Tô bình sinh có hai thứ bảo vật, thứ nhất là Lạc Dương chồng sắp cưới của chị ấy đang ở bên kia bờ đại dương, thứ hai chính là… e hèm, đương nhiên không phải là tôi rồi, tôi cùng lắm chỉ có thể xếp vào danh sách những thứ chị ấy thích… nhưng vẫn chưa được tìm thấy! Cái món bảo vật thứ hai của Tô chính là chiếc xe của chị ấy. Cho nên làm hư xe của chị ấy, cũng tương tự như có người nhân lúc chị ấy không có mặt cua bạn trai của chị ấy, mà có khi còn nghiêm trọng hơn cả điều này nữa, hậu quả chính là trước tiên chị ấy sẽ tẩm quất bạn một cách cực kỳ tàn bạo, rồi sau đó trong lúc bạn gắng sức chống đỡ như một vị anh hùng liệt sĩ cách mạnh do bị nghiêm hình tra khảo, vui mừng vì mình vẫn còn có tinh thần, ý chí mạnh mẽ gắng gượng qua cuộc trầy da tróc thịt này, chị ấy sẽ mỉm cười dùng thủ đoạn chuyên nghiệp của một nhà tâm lý học làm cho tinh thần bạn suy nhược, tâm linh vặn vẹo, đạt đến kết quả cuối cùng chính là thể xác và tinh thần bạn đều suy sụp. Sau cùng bạn sẽ hận không thể hoá thành hạt bụi trong vũ trụ mới coi như cam lòng.
Chiếc xe của Tô được kéo trở về, hoàn mỹ vô khuyết. Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Có điều ở bên này, Dịch Phàm với tư cách là một người đồng phạm lại không hề có tự giác của một người đồng phạm, ngược lại đã thành công chuyển thành tên tội phạm tống tiền.
Sự giày vò của hắn đối với tôi từ ngoài sáng vô trong tối, từ công khai chuyển sang bí mật, từ công chuyển qua tư. Vì vậy, chân chạy vặt Quan Tiểu Bội ngoài trừ đi làm ra, thời gian còn lại phải chạy qua lại đến nhà Dịch Phàm, đi siêu thị, nhà Dịch Phàm, phòng khám thú y, nhà Dịch Phàm, tiệm giặt ủi, thật sự đã trở thành bảo mẫu.
Càng bi thảm hơn là, cuối tuần khi tôi dẫn Cửu Thái đi làm đẹp về gõ cửa phòng của hắn, nhìn thấy một khuôn mặt hầm hầm mới thức dậy: “Không phải nói với cô giờ rưỡi về sao! Sao cô lại trở về trước quy định hả?”
“Bây giờ đã là giờ rồi, không phải chỉ kém có phút…” Tôi giơ điện thoại lên nói.
“Ai nói như nhau! Tại cô đánh thức trước quy định, làm tôi phải ngủ bù thêm phút nữa. Đợi ở ngoài cửa đi, đúng giờ đến gõ cửa, sớm một giây cũng không được!” Nói xong ‘rầm’ một tiếng cánh cửa lướt qua mũi tôi đóng lại.
Tôi mờ mịt nhìn Cửu Thái đang ngồi bên cạnh, cảm thấy con chó này giống như đang làm cái biểu tình nhún vai giơ hai tay “Coi như cô xui xẻo”. Bỗng dưng cảm thấy giai cấp nô lệ của Hy Lạp cổ đại còn có lòng tự trọng, có địa vị hơn tôi.
Tô từ nước ngoài trở về với khuôn mặt sáng ngời tràn đầy sức sống của tình yêu, thấy tôi mỗi ngày cứ than vãn, không hiểu hỏi tôi: “Em đã ghét làm những việc này, sao không từ chối đi? Chị thấy mấy việc này đâu có đáng để em phải bán thân cầu vinh chứ.”
“Em…” Tôi ấp úng, không biết phải trả lời chị ấy làm sao.
“Hắn uy hiếp em?” Quả nhiên, không hổ là Tô, công phu nhìn sắc mặt mà đoán quả là đứng đầu, chỉ nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của tôi, chị ấy liền đoán ra được chân tướng rồi.
“Thì còn không phải là do hắn giúp em trả nợ sao… hắn lấy công việc uy hiếp em.” Tôi nói một cách hàm hồ.
“Còn nói là em học luật nữa, sao lại giống mấy tên mù luật vậy, cái chút chuyện cỏn con này mà cũng có thể uy hiếp được em nữa à? Công tư là hai chuyện khác nhau, lấy chuyện công để tính toán chuyện riêng, chuyện này mà coi cho được hả.”
“Không phải, chủ yếu là em có tấm lòng lương thiện, rất có đạo đức, cho nên vẫn không nhẫn tâm vứt bỏ hắn thôi.”
“Được rồi, Quan Tiểu Bội. Đạo đức như thuỷ triều cuồn cuộn của em cũng không đạt đến trình độ này.”
Chạng vạng ngày cuối tuần, Dịch Phàm đến tìm tôi, muốn tôi trong lúc hắn đánh gôn (= golf)đứng bên cạnh làm người nhặt banh, Tô nộ khí ngùn ngụt xông ra chuẩn bị tìm Dịch Phàm đàm phán, ra mặt dùm tôi.
Sau khi Dịch phàm nho nhã lễ độ chào hỏi Tô xong, chậm rãi nói: “Quan Tiểu Bội có nói cho cô biết là, sau khi cô ấy thiếu tiền của công ty đã làm ra những gì chưa?”
Tôi đứng sau lưng Tô, liều mạng nháy mắt với Dịch Phàm. Tô hoài nghi quay đầu nhìn tôi, tôi vội vàng giả bộ bộ dáng hiền lương thục nữ, nhu thuận buông lỏng tay đứng thẳng lưng. Song, sự thật lại một lần nữa chứng minh, Dịch Phàm sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội dậu đổ bìm leo () nào.
( () Nguyên văn là “Bỏ đá xuống giếng”, ứng với bên mình là “dậu đổ bìm leo”. Đây là câu thành ngữ nói tới những hành vi lợi dụng việc một ai đó đang gặp điều không may hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.)
Liền nghe hắn nói: “Vào một buổi tối thiếu tiền không lâu, cô ấy mới phát hiện được sự thật phũ phàng này, cho nên nhất thời kích động dùng hung khí đập vào một chiếc xe bên lề. Cụ thể là xe của ai thì tôi không biết, chỉ nhớ đó là chiếc Mercedes-Benz màu xanh nước biển thôi.”
Tô bỗng dưng bừng tỉnh ngộ, quay đầu lại, nhìn tôi trừng trừng.
“Không phải, chiếc Mercedes-Benz màu xanh nước biển trên đường rất nhiều…” Tôi chết cũng không thừa nhận.
“Có điều sau khi đập xong chiếc xe của người qua đường nào đó, cô ấy lại thống khổ nước mắt nước mũi kéo lấy tay tôi, muốn tôi giúp cô ấy len lén sửa chiếc xe đồng thời nói có chết cũng không được nói cho cô biết.” Dịch Phàm sờ lấy cằm, “Thật sự là hành động kỳ quái khiến người ta không tài nào hiểu được nha.”
“Em cứ tiếp tục làm cu li đi!” Tô nói với tôi, sau đó trịnh trọng bắt lấy tay Dịch Phàm, “Với tư cách là người lớn trong nhà, tôi cảm ơn anh đã cho nó một cơ hội lao động cải tạo tốt như vậy.”
“My honor.” Dịch Phàm nắm lấy không khí phía trên đỉnh đầu, làm một động tác cởi nón lịch sự.
“Đương nhiên, với tư cách là cấp trên của Quan Tiểu Bội, tôi cũng có chỗ quản giáo cấp dưới bất lực. Vậy thì nhân buổi gặp mặt hôm nay, tôi mời cô ăn một bữa cơm vậy, coi như là tạ lỗi.” Dịch Phàm nói với Tô.
Tô vui lòng nhận lời mời, hung ác nhìn thôi lên xe của Dịch Phàm một cách hứng thú khó hiểu. Lúc này, tôi mới phát hiện, Tô và Dịch Phàm hai người này sao lại giống nhau đến vậy – đều có khuôn mặt giả tạo từ bi hiền lành, nhưng trong bụng lại nham hiểm vô cùng cực. Tôi lập tức cảm thấy hai người này mà hợp lại, đối với tôi mà nói tình thế cực kỳ bất lợi. Để cho cân bằng tình thế này, tôi bỗng dưng nghĩ đến một người, nhân vật thần kỳ kia nghe nói sống chung phòng với Dịch Phàm năm năm trời không những không bị Dịch Phàm làm cho suy sụp mà trái lại còn khiến cho Dịch Phàm lúc nào cũng phát hoảng – Mập Ú Trần Tưởng.
Một cú điện thoại, Mập Ú nhanh như chớp xuất hiện.
“Chà, Tiểu Bội, mấy bữa không gặp, thật sự là ngày càng đẹp ra.” Mập Ú chào hỏi.
“Anh cũng… càng ngày càng… mập ra.” Tôi có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Thực ra trên người Mập Ú đặc điểm lớn nhất là… dung tục, ngay cả đặc điểm mập mạp này cũng còn kém xa sự dung tục kia, cũng giống như ngọn đồi nhỏ dưới chân ngọn núi Himalaya vậy, có điều lời nói không thể phũ phàng vậy được, tôi chỉ có thể không được cái này thì lấy cái khác thế vậy.
“Vẫn vậy, vẫn vậy.” Mập Ú khiêm tốn nói.
Nhưng mà, nhìn thấy cái bụng trong vo run rẩy, tôi rốt cuộc cũng không cầm được, bất giác áp lỗ tai lên bụng anh ta khe khẽ nói: “Các con à, goi dì đi!”
Dịch Phàm khinh bỉ tôi: “Cô là cái đồ mù chữ, phải gọi là cô.”
“Mặc kệ nó đi, chỉ cần không phải mẹ là được.”
Ai ngờ Mập Ú lập tức hớn hở ôm lấy cánh tay Dịch Phàm nói: “Mẹ đây nè!”
Lúc này, những người qua đường đột nhiên cảm thấy có một đàn quạ đen đang giương cánh vỗ phành phạch qua đỉnh đầu.
Tô tỉnh queo như không có chuyện gì.
Quả nhiên, có mặt Mập Ú, bữa cơm này rốt cuộc cũng coi như kết thúc trong không khí hài hoà. Cơm nước xong, bốn người không có việc gì làm đi dạo phố.
“Chán quá đi thôi,” Tôi ôm lấy cánh tay Tô la ó, “Nào, Dịch Phàm, làm một cái gì đó giật gân cho mọi người vui vẻ đi.”
Dịch Phàm không nói gì, ngược lại Mập Ú nói: “Buồn chán sao? Đi, anh dẫn cô đi chơi một trò chơi có lợi cho trí não.”
Có lợi cho trí não trong miệng của Mập Ú, nhất định là cái loại vừa dung dục vừa kỳ dị… Ôi, tôi thật sự vô cùng đặc biệt hiếu kỳ cũng như chờ đợi nha, cho nên lôi kéo Tô lên xe của Trần Tưởng. Dịch Phàm dường như muốn ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng bất lực đi theo.
Xe của Mập Ú lượn mấy vòng trong thành phố, cuối cùng lượn đến con đường bên cạnh công viên, dẫn chúng tôi đến trước một chiếc bàn gỗ nói: “Nào, chúng ta chơi bài xì-phé ()(poker)!”
( () Bài xì-phé hay xì-tố (tiếng Anh: poker) là một trò chơi bài trong đó một phần (ví dụ Texas Hold’em) hoặc tất cả các con bài (ví dụ Draw) không được mở và người chơi có thể tố (raise) vào gà (pot). Vì thế xì phé kiểu Hồng Kông trong ngôn ngữ miền Nam cũng gọi là bài tố và thấy hay gọi “cây bài” là “phé bài” Ai có liên kết bài tốt nhất sẽ được ăn gà, trường hợp khác là người tố được ăn nếu mọi người chơi khác không theo (call). Muốn biết thêm vàovi.kiwipedia.)
E hèm, Mập Ú à, anh thật sự ít khi nói ra lời mà giữ lời như vậy nha.
Chơi thì chơi thôi, dù sao nhàm chán, dưới ánh đèn đường, bốn người mò mấy lá bài, bắt đầu trò chơi có lợi cho trí não đã có lịch sử lâu đời này.
Sau mấy lượt chơi, chúng tôi ai nấy đều có thắng có thua.
“Chả thú vị gì, chúng ta cược chút gì đi.” Mập Ú đề nghị.
“Đồng chí à, cái này không được, tụ tập cá độ là không được nha.” Tôi nói.
Dịch Phàm cả buổi trời im thin thít cất tiếng nói: “Tôi đồng ý, cược cái gì đây. Cược… cởi đồ đi.”
“Chơi thật?” nghe hắn nói như vậy, tôi lập tức hứng thú lên, sảng khoái vỗ bàn một cái nói,“Được thôi! Chơi cho hết mình, cởi sạch mới thôi!”
Dịch Phàm trái lại bị tôi doạ giật nảy mình: “Tôi chỉ giỡn chơi thôi. Sao lại có thể cùng phụ nữ chơi trò này được.”
Mập Ú cũng vội ngăn lại nói: “Tiểu cô nương à, nhớ khi xưa ‘bé con Thiên Lôi’ (= nick Mập Ú đặt cho Dịch Phàm, coi lại chương ) chính là tay cờ bạc không địch thủ của trường. Năm đó không đủ tiền học phí, cậu ấy xém chút nữa đi Las Vegas đánh bạc kiếm tiền đó.”
Dịch Phàm chuyển hướng sang Tô phàn nàn: “Cái cô gái này làm sao vậy, không biết ngượng một chút nào.”
“Tôi nói lời giữ lời! Nếu thua tôi cởi từ dưới lên!” Tôi nói một cách hùng hồn sảng khoái. Tuy là mùa đông, nhưng thời tiết lại ấm áp, nên tôi chỉ mặc một đôi vớ da, áo khoác cùng váy.
Dịch Phàm có ý đồ nguỵ trang thương hương tiếc ngọc.
Ngược lại Mập Ú thì rất hào hứng: “Hờ, Tiểu Bội đã nói như vậy rồi, chúng ta mà không chơi, thì rõ ràng không can đảm đó nha.”
Tô vẫn ở bên cạnh cười không nói gì.
Quả nhiên, bắt đầu chơi mấy vòng, ngoài Dịch Phàm ra mọi người đều thua hết.
Tôi bị ép phải cởi áo khoác, Tô cởi khăn quàng ứng phó cho qua, Mập Ú cởi giày, kết quả bị mọi người kháng nghị, anh ta mới chịu cởi áo khoác.
“Nè, không phải em nói là cởi từ dưới lên sao?” Mập Ú la ó với tôi.
“Vậy thì em cũng cởi giày trước vậy.” Tôi cười, “Chớ nóng vội, chớ nóng vội, em thua hết thì không phải là cởi sạch rồi sao? Bất quá – Người thắng trước chưa chắc đã là người thắng cuộc, mà người sau cùng thắng mới là người thắng cuộc.”
Tô vẫn cứ mỉm cười không nói.
Thấy tình hình mọi người cũng gần được rồi, tôi mới xoắn tay áo lên lộ ra bản chất thật.
Hờ hờ, heo phải dụ vào tròng mới xuống đao được không phải sao.
Cô nương tôi không có ưu điểm gì, kỹ thuật đánh bài cũng bình thường thôi… Nhưng! Tôi biết giấu bài! Mà còn giấu đến xuất thần nhập hoá! Nhất là khi phối hợp cùng với Tô, hai đứa tôi muốn để ai thắng thì người đó sẽ không thua, muốn ai thua thì người đó cả đời này đừng hòng trở mình. Las Vegas nếu có phần chơi hai người, bọn tôi sớm đã phát tài giàu có.
Kết quả, không quá năm vòng, Dịch Phàm chỉ còn mặc độc chiếc quần đùi chạy trong công viên.
Trần Tưởng không tiếng động khởi động xe, tôi nhảy lên băng ghế sau của xe cầm lấy cái DV(= Digital Video: máy quay kỹ thuật số) quay lại cảnh Dịch Phàm chạy.
Liền nghe thấy hắn vừa chạy vừa chửi rủa: “Mẹ kiếp, cái đứa chạm mạch nào nói muốn chơi xì-phé cởi đồ vậy!”