Và hãy chống mắt mà lên xem khả năng thực sự của ta nè. Đừng quá ngạc nhiên nhé...!”
Đầu tiên, Fear ôm hết tất cả đống quần áo trong giỏ đựng đồ và tống thẳng chúng vào máy giặt. Sau đó cô bé tìm nước giặt và thấy một hộp bột ngay bên cạnh máy giặt. Fear cố thử ngủi và kiểm tra xem đây có chắc chắn là mùi bột giặt không. Cuối cùng khi đã tự tin một cách chắc nịch rằng đây chính là thứ mình đang tìm, cô bé liền đổ toàn bộ hộp vào máy giặt. Sau đó cô ấn mọi nút có thể ấn cho đến khi cái thứ được gọi là máy giặt đó bắt đầu hoạt động.
“Hì xong rồi. Mình phục mình quá! Ừmmm, có lẽ mình nên lau nhà nữa nhỉ.”
Và bây giờ để lau nhà thì Fear cần dùng một vật được gọi là máy hút bụi. Theo như Haruaki đã nói thì nó là một cái máy với một cái mũi rất dài và nó có thể hít vào rất mạnh. Sau một lúc lục lọi Fear đã tìm thấy nó ở bên trong tủ.
“Mình nhớ rồi, cái máy này cũng cần ăn điện để hoạt động. Để cho nó có thể hoạt động mình cầm tìm cái lỗ gọi là ổ điện được treo ở trên tường. Đây chắc hẳn là nó rồi. Trông cứ như là lỗ mũi ấy nhỉ. Nhưng, hừm xem nào có vẻ ổ cắm của cái máy này hơi ngắn để cắm vào cái lỗ này thì phải… Cái gì vậy?”
Cái dây bỗng dưng kéo dài khi cô cắm cái phích điện vào. Cô bị bất ngờ bởi sự chuyển động không ngờ tới của cái máy. Cô ho một tiếng, ngẩng cao đầu và nhìn xung quanh.
“Mình chỉ làm bộ vậy thôi. Đúng rồi, chỉ là cố tình thôi.”
Nói rồi cô ấy cắm phích điện vào ổ và lại bấm loạn xạ các nút trên máy. Nó bắt đầu khởi động và hút bụi. Thật hoàn hảo. nghĩ vậy rồi Fear liền bắt đầu di chuyển cái máy và hút bụi khắp căn phòng. Cô bắt đầu cảm thấy thích thú cới chiếc máy và bắt đầu dùng nó để hút bụi mọi nơi, không bỏ qua chỗ nào. Thậm chí Fear càng lúc càng làm nhanh hơn khi bắt đầu quen quen với chiếc máy. Fear vẫn hăng hái hút bụi dù có một số hiện tượng mà cô bé chẳng tài nào hiểu nổi như việc cái dây bắt đầu nặng hơn hay có âm thanh cái gì đó bị đổ phía sau. Fear định quay lại nhìn nhưng bỗng có một thứ quan trọng hơn rất nhiều đập ngay vào mắt cô. Đó là một con côn trùng với 8 cái chân đen sì đang bò trên tấm tatami.
“Một con n-nhện!”
Cô bắt đầu nổi da gà. Fear tự hỏi vì sao nó lại xuất hiện đúng lúc này cơ chứ. Cô bé định bụng sẽ cầu may và chạy đi nhưng rồi lại không làm thế nữa sau một hồi cân nhắc. Fear tự nhủ tại sao mình lại phải sợ hãi và trốn chui lủi chỉ vì một con nhện cơ chứ. Thế là nắm chặt lấy cái máy hút bụi, Fear liền lao thẳng về phía con nhện như một người lính xông vào chiến trường. Cái máy hút bụi bất đắc dĩ bị biến thành một món vũ khí tối thượng sẽ giúp cô bé gửi con nhện khốn khiếp đó sang một chiều không gian khác.
“Chết đi! Nhận lấy sức mạnh của điện nè!”
Con nhện nhanh chóng né được đòn tấn công của Fear và bò về phía cái tủ đang mở nơi mà lúc nãy Fear lấy cái máy hút bụi. Tuy nhiên Fear quyết không tha cho nó. Cô chĩa thẳng cái máy hút bụi vào cái tủ và lùng sục con nhện. Tuy nhiên có vẻ thay vì hút con nhện thì cái máy hút bụi đã hút phải một thứ gì đó khá là lớn và ngừng hoạt động sau khi phát ra một âm thanh kì lạ.
“Cái quái gì vậy?”
Trong một khoảnh khắc từ một người đang chủ động tấn công Fear thành một kẻ bị tấn công. Cô nhanh chóng lùi lại vài bước và vội đóng cánh cửa tủ lại. Cô ngồi xuống, thở dài và băn khoăn không biết có nên mở cánh cửa tủ ra không. Mình nên làm gì giờ? Có nên tấn công nó nữa không? Không, mình không cần làm việc đó nữa. Con nhện khốn khiếp đó sẽ không thể thoát ra nếu mình giữ nguyên cánh cửa tủ thế này. Đúng vậy mình sẽ giữ nguyên thế này và để tên Haruaki đó về và dứt điểm nó.
“Đúng, đúng. Mình chả biết gì đã xảy ra cả. Nó tự nhiên bị vậy mà.”
Fear nhận ra một thứ rất quen thuộc ở ngay cạnh chỗ mình đứng. Nó là một khối lập phương nhỏ nhắn với kích cỡ nằm gọn trong lòng bàn tay. Mỗi mặt của khối đều được chia thành các mảng vuông nhỏ theo kiểu 3x3. Mỗi mảng vuông nhỏ đó lại được sơn bằng các màu sắc khác nhau. Cô nghiêng đầu và thử xoay khối lập phương đó. Các mảng màu di chuyển theo cách Fear xoay nên cô bé nghĩ rằng nếu mình làm đúng thì các khối màu ở từng mặt sẽ đồng nhất với nhau.
“Âu, quên mất mình còn có một số việc cần phải làm bây giờ.”
Fear đặt khối lập phương trở lại sàn. Vừa lúc đó thì cô bé nghe thấy tiếng ù ù phát ra từ phía phòng máy giặt. Fear chợt nhớ ra rằng nãy mình đang giặt quần áo.
“Well, chắc là quần áo đã sạch sẽ thơm tho rồi. Mình đã nghĩ rằng mình cần làm nhiều hơn đó.”
Bong bóng xà phòng tràn ra từ máy giặt như một ngọn núi lửa đang phun trào. Không dừng lại ở đó, căn phòng đã thực sự trở thành một cái hồ bơi khi mà nước bắt đầu trào ra. Mà kệ thôi, giặt xong thì phải đem đi phơi nhỉ, Fear thầm nghĩ. Thế là cô bé cố lôi hết đống quần áo từ trong máy giặt và đặt vào giỏ. Cô vác giỏ ra vườn và đến cột phơi quần áo. Fear cảm thấy thật tuyệt khi đôi chân trần bước trên thảm cỏ xanh. Cô bé bắt đầu vắt quần áo lên dây phơi. Fear có thấy vài cái mỏ hình tam giác đang treo trên dây nhưng chẳng biết mục đích của nó là gì, có thể chúng được dùng để trang trí chăng?
“Phew, cuối cùng cũng đã xong. Thật hoàn hảo quá đi mà.”
Quần áo trên dây dưới tác động của làn gió bắt đầu phất phơ như những lá cờ. Fear có thể cảm thấy thỏa mãn lạ thường. Và rồi mọi thứ bỗng chốc bị phá tan ngay khi cô đang nghĩ mình đã làm rất tốt. Một cơn gió mạnh thổi qua và hất bay mất một chiếc khăn lên tít mái nhà. Không có cách nào mà Fear có thể với kịp và lấy lại chiếc khăn được cả. Fear liền nhăn mặt và tìm cách trèo lên mái nhà. Cô bé có thể nghe thấy thứ gì đó vừa rơi vỡ nhưng đối với Fear bây giờ thì chiếc khăn mới là thứ quan trọng nhất. Cô nhanh chóng lấy chiếc khăn và nhảy xuống. Và ngay lúc đó lại một cơn gió mạnh thổi như muốn chơi khăm Fear vậy. Và lần này thì một nguyên vài bộ quần áo đã bị thổi mắc lên cành cây. Cô bé khó chịu treo lại cái khăn nhưng rồi gió cũng lại đưa luôn cái khăn lên cây để đoàn tụ với đồng bọn.
“Khốn nạn thật! Chuyện này sao thể kết thúc chứ. À mà nghĩ lại thì gió to thế này thì quần áo cũng sẽ mau khô thôi. Thế có nghĩa là quần áo trên mấy cành cây kia sẽ mau khô thôi. Chính ra thế lại là tốt khi để chúng treo trên kia ấy chứ, hoặc ít nhất là mình nghĩ vậy.”
Fear tự thuyết phục bản thân vậy rồi cố gắng đi vào trong nhà mà cố lơ luôn mấy bộ quần áo đang bị treo trên cây kia. Tuy nhiên lại có một thứ kì lạ đập vào mắt Fear khi cô bé đi vào. Đầu tiên là phòng khách. Tủ thì bị lật ngửa còn cái bàn thì không còn ở vị trí ban đầu như thể có ai đó xê dịch, thậm trí là chân bàn còn đâm vào cánh cửa trượt và sợi dây điện thì bị quấn xung quanh bàn. Lúc trước cô đã không nhận ra được những sự thay đổi kì quặc đó vì con nhện khốn khiếp và cục rubik. Fear có vẻ vẫn khá bối rối về những hiện tượng kì lạ này. Mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn với đống bừa bộn trong tủ quần áo cũng như cái máy hút bụi đang nằm chết dí trên sàn nhà. Và cô bé có thể thấy được một vài mảnh vụn của viên gạch ngói xám trên mặt sân. Điều này đã giải thích cho tiếng rơi vỡ loảng xoảng lúc nãy.
Đó cũng là lần đầu tiên mà Fear nhận ra rằng có vẻ mọi thứ mình động vào đều trở nên tồi tệ hơn thay vì tốt lên. Căn phòng bây giờ thậm chí còn kinh khủng hơn rất nhiều so với trước khi được lau dọn. Cô bé tự hỏi.
“Không thể nào. Chả nhẽ mình đã làm gì sai sao?”
Bỗng tiếng bước chân của Haruaki và Konoha vang lên. Chết rồi, mình phải làm gì đây. Cần một lý do cho một đống bừa bộn này. Một kẻ lạ đột nhập hay là người ngoài hành tinh tấn công. Cái nào sẽ hợp lý hơn để giải thích cho toàn bộ cái bãi chiến trường này đây.
----------------
Phần 6
"Hmmmmmmmmm. Sao mình có cảm giác rằng thể nào con bé cũng làm mấy chuyện thế này nhỉ?”
Haruaki lầm bầm một mình trong khi khi nhìn lên đống đồ mới giặt đang treo lủng lẳng trên cành của chiếc cây trong vườn.
“Nếu chỉ đang làm mấy trò ngốc nghếch, con bé hẳn sẽ không mảy may nghĩ tới việc sử dụng bột giặt... Tất nhiên là chưa bàn tới lượng bột giặt mà con bé cho vào. Giờ đi đến chỗ máy giặt, cậu sẽ nhìn thấy đống bọt xà phòng tung tóe tạo thành hình con cua.”
Konoha giơ tay làm thành hình cây kéo và cố bắt chước động tác của loài cua. Haruaki bèn nhặt khối Rubik đang nằm dưới sàn lên.
“Thực sự thì, con bé tìm thấy cái này ở đâu nhỉ?”
“Ưm, Haruaki-kun...? Cậu còn nhớ lần đầu tiên mình đặt chân tới đây không?”
“Tớ không thể nắm rõ chi tiết, nhưng cơ bản thì có. Lúc đó cậu đã hành xử khá kì lạ.”
Cô ấy xuất hiện ở ngôi nhà này khi Haruaki vừa mới đặt chân vào trường trung học. Tất nhiên cậu không nhớ tường tận mọi chuyện, nhưng những ấn tượng đầu tiên về Konoha thì vẫn còn đó.
“Thành thật thì tớ đã mong rằng cậu quên hết mấy chuyện đó đi cho rồi, nhưng giờ nghĩ lại, tớ thực sự vui vì cậu vẫn còn nhớ việc tớ đã từng như thế nào.”
“Sao lại thế?”
“Hehe. Cậu chỉ cần nói với Fear-san những lời mà cậu nói với tớ lúc đó. Tớ chắc rằng mọi chuyện sẽ sớm ổn thỏa.”
“Nhưng tớ không nhớ mình đã nói với cậu cái gì nữa. Đó là gì thế?”
“Ừmm, Haruaki-kun, cậu hầu như chẳng thay đổi gì cả. Không cần phải cố quá làm gì, cứ nói với cô bé bất cứ điều gì cậu nghĩ trong đầu thôi là ổn rồi.”
Sau đó Konoha đề nghị giúp Haruaki dọn dẹp nhà cửa nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng từ chối. Haruaki cảm thấy đây là việc mà bản thân phải tự mình giải quyết. Konoha không phản đối cậu ấy. Và rồi, khi mà Konoha đã quay trở về căn nhà phía bên kia, Haruaki bèn đặt khối rubik xuống bàn ăn và ngửa mặt lên nhìn trần nhà.
“Ôi... Mình nên làm gì bây giờ...”
.
Và rồi, khi tối đến.
“Này. Còn thức không?”
Haruaki kiên nhẫn chờ lời đáp lại. Sau đó một hồi, cuối cùng cậu cũng nhận được câu trả lời.
“Im đi. Tôi ngủ rồi.”
“Không, em không ngủ. Em vừa trả lời tôi kia mà.”
“Im đi và đừng nói nữa nếu anh không muốn bị nguyền.”
“Rồi rồi. Vậy, em không định nói gì đó sao?”
Sau một quãng im lặng, Fear chỉ lặp lại rằng cô chẳng có gì để nói với cậu ấy cả. Haruaki bèn thở dài và bảo rằng thôi đừng bận tâm. Nhưng cậu vẫn tỏ ra kiên quyết.
“Em không có gì để nói, nhưng anh thì có. Ừm... Ừ... Anh xin lỗi.”
Không một lời đáp lại. Haruaki chẳng thể làm gì nếu cô bé cứ im lặng như thế, bởi vậy cậu tiếp tục nói.
“Anh biết mình phải làm điều này sớm hơn, nhưng anh đã quên mất. Em có thể trông giống một con người, nhưng lại không phải---- à mà thực ra, chính vì em là con người nên hiển nhiên không tránh nổi sai sót. Có những điều em sẽ chưa hiểu được, và có những lúc em sẽ làm phiền người khác. Cũng có những lúc em trở nên bất hòa với ai đó nữa. Konoha đã trải qua tất cả những chuyện đó rồi.”
“Tôi không hiểu anh đang cố nói cái gì nữa nhưng đừng so sánh tôi với Vếu Bò. Nó làm tôi bực mình.”
“Ừ, rồi. Ừm, cái mà anh muốn truyền đạt ấy... đó là em không nhất thiết phải vội vàng tìm cách xóa bỏ lời nguyền làm gì. Và nếu có gì làm em băn khoăn, cứ hỏi anh và anh sẽ giúp em mọi điều trong khả năng của mình. Nếu em đói thì anh có để phần đồ ăn trong bếp, em cứ vào đấy lấy. Anh sẽ không làm phiền em nữa. À, suýt quên, anh có một món quà này dành cho em. Nhận lấy đi.”
Haruaki đặt cái túi giấy mình mang theo bên cạnh cánh cửa trượt. Rồi cậu quay trở về phòng của mình, vừa đi vừa ngáp.
Vài phút sau đó, cánh cửa trượt khe khẽ mở ra. Mất một hồi quan sát, rồi bàn tay nhợt nhạt thò ra, tóm gọn chiếc túi. Và cánh cửa lại đóng vào lặng lẽ như cái cách nó mở.
.
Bên trong túi giấy là một vài bộ quần áo. Vài cái hơi quá khổ nhưng hầu hết đều là những chiếc váy một mảnh vừa vặn. Ngoài ra còn có một số đồ lót mới tinh trong cái bao bi bằng nhựa. Một tờ giấy nhắn rơi ra ngoài với dòng chữ “Một cô bé thì chỉ cần dùng quần lót thôi là đủ”...
“Đi chết đi!”
Như phản xạ, Fear liền quăng tờ giấy xuống sàn nhà. Nhưng rồi cô nhanh chóng phát hiện ra kẹp giữa tờ giấy vẫn còn một lời nhắn nữa gửi tới mình. Nó viết rằng “Nếu em muốn có bra, hãy kiếm một công việc bán thời gian, làm lụng chăm chỉ và tự mua lấy một cái cho mình. Em sẽ có thể làm thế một khi em đã quen với việc sống ở đây... Mặc dù cơ thể của một vật bị nguyền rủa sẽ không bao giờ phát triển, có nghĩa là có những thứ em không nhất thiết phải bận tâm tới... Ý anh là, thật vô nghĩa khi...”
Fear dậm mạnh gót lên tờ nhắn trước khi cô bé kịp hoàn thành nó. Ngoài quần áo ra, còn có những thứ khác bên trong chiếc túi giấy. Đó là thứ đồ chơi hình lập phương mà Fear đã thấy trước đó. Và cả...
“... Bánh gạo.”
Bụng cô bé bắt đầu gầm gừ. Haruaki nói rằng cô đã ăn hết toàn bộ đống bánh gạo còn lại nên hẳn là cậu mới mua nó cho cô.
“H-Hmph. Mình đâu có dễ bị mua chuộc như vậy. Lẽ nào anh ta thực sự coi mình là một đứa trẻ khi nghĩ rằng mình sẽ dễ dàng rơi vào âm mưu của ảnh?”
Mặc dù miệng thì cằn nhằn lẩm bẩm như vậy, nhưng tay cô bé vẫn mở gói bánh ra và thiệt tình tận hưởng đống đồ ăn. Tay còn lại của Fear thì đang táy máy khối rubik. Tiếng cắn bánh gạo vang khắp căn phòng.
“Hmmm. Hạt vừng. Bánh được phủ hạt vừng nên thơm quá đi...”
Fear chợt nghĩ về Haruaki trong khi hai thứ âm thanh vang dội trong góc phòng nhỏ của mình. Ừ thì, chắc mình sẽ tha thứ cho cái tên vô liêm sỉ đó vậy. Anh ta sẽ phải biết ơn sự rộng lượng của mình. Nhưng mà trước đó----- mình nghĩ nên hỏi anh ta về việc người ta bán cái món ăn ngon tuyệt này ở đâu mới được.