Khuya hôm ấy, sao tan mây nhạt. Trên nền trời thăm thẳm xa xăm chỉ còn lại độc nhất một mảnh trăng tàn, cố hết sức mình ban phát ánh sáng cho thế giới. Đáng tiếc, tại một nơi sương giăng kín lối như Hồ gia trang, thì chút ánh sáng le lói ấy thật quá đỗi yếu ớt, chỉ đủ tô điểm cho màn sương mờ thêm vài phần huyền bí. Mà huyền bí thì chưa bao giờ đồng nghĩa với tĩnh lặng, bởi tĩnh lặng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của nó mà thôi! Còn thứ ẩn sau lớp màn che ấy lại là một bầu không khí sôi sục những căng thẳng, ví dụ như, một cuộc truy đuổi!
Lần theo những dấu vết còn sót lại của gã ma tộc, ba anh em Nguyễn Phong dần rời khỏi phạm vi nhà họ Hồ. Đuổi đến sát bìa rừng mé phải tòa gia trang, Trần Duy chợt bảo:
“Này các anh, khu rừng phía trước hình như có điều lạ đấy.”
“Lạ thế nào, cậu nói cụ thể ra xem?” – Văn Thái thoáng ngạc nhiên rồi giục.
“Tôi cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy khu rừng ấy mơ hồ rối rắm lắm, chúng ta mà cứ đi vào thế này khéo là lạc luôn trong ấy đấy.” – Trần Duy cau mày đáp.
“Thế giờ ý cậu thế nào? Tên ma tộc trốn vào trong rừng rồi, chẳng nhẽ chúng ta lại bỏ mặc không đuổi theo? Cậu nên nhớ là Tuấn vẫn đang nằm trong tay hắn đấy!” – Văn Thái hỏi vặn lại.
“Ơ hay, dạo này anh làm sao thế? Tôi có bảo là mình nên dừng lại đâu mà anh phải bực! Ý tôi là chúng ta cần phải cẩn thận hơn, bởi dạo này cảm giác của tôi nhạy lắm đấy.” – Trần Duy cũng cao giọng đáp lại.
“Ừ, tôi cũng đồng ý với Trần Duy, cẩn thận là hơn!”
Nguyễn Phong cũng tỏ vẻ tán đồng với ý kiến của Trần Duy. Văn Thái thấy thế thì khẽ gật đầu, lòng cũng thầm đề cao cảnh giác. Rồi chẳng ai bảo ai, vừa tiến vào trong khu rừng thì bọn họ đã tự động kết thành đội hình vững chắc, tiếp tục lần theo dấu gã ma tộc.
Bóng dáng ba người vừa khuất sau những rặng cây rừng thì Nguyên Kiệt đuổi đến. Nhìn dấu vết còn mới mà ba người để lại, hắn không khỏi bực mình đấm mạnh vào thân cây bên cạnh, mắng:
“Khỉ thật, lại chậm mất một bước rồi. Giờ mà vào rừng thì biết tìm bọn họ thế nào chứ?”
Nói thì nói vậy, hắn vẫn lao thẳng vào trong rừng, chẳng hề quan tâm đến những nguy hiểm còn ẩn giấu sau cái vẻ bình yên của những tán cổ thụ.Khác với vẻ rạo rực và hối hả trong cánh rừng, mặt hồ mé trái Hồ gia trang lại phẳng lặng đến lạ. Không một gợn sóng lăn tăn, không một bóng cá đùa nghịch, không cả một tiếng bọt nước vỡ tan, cả một vùng hồ rộng lớn bỗng tạo cho người ta một cảm giác tách biệt xa vời, như thể nó chẳng còn thuộc thế giới này nữa. Nhưng may thay, điều ấy lại không là thật, bởi nếu có ai đủ thính tai và tinh ý để cảm nhận được tiếng giọt sương đêm rơi trên chóp lá, thì có lẽ người ta sẽ nghe thấy đâu đó giữa hồ nước nhẹ vang lên tiếng cười. Tiếng cười ấy rất trong và cũng rất khẽ, nhưng lạ lùng thay, nó vẫn để lộ ra một niềm thích thú kì lạ. Và giả như có ai nghe được thanh âm này, thì hẳn người ta sẽ đoán đây là nụ cười của một cô thiếu nữ khi nhận được niềm vui lớn. Nhưng, có đôi khi, niềm vui của người này lại là nỗi đau khổ của kẻ khác đấy!
Trên hòn đảo nhỏ nằm chính giữa mặt hồ, có một cô gái xinh đẹp và quyến rũ vô cùng đang ngồi soi gương. Và nếu cảnh tượng ấy đã đủ để người khác phải ngạc nhiên, thì điều càng lạ lùng hơn nữa lại chính là những hình ảnh phản chiếu trên mặt chiếc gương đồng. Nhìn vào mặt gương lúc này, người ta sẽ chỉ thấy hình ảnh của một khu rừng rậm, cùng với đó là một chàng trai khôi ngô mình khoác áo gấm, tay cầm quạt, chân bước nhanh giữa những hàng cây. Chợt, cô gái thầm thì:
“Ô, lại thêm một kẻ nữa tham gia, xem ra đêm nay hẳn là náo nhiệt lắm đây! À, không biết tên sứ giả đến từ ma tộc kia giờ ra sao rồi nhỉ?”
Nói rồi, bàn tay cô gái khẽ phất qua mặt gương. Chỉ thấy hình ảnh trong gương nhòa đi, nháy mắt đã biến thành khung cảnh mới. Phản chiếu trên mặt gương là một đám khói đen dày đang lướt vội giữa những tán cây xuề xòa, mà ẩn hiện trong làn khói ấy lại là một bóng người tàn tạ, toàn thân dính đầy vết máu. Chớp mắt, cảnh vật trong gương lại đổi, nhân vật chính lần này là ba chàng thanh niên đang hối hả đuổi theo đám khói đen. Quan sát cả ba một hồi, cô gái chợt thốt:
“Ô kìa, đó chẳng phải là một con tiên hồ đã tu luyện nhiều năm sao? Hay, hay thật, vừa đúng lúc ta đang cần tìm một con! Nhưng giờ nó đang ở cùng đám tiến sĩ kia, làm sao để gặp được nó đây nhỉ?”
Đắn đo một lát, cô gái chợt nhìn chằm chằm vào đám mây đen, nói:
“Tên ma tộc này vẫn còn chút tác dụng đây!”
Rồi, cô gái liên tục điểm tay lên tấm gương, khiến cho cảnh vật trong gương biến đổi hoàn toàn. Đoạn, cô thu tay về, bảo:
“Đã lâu rồi không dùng đến thứ này, thôi thì mượn cơ hội này để kiểm tra nó vậy.”
Chẳng hề hay biết đến bàn tay bí ẩn đang thao túng cuộc truy đuổi, và cũng chẳng thèm quan tâm đến những bí ẩn của cánh rừng, nhóm Nguyễn Phong vẫn bám theo dấu vết mà gã ma tộc để lại, tốc độ càng ngày càng nhanh. Trong mắt họ, từng thân cây dần nối liền thành một hàng, và từng hàng cây ấy dần biến thành một vệt kẻ đen hằn lên màn sương mờ đục. Vệt kẻ ấy có lúc thẳng băng, có lúc ngoằn ngoèo, rẽ ngoặt hay thậm chí là rối thành một đám; nhưng có một điều chắc chắn rằng, một vệt kẻ rồi sẽ có điểm kết thúc. Hoặc không?
“Các cậu, dừng lại đã!”
Nguyễn Phong bất chợt hô gấp với hai người phía sau, nhưng đang lúc chạy nhanh, cả hai cũng phải lỡ mất vài bước mới kịp dừng hẳn lại. Nghi hoặc nhìn sang phía Nguyễn Phong, Văn Thái hỏi:
“Có chuyện gì thể hả anh Phong?”
“Các cậu có cảm thấy nãy giờ chúng ta vẫn đi lòng vòng quanh một chỗ không?” – Nguyễn Phong hỏi.
“Không thể nào, nãy giờ tôi vẫn luôn cảm thụ biến đổi của khu rừng này, tuyệt không thấy một chỗ nào lặp lại hết cả.” – Trần Duy vội đáp.
“Thế thì lạ quá, vì suốt nãy giờ tôi cứ cảm thấy chúng ta đang đi theo một vòng luẩn quẩn đấy.”
“Sao tự nhiên anh lại nghĩ thế? Đến cả cậu Duy tu luyện hệ mộc còn không cảm giác ra kìa.” – Văn Thái hỏi lại.
“Đấy là dựa vào cảm giác của một thư pháp gia thôi. Một khu rừng bình thường thì cũng như một nét bút hoàn chỉnh từ đầu tới cuối, nhìn vào phải có cảm giác hài hòa hợp lý chứ không thể rối rắm loạn xạ như ở đây được.”
Nguyễn Phong cố tìm cách giải thích với hai người kia, nhưng có vẻ như họ vẫn không hiểu cho lắm. Chợt, Văn Thái giật mình hô:
“Mọi người nhìn xem, có phải cây cối xung quanh chúng ta đang di chuyển không?”
Câu nói của Văn Thái khiến cả hai người còn lại đều phải giật mình, sống lưng bất giác thấy rờn rợn. Trần Duy nhắm mắt cảm nhận kỹ một hồi rồi bảo:
“Làm gì có, anh chỉ giỏi thần hồn nát thần tính thôi. Tôi vừa cảm nhận một lượt rồi, đám cây kia đều mọc rễ cắm gốc sâu vào đất cả, sao mà di chuyển…”
Nói đến đây thì Trần Duy chợt ngưng bặt, bởi những gì đang diễn ra trước mắt đã khiến hắn không dám tin tưởng vào cảm giác của mình nữa. Chỉ thấy từng hàng đại thụ không biết đã cắm rễ trên mặt đất bao đời nay đột nhiên dịch chuyển tán loạn, nháy mắt đã khiến cảnh quan của khu rừng thay đổi hoàn toàn. Những khoảng trống mà chúng bỏ lại ngay lập tức được lấp đầy bởi làn sương mịt mù, tạo cho khu rừng một vẻ huyền bí mông lung, khiến người ta không tài nào phân biệt nổi những điều mình vừa thấy là thật hay giả. Hắn lại quay đầu nhìn về phía hai anh, chẳng hay hình dáng hai người nọ giờ đã xa biền biệt, chỉ còn là một cái bóng đang mờ nhạt dần trong màn sương giá.
“Này, hai anh đi đâu thế? Chờ tôi với!”
Trần Duy vội gọi với theo, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng gió thì thào rủ rỉ. Hắn sải bước đuổi theo bọn họ, nhưng càng đuổi lại càng bị bỏ xa. Chợt vai hắn bị một bàn tay giữ lại, bên tai cũng vang lên giọng nói như quát:
“Này Trần Duy, cậu làm sao thế hả?”
Đến lúc này, Trần Duy mới giật mình tỉnh lại, trên trán thoạt rỉ ra vài giọt mồ hôi lạnh toát. Ngơ ngác nhìn hai anh đang đứng ngay bên cạnh, Trần Duy bảo:
“Tôi vừa mới thấy hai anh bỏ đi nên muốn đuổi theo, không ngờ lại chỉ là ảo giác.”
“Ừ, khu rừng này có thể mê hoặc con người, từ giờ chúng ta phải cẩn thận hơn mới được.” – Nguyễn Phong gật đầu, đáp.
“Nhưng sự mê hoặc ấy nó nhắm thẳng vào tâm trí con người, mà bọn tôi thì không phải thư pháp gia như anh, làm sao mà đề phòng được?” – Văn Thái hỏi lại.
“Cậu đừng có lo, tôi có một lá bùa khắc chế được kiểu mê hoặc này.”
Nói rồi, Nguyễn Phong liền bày giấy bút ra ngay khoảng không trước mặt, tức tốc viết một tràng dài những chữ mà hai người còn lại không sao hiểu thấu. Đến khi hắn thu bút lại thì lá bùa cũng đột nhiên bốc cháy, hóa thành một quả cầu lửa soi tỏ khắp phạm vi mười mét xung quanh. Nguyễn Phong lại dặn hai em:
“Từ giờ các cậu chỉ cần đi trong phạm vi chiếu sáng của lá bùa này là tránh được phép mê hoặc của khu rừng. Nhớ, dù có thấy sự gì lạ ở bên ngoài thì cũng không được bước ra khỏi phạm vi của lá bùa. Bằng không các cậu sẽ bị mê hoặc ngay lập tức vì không kịp thích ứng đấy.”
Văn Thái và Trần Duy cùng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi ba người lại tiến bước nhanh trong khu rừng. Dưới ánh sáng của vầng mặt trời tí hon, con đường họ đi cũng dần trở nên rõ ràng và sáng sủa hơn hẳn. Thế nhưng, chẳng một ai trong số họ nhận ra cả khu rừng vẫn biến đổi không ngừng, còn bước chân của họ thì cứ dần lệch ra khỏi lộ trình định trước.