Tối hôm đó, cô có một giấc mơ.
Giấc mơ về một thời xa xưa, khi cô và cậu ấy còn nhỏ. Một đêm yên tĩnh, tuyết lặng lẽ phủ trắng mặt đất, vài ánh đèn lác đác phía xa, và trên lớp tuyết non hãy còn in mới dấu chân hai người.
Nơi ấy sừng sững một cây anh đào lớn. Chỗ cây đứng tối hơn cả màn đêm xung quanh, như thể có một chiếc hố sâu bất thần xuất hiện. Khi hai người bọn họ đứng ngắm tuyết rơi xuyên qua tán lá, cô nghĩ về tương lai đang chờ đợi phía trước.
Cô đành chấp nhận sự thật rằng, chàng trai cô thầm yêu, người luôn ủng hộ cô suốt thời gian qua, sắp sửa đi thật xa. Vài tuần trước, cô nhận được một bức thư thông báo rằng anh sẽ chuyển trường, làm cô trăn trở suốt từ dạo đó.
Nỗi cô đơn, lo lắng vây bọc lấy cô, như đang nhìn thẳng vào một hố đen không đáy, khi nghĩ rằng mình sẽ không nhận được sự quan tâm ân cần của chàng trai bên cạnh nữa. Những tưởng tình cảm với anh đã nguôi ngoai từ lâu, nay cô lại tiếp tục mơ mộng. Cảm xúc giờ vẫn tươi mới như ngày hôm qua. Ước gì những bông tuyết đang rơi kia bỗng hóa thành hoa anh đào.
Ước gì đông qua, xuân lại đến . Ước gì ta được sống cùng thị trấn, cùng ngắm hoa anh đào dọc đường về nhà. Ước gì những mong ước ấy đều trở thành hiện thực.
Một buổi tối, anh ngồi đọc sách trong phòng.
Trằn trọc mãi trên giường không ngủ được, anh quyết định với lấy một cuốn trên giá sách để đọc và uống kèm một lon bia.
Đêm lạnh và tĩnh. Thay vì bật nhạc, anh bật vô tuyến với âm lượng nhỏ. Một bộ phim phương Tây đang chiếu muộn. Rèm cửa để mở non nửa và vô số ánh đèn hiện ra trong làn tuyết rơi. Tuyết bắt đầu rơi sau giờ ăn trưa, rồi sau đó, trời mưa, sau cùng lại chuyển sang tuyết. Sau khi mặt trời lặn, tuyết nặng hạt dần và rơi đến tận bây giờ.
Anh tắt vô tuyến như thể bị nó làm phân tâm. Không gian tĩnh lặng quá. Chuyến tàu cuối cùng đã dừng, không còn tiếng ô tô hay tàu nào ngoài đường nữa. Ngồi trong nhà, anh vẫn thấu cảm được tuyết lạnh giá nhường nào bên ngoài bức tường kia.
Một xúc cảm bâng khuâng ấm áp chợt ập đến, vỗ về tâm hồn anh. Anh tự hỏi cảm giác ấy xuất phát từ đâu và hồi tưởng về lần cuối đứng ngắm một cái cây trong mùa đông, vốn đã xảy ra cách đây rất lâu.
…Bao lâu rồi nhỉ? Năm đầu cấp hai, vị chi là mười lăm năm trước.
Anh gấp sách lại, vẫn chưa buồn ngủ và uống cạn nốt lon bia.
Ba tuần trước, anh xin nghỉ ở công ty sau gần năm năm công tác và ngừng kiếm việc làm, loanh quanh ở nhà hết ngày này qua ngày khác. Cuối cùng, anh cũng thấy thanh thản sau nhiều năm.
…Mình sao vậy nhỉ? Anh thầm nghĩ khi đứng dậy khỏi lò sưởi, tim đập nhanh. Anh với lấy áo khoác treo trên tường (bộ đồ đi làm vẫn treo bên cạnh), đi giày và cầm lấy chiếc ô nhựa cạnh cửa ra vào. Tuyết rơi nhè nhẹ lên ô khi anh bước chậm rãi về cửa hàng tạp hóa cách đó năm phút.
Lát sau, anh đặt giỏ đựng đồ gia dụng và sữa xuống sàn. Anh hơi ngần ngừ trước khi cầm tờ Tạp chí Khoa học trên sạp báo. Đây là tạp chí anh ưa thích hồi cấp hai, nhiều năm rồi mới đọc lại. Số này đăng bài về hiện tượng băng tan chảy ở Nam Cực, cách thức trọng lực bị tác động giữa các thiên hà, phát hiện các loại hạt mới và về lợi ích của công nghệ nano[1] với môi trường. Đọc lướt tờ báo, anh hơi ngạc nhiên khi biết thế giới ngày nay vẫn đầy phát minh và các chuyến thám hiểm mới.
Linh tính mách bảo rằng trước đây anh đã từng có suy nghĩ giống như vậy. Hít nhanh một hơi, anh chợt chú ý tới bài nhạc đang chơi ở cửa hàng.
Có vẻ là một bản nhạc nổi tiếng anh đã từng nghe hồi học phổ thông. Vừa lắng nghe giai điệu quen thuộc, anh vừa lượm lặt thông tin mới về thế giới từ tờ tạp chí. Niềm đam mê tưởng đã lãng quên từ lâu bỗng bừng lên trong anh.
Rời cửa hàng, lòng anh vẫn chưa hết khấp khởi. Lâu lắm rồi trái tim anh mới tràn đầy hào hứng như thế.
Một mùa hoa anh đào nở sắp đến, anh thầm nghĩ khi ngước lên nhìn trời tuyết bao la.
[1] Ngành công nghệ liên quan đến việc thiết kế, phân tích, chế tạo và ứng dụng các cấu trúc, thiết bị và hệ thống bằng việc điều khiển hình dáng, kích thước trên quy mô nanomet (nm, 1 nm = 10−9 m)
(Theo Wikipedia).