Vừa bước vào trong Hồ gia trang, đoàn tiến sĩ trẻ ai cũng phải trầm trồ vì cảnh sắc tuyệt vời nơi đây. Tòa trang viên này được xây dựa vào núi, trái có hồ nước trong xanh lăn tăn sóng gợn, phải có rừng cây tươi non dào dạt sắc xuân. Chính giữa trang viên là chốn cho người ở, lấy một tòa kiến trúc hai tầng thanh nhã làm chủ, xung quanh là bốn dãy nhà ngói đỏ tường vôi điểm thêm chút hơi người ấm cúng. Bối cảnh hài hòa giữa người và vật, lại lấy thiên nhiên làm chủ đề khiến phong cảnh nơi đây vừa thoát tục mà lại chẳng trống vắng tịch liêu.
Bước trên con đường lát gạch đơn sơ mà tinh tế, nhóm thanh niên vừa đi vừa tha hồ ngắm những rặng trúc xanh rì trải dài hai bên. Lại bước qua một nhịp cầu gỗ sơn son, rút cục họ cũng được dẫn vào phòng khách. Trong phòng lúc này đã người ngồi chờ sẵn, là một đôi vợ chồng trung niên có lối ăn mặc giàu sang. Vừa nhìn thấy đoàn tiến sĩ, người chồng đã dẫn theo vợ bước ra đón tiếp:
“Quý hóa quá, quý hóa quá! Chỗ chúng tôi đây chẳng mấy khi có khách đến thăm, lại còn là các vị tiến sĩ tuổi trẻ tài cao thế này thì thật đúng là hiếm có. Tôi là chủ trang viên này, họ Hồ tên Lâm. Mời các cậu vào nhà!”
“Bác khách sáo quá! Chúng cháu hôm nay nhỡ đường nên xin vào đây nghỉ nhờ một đêm, bác cứ coi chúng cháu như khách bình thường là được rồi.” – Nguyễn Phong thay mặt những người còn lại đáp lời chủ nhà.
“Ấy, các cậu sớm muộn gì cũng ra làm quan cả, sao lại coi là người thường được chứ. Các cậu đi đường xa hẳn đã đói bụng rồi phải không? Vừa hay chúng tôi cũng chưa ăn tối, thôi thì mời các cậu cùng ăn chung với nhà tôi một bữa cho vui.”
“Dạ, được vậy thì tốt quá ạ. Có điều, vừa rồi cháu nghe được rằng nơi này bị yêu quái quấy nhiễu, không biết tình hình cụ thể là thế nào?”
Vừa nghe Nguyễn Phong nhắc đến chuyện buồn nhà mình, chủ gia trang cũng lặng đi trong giây lát. Rồi, ông mới thở dài một tiếng, nói với giọng buồn buồn:
“Ôi, chuyện này kể ra thì đã bắt đầu từ hai tháng trước rồi. Hồi tháng chạp năm ngoái, sau khi tiễn táo quân về trời thì nhà tôi bắt đầu xảy ra việc có người mất tích. Ban đầu tôi cũng nghĩ đây là chuyện bình thường, bởi trước giờ vẫn hay có việc người hầu bị lạc đường trong núi. Nhưng kể từ đó trở đi, cứ cách một tuần là trong nhà tôi lại có người mất tích. Thấy chuyện kì lạ nên tôi cũng lo, đoán là trong nhà bị yêu quái quấy phá nên đã cho người thỉnh mấy vị pháp sư về đây trừ tà. Nhưng ai mà ngờ được, nhà tôi mời được ba vị pháp sư thì có đến hai người bị yêu quái bắt mất. Chỉ có vị cuối cùng là đánh lui được con yêu, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, không dám ở lại nữa mà rời đi ngay. Từ bấy đến giờ, chẳng còn ai dám đến giúp chúng tôi trừ yêu nữa, mà đám người ở thì cũng sợ quá mà bỏ đi cả. Giờ trong nhà chỉ còn lại có vài người đã theo chúng tôi lâu năm mà thôi.”
Dứt lời, Hồ Lâm lại thở dài một tiếng, ra chiều đã ngán ngẩm lắm rồi. Trần Duy thấy vậy liền hỏi:
“Trang mình đã gặp nạn như thế thì sao bác còn chưa rời đi tránh nạn? Cớ gì cứ ở lại đây tạo cơ hội cho con yêu quái tiếp tục quấy rối chứ?”
“Ôi, có phải là chúng tôi không muốn rời đi đâu, nhưng nhà chúng tôi đã gắn bó với tòa trang viên này bao đời nay, giờ phải bỏ nhà mà đi thì cũng tiếc lắm chứ! Huống chi, con yêu quái còn bắt mất đứa con út của tôi rồi, thế nên tôi vẫn cứ nấn ná lại đây mãi mong tìm được nó.”
“Nhưng bác cũng không nên vì một người mà đẩy những người khác vào nguy hiểm chứ! Và lại, bác còn có cách nào để đối phó với con yêu quái nữa đâu, cố ở lại đây cũng chỉ phí công vô ích mà thôi. Chưa kể là, con trai bác có khi đã…”
Trần Duy còn định nói tiếp thì Nguyễn Phong đã lên tiếng xen ngang:
“Bác ạ, cháu rất thông cảm với mất mát của gia đình mình, nhưng bác đừng lo, chúng cháu nhất định sẽ giúp bác tìm lại con trai mình.”
“Vậy thì thật tốt quá! Cậu mà giúp tôi tìm được thằng út thì ơn nghĩa này chúng tôi sẽ ghi nhớ cả đời!”
Nghe được lời ấy, trên khuôn mặt Hồ Lâm cũng đã vơi đi nỗi đau thương, chỉ có giọng nói vẫn còn nghèn nghẹn lo lắng. Chờ cho chủ nhà bình tĩnh lại, Nguyễn Phong mới nói tiếp:
“Chuyện này chúng cháu nhất định sẽ giúp bác, thế nhưng trước khi bắt tay vào việc, cháu còn muốn hỏi bác vài điều.”
“Ồ, cậu cứ hỏi đi. Nếu tôi biết thì ắt sẽ trả lời.”
“Vâng, điều đầu tiên mà cháu muốn hỏi là về hình dạng con yêu quái. Trong nhà bác đến giờ đã có ai trông thấy con yêu quái hay chưa ạ?”
“Thật sự thì từ hồi bị con yêu quái quấy nhiễu đến giờ, trong nhà chúng tôi cũng chưa có ai thấy được diện mạo của nó cả. Duy chỉ có một lần cuối cùng chúng tôi mời pháp sư đến bắt yêu, trong lúc vị pháp sư ấy chiến đấu với con yêu thì chúng tôi lờ mờ thấy được bóng dáng của nó.”
“Bác có thể miêu tả lại hình dạng của nó cho chúng cháu được không ạ?”
Nguyễn Phong lại tiếp tục hỏi, nhưng lần này Hồ Lâm không trả lời ngay, mà khẽ nhíu mày suy tư hồi lâu. Chờ đến khi Nguyễn Phong lên tiếng lần nữa, ông mới đáp:
“Thú thật với cậu là lúc ấy tôi chỉ nhìn thấy một đám khói đen vờn quanh vị pháp sư ấy, chứ không thấy rõ hình dạng cụ thể của yêu quái.”
Vừa nghe vậy, cả đám võ tiến sĩ đều giật mình ngạc nhiên, trong lòng không khỏi liên tưởng đến một lũ quái vật mà bọn họ mới chiến đấu trước đó không lâu: ma tộc. Đúng lúc Nguyễn còn định hỏi tiếp thì người quản gia – cũng chính là người đàn ông trung niên đã dẫn đám Nguyễn Phong vào phòng khách – chợt lên tiếng:
“Thưa ông, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Nghe vậy, Hồ Lâm khẽ phất tay cho quản gia lui đi rồi nói với đoàn tiến sĩ trẻ:
“Cơm đã dọn xong rồi, mời các cậu cùng ăn chung với gia đình chúng tôi. Có chuyện gì hãy cứ để sau bữa cơm rồi nói tiếp.”
Sau bữa tối, Hồ Lâm lại sai người chuẩn bị phòng nghỉ cho khách. Cả nhóm tiến sĩ trẻ được phân ra ở giãy nhà phía đông, cứ bốn người ở chung một phòng, rút cục lại vẫn lẻ một người. Vốn lúc bình thường ai mà được ở riêng một phòng thì càng thoải mái, nhưng lúc này cả đoàn đều phân vân không đành ra ở riêng, bởi chẳng ai biết liệu con yêu quái đang rình rập quanh Hồ gia trang có nhân cơ hội này mà tấn công hay không. Thế là, sau một hồi bàn bạc thì Nguyễn Phong cùng Văn Thái, Trần Duy lại ở chung một phòng, mà phòng còn lại dành cho hai vị võ tiến sĩ khác. Đồng thời, nhóm tiến sĩ cũng quyết định nghỉ ngơi một đêm, chờ đến sáng hôm sau mới bắt tay vào việc săn lùng con quái.
Lúc ấy đã quá nửa giờ tuất, tất cả mọi người cũng đã trở về phòng mình để nghỉ ngơi, chỉ còn lại hai vị võ tiến sĩ được cắt cử gác ca đầu tiên phòng khi con yêu quấy rối. Ở cái chốn này, đêm càng muộn thì sương giăng càng giày. Cả tòa gia trang về đêm như bị bao phủ bởi một tấm màn mù sương, người bình thường có thắp đèn lên cũng khó nhìn rõ trong phạm vi ba mét, mà người tu luyên thì có khá hơn một chút, nhưng cũng chỉ nhìn rõ mọi vật trong vòng mười mét đổ lại. Thế nên, hai chàng tiến sĩ được cắt cử gác ca đầu cũng không dám tách nhau quá xa, chỉ dám giữ khoảng cách tầm hai mét mà trước sau đi tuần quanh gia trang một lượt. Vừa phải căng dây thần kinh lên đề phòng con yêu quái có thể tấn công bất cứ lúc nào, hai người họ tưởng còn phải dầm mình trong sương đêm gió lạnh suốt cả một đêm, thành ra cả hai chỉ đi có đôi vòng thì đã dừng lại mà tán chuyện giết thời gian, chỉ mong sao sớm ca gác của mình chóng hết.
Người bên ngoài thì chỉ mong được chóng về phòng nghỉ ngơi, mà người trong phòng lại đang hứng trí bàn luận về mấy đề tài yêu ma quỷ quái. Trong phòng Nguyễn Phong cũng vậy, Trần Duy vẫn còn đang thao thao kể với hai người còn lại chuyện mình gặp con ngư tinh hôm trước tết. Tất nhiên, có một số sự tình hắn đã lược bớt đi, ví như chuyện về cô nàng Loan chẳng hạn. Lúc này, Trần Duy vừa nói đến đoạn hắn kiệt sức ngã vào trong biển thì chợt nhớ ra một sự tình mà đến giờ hắn vẫn chẳng hiểu rõ, liền hỏi:
“Này, hôm ấy tôi vừa ngã vào trong biển chợt nghe được hai tiếng thở dài lạ lắm, một tiếng thì như tiếc nuối, còn một tiếng thì lại rất mệt mỏi. Hai anh thử nói xem, tiếng thở dài ấy từ đâu mà ra?”
Văn Thái thấy thế thì cười mà bảo:
“Tôi nghĩ là cậu bị nước vào tai mà ra đấy. Lúc ấy cậu ngã xuống biển rồi, tai bị nước tràn vào thì còn nghe được cái gì nữa?”
“Không phải đâu, tôi nghe được rất rõ ràng mà. Một trong hai tiếng ấy giống hệt như tiếng thở dài ở phòng bên kìa.”
Vừa nói, Trần Duy vừa chỉ ra phía ngoài cửa sổ, như thể muốn nói ở bên ấy đang có người than thở mệt mỏi. Nhưng hắn vừa nói xong thì Văn Thái và Nguyễn Phong đều nhìn hắn bằng một loại ánh mắt quái dị, rút cục Văn Thái mới nói:
“Xem ra tai cậu bị úng nước thật rồi, tôi ngồi ngay bên cửa sổ đây mà có nghe thấy tiếng thở dài nào đâu?”
Trần Duy thấy vậy thì rất ngạc nhiên, lắng tai nghe ngóng một hồi rồi bảo:
“Vô lý, hai anh trêu tôi đúng không? Chứ không thì tại sao từ nãy đến giờ tôi cứ nghe thấy có tiếng thở dài bên tai?”
Nói xong lời này, cả ba người cùng cau mày lại. Một hồi lâu sau, Nguyễn Phong mới nói:
“Xem ra, tiếng thở dài ấy xuất phát từ trong tâm trí của cậu rồi. Nếu tôi đoán không nhầm thì chuyện này hẳn có liên quan đến chân hồn của cậu đấy.”
Trần Duy nghe vậy thì càng cau mày chặt hơn, trong lòng lại vô thức nhớ đến lời dặn dò hôm ấy của Bạch Long. Nghĩ đến đây, hắn dường như cũng sáng tỏ ra được nhiều điều, mới gật đầu bảo với hai người còn lại:
“Có lẽ anh nói đúng đấy, xem ra chuyện này tôi phải tự giải quyết rồi.”
Hắn vừa dứt lời, con hồ ly trắng trong lòng Nguyễn Phong chợt bật dậy, kêu lên mới tiếng hoảng hốt. Nguyễn Phong thấy vậy thì chỉ khẽ vuốt ve bộ lông của nó để an ủi, nhưng nào ngờ con hồ ly lại càng kêu gấp hơn, như thể có gì đó đáng sợ sắp sửa bao trùm xuống nơi này. Vừa nghĩ đến đây, Nguyễn Phong chợt giật mình, bảo:
“Chẳng nhẽ, con yêu quái đến rồi?”