Bút Tháp

chương 94: 94: bóng sao xa – 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi ngồi vào chỗ, vì tốc độ bay quá nhanh và cua quá gắt nên mặt mày tài xế và thư ký đều tái mét, cả hai ngơ ngác nhìn nhau.

Đương nhiên không phải vì công tước lái không tốt, mà là lái quá đỉnh.

Khiến bọn họ không thích ứng kịp.

"Công tước làm sao thế?" Rốt cuộc tài xế phát hiện ra vấn đề.

"Cậu có biết trước khi alpha hoàn toàn điên cuồng sẽ xuất hiện trạng thái hồi quang phản chiếu không?" Viên thư ký dùng âm lượng mà anh ta tự cho là Úc Phi Trần không nghe được mà trên thực tế là nghe rõ rành rành, nói: "Tôi nghĩ công tước đã tới giai đoạn này sớm hơn thời hạn rồi.

Cậu đoán xem lúc nãy ngài ấy tìm cái gì trên thiết bị kết nối?"

"Gì thế?"

"Đầu tiên là mấy kiến thức căn bản mà ai cũng biết như giáo hoàng, hoàng đế, alpha, omega, vân vân."

"Công tước biến thành đứa thiểu năng rồi hả?"

"Thà thiểu năng còn may đấy.

Sau đó công tước còn tra mấy câu vô lý như làm sao để thành beta."

Tài xế thờ dài: "Hết thuốc chữa rồi."

"Hết thuốc chữa."

Kẻ hết thuốc chữa Úc Phi Trần đánh cú cua sau chót, tàu con thoi lao thẳng về phía trước như mũi tên bắn khỏi dây cung, nhân viên công tác không ngăn kịp, con tàu xông thẳng vào cảng hàng không, rồi dừng ở cự ly ngắn đến khó tin vào khu vực cất – hạ cánh được đánh dấu trên bảng dẫn đường.

Thư ký ngó đồng hồ: "Cảm ơn trời đất, chúng ta sớm hơn dự tính mười phút.

Ngài có thấy Isabella ở đằng kia không, nàng mới đẹp làm sao.

Nhưng ngài đã vi phạm tổng cộng điều luật giao thông, đủ để bị treo bằng lần."

Úc Phi Trần xuống tàu: "Câm mồm."

"Nhưng tôi còn phải nhắc ngài rằng tuy đến sớm, nhưng Isabella đã trong quá trình chuẩn bị cất cánh rồi...!Công tước! Chờ tôi với!"

Trong mắt Úc Phi Trần chỉ còn hình ảnh cánh cửa đóng lại của con tàu pháo đài khổng lồ.

Không còn cách nào khác ngoài lao tới với tốc độ tối đa, và cảm ơn trời đất, thứ hắn đang mặc là quân phục chứ không phải lễ phục rườm rà.

Càng đến gần tàu, sóng nhiệt của động cơ càng mạnh, đẩy mọi người ra phía ngoài.

Toàn bộ khu vực cất – hạ cánh như một trường năng lượng cực lớn.

Úc Phi Trần nhắm mắt liều lĩnh tiến về phía trước bất chấp lực cản khổng lồ, cuối cùng cả người nhẹ bỗng, đặt mình vào khoang tàu mát rượi.

Cánh cửa sau lưng hắn từ từ khép lại.

Trước mắt Úc Phi Trần hơi tối, nhưng vẫn có thể thấy được bóng người mặt quân phục màu nâu đứng trước bàn điểu khiển cách đó không xa, hình như là nhân viên kiểm soát.

"Tôi là Loches Landon, công tước Đế quốc, chấp hành mệnh lệnh từ Đức Giáo hoàng theo tàu Isabella áp giải tội phạm chiến tranh," hắn thở hổn hển, nói nhanh, "Hai người phía sau là tùy tùng của tôi, hãy hoãn việc cất cánh và để họ vào."

Người đàn ông áo nâu chỉ im lặng nhìn hắn, chẳng hề có ý chấp hành mệnh lệnh.

Mãi đến khi một giọng nam trầm truyền tới từ bên cạnh, "Cha Hopper, xin hãy hoãn việc cất cánh lại năm phút."

Người đàn ông áo nâu được gọi là "cha Hopper" nhấn vài nút trên bảng điều khiển, cánh cửa lại mở ra.

Úc Phi Trần nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng.

Đó là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn lực lưỡng, ký hiệu trên vai quân phục nhiều hơn hắn.

Trực giác alpha cho Úc Phi Trần biết, người trước mặt cũng là một alpha hùng mạnh.

Đôi mắt xám bén như diều hâu quét về phía hắn, nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: "Vừa rồi là câu nói tử tế nhất mà tôi được nghe từ miệng anh trong suốt hai mươi năm qua."

Úc Phi Trần: "."

Về cơ bản thì hắn đã hiểu được vị Loches Landon bị mình thay thế là cái loại gì rồi: một công tước vô dụng, chỉ biết nát rượu, đua xe và sưu tầm mấy con tàu hết thời.

Cái loại lẽ ra phải bị kỷ luật nghiêm khắc, nhưng khi người ta cho rằng rất có thể trên đời này chẳng tồn tại omega có thể trị bệnh cho tên này, rồi hắn nhất định sẽ rơi vào trạng thái hưng cảm ở cái tuổi và phải dành phần đời còn lại ở viện điều dưỡng, các yêu cầu đối với hắn liền giảm đi rất nhiều.

Đây có thể xem là một loại bỏ mặc trá hình.

Ít nhất không ai kinh ngạc trước hành vi đến muộn của hắn.

Lúc này, thư ký và tài xế thở đứt cả hơi chạy đến, viên thư ký dùng giọng điệu hoảng hốt nói với người đàn ông mặc quân phục: "Th-thượng tướng Ashely, buổi chiều tốt lành."

Người đàn ông khẽ gật đầu, xoay người nói: "Đi thôi."

Hóa ra đây là vị thượng tướng cùng chấp hành nhiệm vụ, Úc Phi Trần đuổi theo ông ta.

Úc Phi Trần nhớ rất rõ cái tên "thượng tướng Ashely" này, bởi vì vị Chủ Thần kia luôn xuất hiện với thân phận cấp trên, hắn không khỏi suy đoán có phải người gọi là "thượng tướng Ashely" chính là Ngài.

Nhưng khi nhìn thấy người thật, đây rõ ràng là chuyện không có khả năng.

Thân tàu hơi lắc lư, lực hướng lên – tàu Isabella cất cánh rồi.

"Chúng ta sẽ đến hành tinh quặng trong một tuần, mất một ngày để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó quay về hành tinh thủ đô, là có thể cử hành lễ trưởng thành của anh với danh nghĩa đã hoàn thành nhiệm vụ do Đức Giáo hoàng giao phó." Thượng tướng Ashely nói, "Giờ thì tìm một chỗ ngồi chờ đi, đứng gây phiền phức cho chúng tôi."

Úc Phi Trần càng khẳng định hình ảnh của mình trong mắt người khác.

Hắn cố gắng nặn ra một ánh mắt chân thành: "Tôi muốn làm những gì có thể trong khả năng của mình cho nhiệm vụ này."

Thượng tướng Ashely: "Ngạc nhiên làm sao."

Thư ký ho khẽ một tiếng, nói với thượng tướng: "Công tước của chúng tôi...!đổi tính rồi ạ."

"Thế thì tôi xin gửi lời chúc mừng chân thành," Thượng tướng Ashely nói, "Nhưng theo tôi được biết thì tài năng duy nhất của anh là nghiên cứu và điều khiển tàu con thoi cổ, mà chuyến đi này được phụ trách bởi cha Hopper – người có kinh nghiệm lái tàu phong phú nhất, không cần thêm bất kỳ hỗ trợ nào."

Úc Phi Trần: "Tôi có thể học hỏi một chút."

Lúc này, thượng tướng Ashely mới nhìn thẳng vào mắt hắn: "Anh muốn học cái gì?"

Đương nhiên Úc Phi Trần không biết mình có thể học được gì, nhưng hắn biết mình nhất định phải tham dự vào các sự kiện liên quan đến vận mệnh của thế giới này.

Mà hiện tại hắn biết thì thế giới này có giáo hoàng, hoàng đế và "quân nổi dậy" chống lại họ.

Úc Phi Trần: "Tôi muốn học những thứ có thể giúp chúng ta giải quyết triệt để quân nổi dậy."

Thượng tướng Ashely dừng bước nhìn hắn, đôi mắt xám đã hiện lên một chút khen ngợi: "Xem ra quản gia của anh nói đúng, anh đã thay đổi rồi, Landon à."

Quản gia nào cơ?

Lúc này, Úc Phi Trần ngó thấy viên thư ký đang ưỡn ngực kiêu ngạo.

Úc Phi Trần tiếp tục ra vẻ chân thành, vốn dĩ hắn thường dùng giọng điệu trầm tĩnh quyết đoán, nên cũng không cần cố gắng ngụy trang mấy: "Tôi không đành lòng phụ kỳ vọng của Đức Giáo hoàng."

Thượng tướng Ashely gật đầu tán thành và nói: "Tôi nghĩ anh nên đến phòng thẩm vấn, họ đang thẩm vấn tù nhân.

Dù anh không thể giúp gì thì cũng có thể nâng cao kiến thức."

Trên đường đi đến phòng thẩm vấn, Úc Phi Trần hỏi viên thư ký: "Anh là thư ký hay quản giả của tôi vậy?"

"Việc này do ngài quyết định, thưa công tước." Thư ký đáp, "Nếu ngài làm việc nghiêm chỉnh, thì tôi là thư ký.

Nếu ngài vô công rỗi nghề, thì tôi cũng chỉ có thể làm quản gia.

Trên thực tế, tôi là một quản gia tha thiết được trở thành thư ký."

"Anh sẽ trở thành thư ký.

Giờ thì nói tôi nghe toàn bộ tin tức về thủ lĩnh quân nổi dậy đi."

"Đến cả y mà ngài cũng quên á?" Thư ký thở dài, "Thứ cho tôi nói thẳng, công tước ơi, ngài có thể chuẩn bị vào viện điều dưỡng sớm được rồi."

Úc Phi Trần: "Nếu anh còn nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, thì có thể cùng vào viện điều dưỡng với tôi."

Thư ký sợ hãi, vội nói: "Y tên là Dombert, thưa công tước.

Từng là học trò được Đức Giáo hoàng yêu mến nhất và là vị giám mục trẻ tuổi nhất của Tòa Thánh Chân lý Thiêng liêng.

Vốn dĩ, sau lễ trưởng thành của ngài, y sẽ trở thành Hồng y Giám mục, phò tá ngài cai quản thiên hà Landon."

"Nhưng?"

"Nhưng từ lâu y đã bí mật gia nhập tổ chức nổi dậy và trở thành thủ lĩnh, thực hiện rất nhiều cuộc ám sát và các hoạt động nguy hiểm, hiện tại đã bị bắt rồi.

Vì thế nên ngài đã mất đi Hồng y Giám mục của mình."

Một dự cảm kỳ lạ xuất hiện trong lòng Úc Phi Trần.

"Anh ta có đẹp không? Tóc vàng à?" Hắn hỏi.

"Rốt cuộc ngài cũng nghĩ tới chuyện này rồi à," Viên thư ký kích động đáp, "Dung mạo của giám mục Dombert chẳng có chỗ nào để chê, y là tình nhân trong mộng của biết bao omega đấy."

Quả nhiên là alpha, hoàn toàn nằm trong dự đoán của Úc Phi Trần: "Dombert là alpha à?"

"Tất nhiên y là alpha rồi, omega bẩm sinh rất yếu ớt, không thể trù tính chuyện nổi loạn thế này đâu."

Úc Phi Trần hỏi tiếp vấn đề mình quan tâm nhất: "Thế anh ta có omega không?"

"Omega của y chính là trợ thủ bên cạnh, hiện đang bị giam giữ ở hành tinh thủ đô." Thư ký vừa nói vừa thở dài, Alpha nào cũng đều có nơi có chốn, còn công tước nhà mình thì hồi quang phản chiếu.

Úc Phi Trần cảm thấy bất bình.

Lúc này, hắn đã đến trước phòng thẩm vấn.

Cánh cửa mở phát ra tiếng trượt, hơi lạnh phả vào mặt.

Tiếng cửa rất nhỏ vang lên, thân thể người ngồi giữa phòng thẩm vấn khẽ run rẩy, giống như đang sợ hãi.

Nhưng dao động rất nhỏ này nhanh chóng bị che lấp bởi cơn run rẩy không ngừng.

Ánh mắt Úc Phi Trần nặng nề, cách một lớp kính thủy tinh nhìn về nơi đó.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là mái tóc vàng hơi bù xù.

Đôi mắt của anh ta bị dây da đen che khuất, chân tay mảnh khảnh bị trói vào ghế điện.

Tra tấn bằng điện.

Bọn họ đang bức cung.

Trong ánh sáng lạnh lẽo nặng nề, người nọ hơi cúi đầu, mái tóc vàng ướt sũng rối tung xõa xuống.

Tấm điện cực dán chặt vào tứ chi, đôi môi khẽ mở dồn dập hít lấy không khí, phơi bày nỗi đau đớn đang phải trải qua.

Giám ngục đang thẩm vấn, gã cầm một tập danh sách thật dài, lần lượt hỏi đây có phải đồng phạm của mày không.

Nhưng dù có hỏi gì, người ngồi trên ghế điện vẫn dùng giọng nói khàn khàn nhưng kiên định trả lời: "Không phải."

Trước bàn điều khiển, một linh mục mặc áo nâu nói: "Máy phát hiện nói dối không có phản ứng, y chưa nói dối."

"Mẹ kiếp, đây là kẻ có liên quan trực tiếp đến cuộc nổi loạn rồi đấy!" Trán tên giám ngục nổi đầy gân xanh, đập thẳng danh sách vào mặt người nọ.

Người nọ hơi nghiêng đầu, tập danh sách rơi xuống đất.

Khóe môi đỏ thẫm mang ý cười lạnh lẽo như đang âm thầm trào phúng.

Lồng ngực tên giám ngục nhấp nhô dồn dập, gã nói: "Tăng điện áp lên cho nó."

Linh mục từ từ đẩy cần điều khiển lên.

Hô hấp của người nọ càng dồn dập, ngay cả đầu ngón tay cũng run lẩy bẩy.

Úc Phi Trần vỗ vai thư ký, anh ta hiểu ý, hắng giọng nói: "Công tước Landon đến."

Giám ngục nhìn sang, gật đầu chào hỏi: "Công tước."

Xem ra thân phận công tước vẫn còn chút tác dụng, tuy rằng khi hắn vào ai cũng vờ như không thấy.

"Thượng tướng Ashely lệnh cho tôi đến đây thẩm vấn, các anh có thể đi rồi." Úc Phi Trần nói: "Tôi muốn một mình hỏi anh ta."

Giám ngục nói: "Thưa công tước, như thế không đúng quy tắc."

"Tôi cho rằng mình đủ tư cách thẩm vấn anh ta," Úc Phi Trần lạnh lùng liếc sang bên kia: "Dù sao mọi người cũng đã biết quan hệ giữa tôi và giám mục Dombert mà nhỉ."

Thấy hắn nhìn thẳng về phía đó với ánh mắt hừng hực khí thế như muốn ăn thịt người, tên giám ngục cười: "Đúng nhỉ, quê hương ngài gần như đã rơi vào tay tên phản loạn này rồi."

Úc Phi Trần chú ý thấy gã nhìn linh mục hỏi ý.

Linh mục gật đầu, rồi nói thêm: "Nhưng y phải còn sống đến hành tinh quặng, thưa công tước."

Úc Phi Trần: "Tôi biết."

Mọi người đã đi hết, Úc Phi Trần liếc nhìn viên thư ký, đuổi anh ta ra luôn.

Cánh cửa đóng lại phát ra âm thanh lần nữa.

Người trên ghế điện khẽ run, Úc Phi Trần không để ý đến anh, trước tiên hắn đến bàn điều khiển thiết bị giật điện, giảm dần cường độ dòng điện, sau khi đẩy giá trị đến mức không gây thương tổn đến cơ thể, hắn mới bước đến trước ghế điện, tháo dây da che trên mắt Dombert.

Khi ngón tay hắn lướt qua mái tóc vàng lạnh lẽo, người nọ dựa sát vào lưng ghế, cả người căng cứng.

Nếu không phải biết rõ anh đã trải qua những hình phạt tàn khốc đến mức nào, Úc Phi Trần còn tưởng mình đang chạm vào một omega trong kỳ căng thẳng.

Dây da chạm đất, hàng mi run rẩy buông xuống, khi đã thích ứng với ánh sáng mới ngước mắt lên.

Đó là một đôi mắt nhạt màu lạnh giá.

Vừa nhìn đã biết là người kiên cường, người như thế quả thật khó mà tra hỏi.

Nhưng Úc Phi Trần mù mặt chứ không mù màu, đôi mắt màu ngọc bích kia y hệt thượng úy Anfield và nốt ruồi lệ lặng lẽ tô điểm dưới khóe mắt.

Nếu không có nó, khuôn mặt này sẽ chỉ khiến người thẩm vấn muốn dùng tất cả hình phạt để vạch trần chân tướng anh đang che giấu.

Nhưng chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể gợi lên một chút...

"Nhếch nhác quá," Úc Phi Trần lấy tay lau máu rỉ ra từ miệng vết thương, thấp giọng nói, "Tôi là công tước Landon, nhưng danh tiếng không tốt lắm."

Hắn biết Chủ Thần có thể nhận ra hắn.

Quả nhiên, sau ba giây, người nọ mở miệng.

"Dombert," anh nói, "cựu giám mục."

Thân phận của Dombert lúc trước Úc Phi Trần đã nghe ngóng rồi, hắn nhìn xung quanh, muốn biết có thiết bị giám sát hay không.

"Có ống kính." Dombert nói, "tốt nhất cậu nên diễn đi."

Úc Phi Trần rủ mắt quan sát Dombert, rồi lại nhìn về phía các dụng cụ tra tấn và thuốc cách đó không xa.

Đây là phòng thẩm vấn tạm thời trên tàu, không đủ thiết bị, hắn chẳng có hứng thú.

Úc Phi Trần đưa tay.

Ngón tay giữ sau đầu Dombert, lướt qua mái tóc vàng lạnh lẽo, sau đó khép ngón tay, túm mớ tóc vàng kéo về phía sau, khuôn mặt Dombert bị ép phải ngước lên.

Thân thể anh lại run rẩy.

Úc Phi Trần: "Thế nào?"

Dombert thở hổn hển, bình tĩnh nhìn Úc Phi Trần, giọng nói lạnh lẽo khàn khàn: "Cậu có thể nhẹ tay một chút.".

Truyện Chữ Hay