"Tôi thấy chúng ta nên đi thôi." Quốc vương Shady nhíu chặt mày.
Nữ hoàng nhắm mắt ngồi trên ghế, tay siết chặt bụng, kiềm chế cơn đói như muốn lao ra ngoài ăn thịt người, cô ta tức giận quát: "Muốn chết thì chết một mình đi."
"Mà cô không phát hiện à? Nến cháy cực kỳ nhanh.
Chúng ta sắp hết nến rồi."
"Câm mồm đi, phiền muốn chết!" Nữ hoàng dùng móng bấm vào lòng bàn tay, cố sức gạt đi ảo giác, mãi đến khi tâm trạng tỉnh táo mới mở mắt ra, trông thấy ngọn nến trên giá sắp đốt đến chân.
"Sao lại thế này?" Cô giật mình.
Từ buổi tối đầu tiên đến ngôi đền cho tới giờ, cô đã bắt đầu thu gom nến, tính toán tốc độ nến cháy, cô tích nến đủ để đốt cả ngày cũng không thành vấn đề, sao lại nhanh hết vậy được?
"Nến này có vấn đề." Cô bình tĩnh nói: "Có người giở trò sao? Hay là anh vi phạm quy tắc rồi?"
"Không còn kịp nữa." Dường như ngọn nến đã đốt cháy dây thần kinh nhạy cảm của gã, ý muốn ra ngoài thôi thúc đấu óc Quốc vương Shady.
"Phòng đối diện đi sớm, không chừng họ vẫn còn nến!" Nói xong, gã cầm ngọn nến đang cháy, tông cửa xông ra ngoài.
Nữ hoàng không ngăn cản, cho rằng lấy nến là việc đúng đắn, cô ta chống đầu suy nghĩ.
Rõ ràng ảo giác là thủ đoạn quấy nhiễu thông dụng nhất trong phó bản, cô từng trải qua không ít cạm bẫy tương tự, còn có cả một bộ lý thuyết đối phó với đủ loại ảo giác khác nhau, lần này là cám dỗ họ ra ngoài, nhưng sao hiện tại lại không hợp lý? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cảm giác mất kiểm soát lờ mờ trỗi dậy trong tiềm thức, sau năm phút nó lên đến đỉnh điểm.
Đã qua năm phút, Quốc vương Shady vẫn chưa trở lại.
Chỉ lấy mấy cây nến thôi, năm phút là quá lề mề rồi.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng cô ta như muốn nổ tung, bèn gọi một tiếng: "Shady?"
Không ai trả lời, sau nửa phút, phòng đối diện loáng thoáng phát ra tiếng nhai nuốt.
Nữ hoàng giật mình, hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ta thình lình ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt là thấy được bầu trời xám đen đang dần trắng bên ngoài, còn có miệng giếng giữa trời nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa.
"Chết tiệt!" Cô chửi một tiếng, dứt khoát đá bay giày cao gót, nhanh tay ôm hơn mười cây nến, một tay ôm nến, một tay nhấc váy, không hề quan tâm Quốc vương Shady gặp chuyện gì, cũng không quay đầu lại xông thẳng ra ngoài.
Giếng trời.
Miệng giếng dần dần trắng bệch, ánh mặt trời u ám rọi thẳng xuống, gió thổi tan sương đêm bao phủ khắp sân.
Dưới ánh nắng, hai chiếc giường tra tấn bằng sắt đen đặt giữa sân vẫn giống như hai ngày trước, chỉ khác là bên cạnh mỗi giường tra tấn có hai người áo đen đứng, một tu sĩ, một nữ tu.
Chỉ có giường ở vòng ngoài cùng là trống không.
Giữa sân, cũng chính là vị trí mặt trời trung tâm, đặt một chiếc giường pha lê.
Cậu thiếu niên Thánh Tử tóc đỏ, mặc chiếc áo choàng trắng đang nằm trên giường.
Hai nữ tu áo trắng đứng bên giường, bất an nhìn quanh.
Ông già mặc áo choàng nói: "Thưa quý khách, mời theo tôi."
Họ theo ông ta đến giếng trời, khi băng qua những chiếc giường sắt đen, Úc Phi Trần thoáng nhìn qua các tu sĩ và nữ tu.
Thân thể bọn họ hoàn toàn biến mất dưới lớp áo choáng đen, bên dưới màu đen vẫn là tối đen, không nhìn ra được gì, vai và lồng ngực cũng không nhìn thấy hô hấp nhấp nhô.
truyện kiếm hiệp hay
Hôm trước các nữ tu đã chết hết, hôm qua đến lượt các tu sĩ, giờ họ lại tụ tập ở đây.
Nhưng dưới lớp áo đen rốt cuộc là thứ gì, đã không thể xác định được.
Ông già mặc áo choàng dẫn họ đến khoảng trống giữa những chiếc giường sắt xếp thành vòng, họ tản ra, mỗi người một cái.
Úc Phi Trần đếm, vòng này tổng cộng có mười một chiếc giường.
Ban đầu họ mới vào đền cũng là mười một người, hình như là xếp theo số người.
Nhưng trong mười một người, có vài người đã không thể đến được đây.
Trong thế giới mạnh vụn, chết chính là chết.
Trên giường pha lê ở giữa, hơi thở của Thánh Tử hơi dồn dập, sắc mặt ứng đỏ vì sốt cao, giá nến sắt vẫn cắm chặt trong thân thể.
Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, Molly không nhịn được hét một tiếng.
La lên rồi, cô lại nhìn quanh, thấy các đồng đội của mình cũng nhìn thấy, nhưng không ai có phản ứng gì quá đáng.
Cô mím môi, ngăn nước mắt, rồi cúi đầu không nhìn nơi đó nữa.
Ông già áo choàng từ tốn đi đến trước giường Thánh Tử.
"Bức màn bóng tối sắp khép lại, sự tồn vong của Casablan sẽ được định đoạt trong hôm nay."
"Các vị khách đường xa đến đây.
Nếu không có trí tuệ vượt xa người thường của các ngài, nhất định không thể chế ra ma dược.
Đền thần cảm ơn nỗ lực của các ngài."
Nói xong, ba nữ tu áo đen đi đến cạnh ông ta.
Nữ tu bên trái cầm một khay sắt đen, bên trên là quả tim muối máu trong suốt lấp lánh.
Khay của nữ tu bên phải đặt bướm mắt người "Nữ thần Vận mệnh", con bướm còn sống, mắt nó vẫn đầy oán hận nhìn về phía trước, nhưng đôi cánh đã bị chặt mất một nửa nên không thể cử động được.
Nữ tu đứng giữa cầm cái chậu sắt, trong chậu trống không.
Bốn tu sĩ lần lượt vác giá đỡ và chén nung đến chính giữa, đốt lửa bên dưới chén.
Úc Phi Trần nhìn động tác của họ, hắn nghĩ, đây là đang chế tạo ma dược rồi.
Nhưng dược liệu thứ ba còn chưa có, chỉ sợ giống như Ludwig nói hôm qua, hôm nay nhất định sẽ chết người.
"Dụng cụ đã sẵn sàng." Ông già áo choàng nói.
Ngay lúc này, miệng giếng nhỏ như cái lỗ trên đầu đột nhiên sáng ngời, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống, vừa vặn chiếu vào khu vực hình tròn nhỏ giữa sân.
Ngoài nơi đó ra, toàn bộ thế giới, gồm cả những tòa nhà khác trong đền cũng bị bóng tối bao phủ, thậm chí có thể thấy cả những xúc tu đen kịt vờn quanh.
Ngọn nến dù sáng đến đâu cũng có thể bị cháy hết, nếu...!không thể đến đây trước giữa trưa, chỉ sợ chờ đón họ chính là thứ kia.
"Thời điểm sắp đến." Ông già nói: "Ma dược phục sinh sắp được tiến hành chế tạo, dược liệu thứ ba..."
Phía cổng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Bóng dáng đỏ thẫm vội vàng băng qua cổng lớn, đến khi vào tới giếng trời mới chậm lại.
Tóc Nữ hoàng rối bù, cổ và cánh tay đầy máu, không thấy bóng dáng Quốc vương, nhưng nam hầu vẫn theo cạnh cô ta.
Nữ hoàng chỉnh sửa lại tóc tai, bề ngoài nhếch nhác nhưng vẫn giữ thần thái tự nhiên tiến vào giữa sân: "Thật ngại quá, suýt nữa thì trễ mất rồi."
Ông già như không hề nghe thấy, tiếp tục cao giọng tuyên bố:
"Dược liệu thứ ba, Trí tuệ của Người khôn ngoan.".