Lời vừa dứt, cả căn phòng yên tĩnh.
Các giáo sĩ hiển nhiên có thể hiểu được hàm ý phía sau.
Giới quý tộc tuy không hiểu nguyên lý cụ thể, nhưng cũng từng được giáo dục về ngôn ngữ và logic, sao có thể không nhận ra thế giới của mình đã rơi vào tình thế nguy hiểm cỡ nào?
Khe nứt không gian rải rác ở những nơi không thể xác định, có khả năng một bước đi luôn, hoặc chẳng cần làm gì cũng có người tuyết tìm đến từ khe nứt biến dạng...!Điều kinh khủng nhất là luôn không thể đoán trước được.
Mà hết thảy mọi người, mọi vật đều sống nỗi ám ảnh như thế.
Vật chất liên tục trôi vào các khe nứt, như nước rỉ ra từ cái rổ tre.
Nếu đêm nay dập tắt ngôi sao như kế hoạch ban đầu, trong vũ trụ xảy ra dao động năng lượng lớn như vậy, thì tình hình sẽ còn tệ hơn hiện tại bao nhiêu lần?
Lý do cho tất cả những điều này là vì Tòa Thánh đã thực hiện một kỹ thuật nguy hiểm.
May thay, giám mục Dombert đã đoán ra được, giám mục Coven lại phát hiện manh mối trong số liệu và Giáo hoàng quyết đoán ầm thầm ra lệnh ngừng dập sao.
Buổi tiệc chúc mừng lại biến thành hiện trường thoát chết.
Sau khoảng lặng đáng kể, một linh mục trẻ tuổi lừng khừng lên tiếng, dùng kiến thức chuyên môn chứng minh giả thuyết của Shiramatsu.
Sau đó càng nhiều người gia nhập.
Phần lớn các linh mục và giám mục lớn tuổi lại giữ im lặng.
Mắt thấy không khí ngày càng kỳ lạ, Giáo hoàng bảo họ dừng thảo luận: "Lễ Sao tàn đã bị đình chỉ, hãy để sự thật chứng minh phỏng đoán."
Nếu người tuyết không xuất hiện, hiển nhiên đã chứng minh được quan hệ nguyên nhân và kết quả giữa hai sự việc.
Nhưng việc thống kê các nơi phát sinh sự kiện người tuyết cần thời gian, không thể lập tức thấy được kết quả.
Yến tiệc bắt đầu trong không khí kỳ lạ như thế.
Các đại quý tộc vốn đã chuẩn bị tinh thần đối phó với sự áp bức từ Giáo hoàng, bỗng không còn chỗ để dùng.
Các lãnh chúa vốn định yêu cầu Tòa Thánh chú ý tới người tuyết cũng đã nhận được câu trả lời, dù rằng câu trả lời này tưởng chừng là một vụ bê bối của Tòa Thánh.
Mãi đến tận khuya, bầu không khí mới thân thiện hơn một chút nhờ những lời lẽ khách sáo.
Rốt cuộc, một linh mục dè dặt trình bày, sau mấy tiếng đồng hồ, không có sự cố mới nào về người tuyết được báo cáo ở bất cứ đâu.
Sảnh yến tiệc căng như dây cung cuối cùng cũng được thả lỏng, bất luận nguyên nhân thế nào, chí ít một thảm họa đã qua.
Nhưng khuôn mặt Giáo hoàng không vui chút nào.
Sự cố người tuyết xảy ra trước đây đã được chứng minh là do sai lầm của Tòa Thánh ngay trước công chúng, cho dù có thể kiểm soát được tin tức trong dân chúng, thì sau đêm nay, vị trí của Tòa Thánh trong lòng giới quý tộc sẽ có thay đổi.
Song, phần lớn các quý tộc cũng không biểu hiện ra mặt, bọn họ còn vồn vã ca ngợi sự quyết đoán kịp thời của Giáo hoàng, đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
Cuối cùng, giữa những ca tụng, Giáo hoàng trầm giọng lên tiếng: "Truyền lệnh khắp Thánh thành, sau này tuyệt đối không tiến hành bất kỳ thí nghiệm dập sao nào nữa."
Lần này là sắc lệnh chính thức.
Bên tai Úc Phi Trần đột nhiên vang lên một âm thanh quen thuộc.
"Lời khích lệ ấm áp từ Người Giữ cổng: Tiến trình của thế giới đã thay đổi do sự xuất hiện của bạn, tiến độ chiếm đóng đạt %, xin chúc mừng! Hãy tiếp tục nỗ lực nhé ~"
Kế hoạch ngăn Giáo hoàng dập sao giúp nền văn minh này tránh được thảm họa, quả thật cũng là một thay đổi.
Claros còn có chức năng báo cáo tiến độ, tâm trạng Úc Phi Trần không tệ.
Tuy hắn biết lúc này Giáo hoàng nhất định rất khó chịu.
Chiêu "người tuyết" này trong thời gian ngắn không dùng được nữa rồi.
Nếu những khe nứt đó thực sự xuất hiện ngẫu nhiên, thì người tuyết cũng không phải thứ Tòa thánh có thể kiểm soát được.
Tuy nhiên, trên thế giới vẫn còn một loại người tuyết có thể khống chế chuẩn xác, giống như họ có thể dập tắt ngôi sao ở vị trí nhất định.
Chỉ cần dùng kính tinh nhắm ngay hai vị trí cố định, sau đó giảm chỉ số năng lượng xuống, là có thể mở một động trùng cỡ nhỏ giữa chúng.
Lúc này, nếu có người sống đi vào từ đầu này của con đường, một người tuyết sẽ xuất hiện ở đầu kia, chuẩn xác hủy diệt một số người hoặc vật.
Nhưng đêm nay, tất cả mọi người đã biết mối liên hệ giữa dập sao và người tuyết.
Như vậy về sau, nếu lại có người tuyết gây hại cho con người, Tòa Thánh sẽ không tránh được can hệ.
Chính hắn cũng không cần phải gác đêm nữa.
Sự việc tiến triển không tồi, thiếu sót duy nhất là đêm nay vẫn chưa khiến Giáo hoàng chịu thiệt hại đáng kể.
Thậm chí, chỉ cần chặn miệng giới quý tộc và thông báo cho dân chúng rằng người tuyết đã được giải quyết, uy tín của Tòa Thánh trong lòng dân chúng còn được nâng cao.
Đang nghĩ ngợi thì thấy giám mục Coven đi đến trước bàn trà chỗ hắn, dường như có điều muốn nói.
Nhưng Coven còn chưa mở miệng, một người khác cũng đã đến cạnh Úc Phi Trần, chính là vị linh mục mang vẻ phiền muộn đã từng đặt câu hỏi kia.
Hình như Coven rất thân với người này, bèn im lặng.
"Ngài công tước," linh mục nhỏ giọng nói, "nếu đã nắm chắc nhược điểm của Tòa Thánh, cớ sao không đợi đêm nay qua đi, tai nạn dập sao đã thành hình, rồi mới truyền tin ra ngoài?"
Nghe xong, Úc Phi Trần liền biết, không chừng đây cũng là một thành viên của quân nổi dậy.
Ông ta nói không sai.
Hiện giờ vạch ra vấn đề chỉ là một chút giông tố đối với Giáo hoàng thôi.
Đợi sau khi tai họa đã thành hình, rất nhiều người...!có lẽ là cả triệu người chết do người tuyết, rồi chỉ ra vấn đề, ấy mới là một đòn mang tính hủy diệt.
Song...
Úc Phi Trần – người vừa đạt được % tiến độ – thản nhiên đáp: "Ai cũng có lựa chọn của riêng mình."
Ở bên Chủ Thần quá lâu, hắn cảm thấy năng lực nói nhảm của mình đã được nâng cao rất nhiều, mà loại nói nhảm tưởng như có ý nghĩa sâu xa này chính là thứ chặn miệng người ta tốt nhất.
Linh mục im lặng chốc lát, không tỏ rõ ý kiến: "Cơ hội chỉ có một, bỏ lỡ sẽ không đến nữa."
Coven đối diện cũng ý thức được điều gì, ánh mắt hơi mập mờ.
Úc Phi Trần vẫn giữ vẻ mặt như cũ, uống hết ly nước của mình.
Hắn nhìn vẻ trầm ngâm của Giáo hoàng ở xa xa cùng sắc mặt của Coven và vị linh mục.
Có thể là vì đã đối diện với bản thân, lòng tham, sự cố chấp và lựa chọn của kẻ khác, trước đây từng là điều nực cười, bây giờ đã có thể hiểu rõ.
Giáo hoàng biết rõ di chứng của thí nghiệm dập sao, nhưng vẫn muốn củng cố quyền lực của mình ở thế tục.
Quân nổi dậy vì muốn chấm dứt ách thống trị của Giáo hoàng, cũng có thể bất chấp mọi hậu quả.
Và hắn đã chọn làm điều mà vị thần nào đó muốn nhìn thấy.
Tuy nhiên, bản thân hắn cũng không phản đối lựa chọn này.
Đêm dần khuya, buổi yến tiệc kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ mà ai cũng rõ, khách khứa tản đi.
Khi đi ngang qua Úc Phi Trần, Windsor khẽ cười một tiếng.
Trong nụ cười của cậu ta như đang có chuyện, Úc Phi Trần hỏi: "Làm sao?"
"Đêm nay, tầm mắt của công tước Landon tưởng chừng không mục đích, thật ra là vẫn luôn dõi theo vị hồng y giám mục nào đó trong đám đông, vị giám mục kia hiển nhiên không phải giám mục Dombert." Windsor nói: "Tôi tò mò lắm đó."
Úc Phi Trần: "Gã tên gì?"
"Simons." Windsor trả lời.
Các hồng y giám mục ăn bận y như nhau, kiểu tóc cũng không đa dạng, thậm chí vóc người cũng gầy ốm tương tự, chẳng tao nhã như Dombert.
Đối với loại không nhận diện được khuôn mặt như hắn, phải chỉ ra một người trong đó rất khó khăn, chỉ đành phải chú ý một chút, đảm bảo không bỏ lỡ.
Khi mối liên hệ giữa việc dập sao và người tuyết được công bố, vẻ mặt của giám mục Simons này rất phức tạp, thậm chí gã và Giáo hoàng còn nhìn nhau hai lần.
Giáo hoàng lợi dụng kỹ thuật dập sao để bài trừ đảng đối lập, sao có thể không có thân tin giúp đỡ.
Úc Phi Trần: "Cảm ơn."
"Không có chi." Windsor khá hứng thú, nhìn một vòng không thấy ai, đang định bụng hỏi thăm xem ngài đây còn muốn gây sóng gió gì, lại thấy trước mặt mình trống không.
Cậu ta bĩu môi, đành quay lại đám đông tìm Shiramatsu tán dóc.
Đêm khuya, hạ cánh yên tĩnh như một cái bóng.
Giám mục Simons bước xuống tàu con thoi, bước trên con đường quay về chỗ ở tại Thánh thành.
Gã suy nghĩ rất lung, thỉnh thoảng lại ngó thiết bị kết nối, cứ ngỡ sẽ nhận được tin từ Giáo hoàng, nhưng thiết bị vẫn mãi không sáng lên.
Thình lình, một nòng súng lạnh ngắt kề vào huyệt thái dương của gã..