Đi và về, hoàn toàn là loại cảm giác, nhất là tôi được đuổi trở về trong tình trạng thảm hại thế này. Kể từ lúc đó những điều tôi có thể làm là khép nép, trầm mặc, không gây sự chú ý. Cho nên ngày thứ khi nhận được thông báo xử phạt, tôi đã đến công ty sớm nhất, khi mà những tia nắng ban mai vẫn còn chưa lan toả khắp bầu trời, lại một lần nữa làm ổ trong gian phòng của bộ phận pháp luật. Khi tôi trở về bộ phận pháp luật việc đầu tiên phải đối mặt là ánh mắt cố tình làm lơ của đồng nghiệp. Tôi là một phạm nhân tạm được tha, bị trục xuất đến vùng đất hoang vu, hứng chịu sự xét xử cô độc lẻ loi qua năm tháng. Ngoài trừ Lạc Lạc mỗi ngày lặng lẽ ở bên cạnh tôi ra, thậm chí ngay cả Peter cũng không thèm ngó ngàng gì đến tôi.
Điều làm tôi không thể chịu đựng được, vẫn là liên quan đến Dịch Phàm. Bây giờ tôi chỉ có thể mỗi tuần gặp mặt hắn được một hai lần trong cuộc họp định kỳ, cái khoảng cách xa xa đó làm cho tôi cảm thấy xa lạ. Hắn không còn nhìn về phía tôi nữa, không còn mỉm cười với tôi nữa, trong mắt của hắn, tôi đã hoàn toàn bị giáng xuống thành một phần tử trong đám nhân viên thấp bé, mà những người này đối với tổng giám đốc mà nói, đều là vô hình.
Nhớ lại những ngày quậy phá cùng Dịch Phàm, tôi có cảm giác như đã trải qua rất lâu rồi như cả một đời vậy, không biết hắn có còn tiếp tục đi coi mắt, có còn nhận được những cuộc gọi từ những cô gái ngưỡng mộ hắn hay không. Những sự việc này là màu sắc ấm áp hiếm hoi có trong cuộc sống trầm lặng của tôi, mỗi lần nhớ lại, khoé môi của tôi vẫn nở nụ cười. Đúng vậy, cách nhau một khoảng cách xa xa như vậy, cho nên tôi mới có thể hiểu rõ mà nói với bản thân, tôi đã coi Dịch Phàm là bạn bè. Nhưng còn Dịch Phàm, anh thì sao?
Còn về chuyện của tôi, nghe đồn có rất nhiều phiên bản, nóng sốt nhất chính là câu chuyện tình tầm thường về một cô gái hám tiền và một ông chủ nhiều tiền.
Lạc Lạc nhìn thấy tôi than thở chán nản, tưởng rằng tôi vì những chuyện này mà phiền não, cô ấy giận sôi máu nói: Tiểu Bội, tại sao cậu không đi giải thích hả!
Tôi nói: Chặn miệng người còn khó hơn chặn dòng sông đang chảy, chặn dòng sông cũng làm không được huống chi chặn người.
Lạc Lạc nói: Tiểu Bội, cậu sắp đắc đạo rồi!
Thời gian quả nhiên là là liều thuốc tốt nhất để trị thương, càng huống hồ thời gian này còn mang lại lợi ích.
Việc thu mua công ty con của Cự Hà rõ ràng đã mang lại hiệu quả kinh tế nhanh chóng, chỉ vẻn vẹn nửa tháng ngắn ngủi, cổ phiếu Cự Hà trên thị trường liên tục tăng. Doanh thu tăng khiến cho các cổ đông cười không khép miệng, tổn thất từ sự việc của ‘con số hàng đơn vị’ dần dần bắt đầu phai mờ trong ký ức của mọi người. Đầu tháng , những nhân viên tham gia vào dự án sáp nhập đều nhận được tiền thưởng hậu hĩnh, nhất là nhân viên và quản lý của bộ phận pháp luật, đều nhận được một bao đỏ dày cộm, cho thấy đây là chính sách thưởng phạt phân mình điển hình của công ty.
Tiền còn chưa đến tay, mọi người liền bắt đầu tính toán làm thế nào để mà xài số tiền này. Thảo luận vô cùng sôi nổi, một bà chị đột nhiên hỏi: “Tiểu Bội, em dự định xài số tiền này ra sao?”
Cuộc thảo luận tạm dừng lại trong giây, bà chị kia tự giác biết mình lỡ miệng cũng rất ngại ngùng.
“Ha ha, em thấy mọi người xài thì cũng rất vui rồi, mọi người cứ coi như giúp em xài đi, mặc sức mà xài.” Tôi vội vàng nói, không phải tôi giả tạo, mà tự đáy lòng cảm thấy là do tôi gây nên lỗi lầm, đem chuyện tốt của mọi người biến thành chuyện xấu, tôi hy vọng bọn họ có được sự bù đắp – – Tuy rằng sự bù đắp không phải từ tôi, nhưng ít nhiều cũng giảm bớt chút tội lỗi của tôi.
Không khí lại hài hoà trở lại, mọi người tiếp tục bàn luận. Giữa chừng cũng không quên lôi kéo tôi vào cuộc nói cười.
Bây giờ bọn họ đã có thể tiếp nhận tôi lại một lần nữa, tôi rất mãn nguyện.
Buổi chiều Kim Cương cầm một xấp phong bì, theo tên mà từ từ phân phát.
Tôi ở bên cạnh cười một cách ngây ngô. Kết quả cuối cùng Kim Cương đi đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một phong bì: “Cố gắng hơn nữa.”
Kim Cương không nói nhiều, nhưng lại làm cho tôi cảm thấy rất an tâm, tuy trong phong bì cũng chỉ có một tờ mỏng dính, nhưng tôi lại rất cảm kích. AC đối với nhân viên vẫn luôn rất có nhân tính, mặc dù không có phần của tôi, nhưng vẫn như cũ chuẩn bị phong bì cho tôi, để tôi không đến nổi khó xử trước mọi người.
Tôi đột nhiên nhớ đến câu nói kia của Dịch Phàm:
Gia nhập AC, chúng ta đều sẽ đạt được những thành tựu.
Đúng vậy, vào được AC đã là thành tựu của tôi rồi, tôi hy vọng sẽ có cơ hội lập được thành tựu tại AC.
Đang lúc tôi cầm lấy phong bì hoà mình vào trong dòng cảm xúc, Peter bỗng nhiên giật lấy phong bì từ trên tay tôi. Anh ta miết miết xem độ dày mỏng, tặc lưỡi: “Ể? Còn phát cả chi phiếu nữa à?!”
“Sao có thể chứ?” Tôi cười mở phong bì, từ bên trong lấy ra một tờ giấy, banh ra trước mặt Peter, chỉ thấy trên giấy viết “Số tiền cô nợ công ty từ .. đồng đã giảm xuống còn .. đồng, chúc mừng cô, thời gian năm tháng lẻ ngày mà cô sẽ phục vụ miễn phí cho công ty đã giảm xuống còn năm tháng ngày.”
“Thật ác!” Peter lại đồng tình vỗ bả vai tôi, “Tiểu Bội, cậu yên tâm, sau khi nghỉ hưu mình sẽ trở lại thăm cậu.”
Tôi lại đem tờ giấy trêu chọc đó cẩn thận cất đi. Bởi vì phía dưới những lời nói này có chữ ký ngay ngắn gọn gàng của Dịch Phàm.
Lôi ca () à, anh thỉnh thoảng vẫn có nhớ đến tôi, đúng không?
( () Lôi ca: Ở đây có thể hiểu theo hai nghĩa. Lôi là sấm sét, mà tiếng sét thì rất lớn, ầm ĩ, nói chung là ví giọng nói gào thét của Dịch Phàm như tiếng sấm sét rợn người ấy. Thứ hai, nghe thấy tiếng sấm sét thì chúng ta thường giật mình hết hồn, hoảng hốt, nhiều khi đứng hình vài giây… ý nói những cái gì mà liên quan đến Dịch Phàm đều bất ngờ không thể tin được, vô cùng đả kích, kích thích….)
Đương nhiên, trong lòng tôi vẫn có chút thất vọng đối với việc không nhận được đồng cắc nào.
“Không phải nói cổ phiểu đã tăng cao bù đắp hết tất cả mọi tổn thất rồi sao?” Tôi không cam lòng hỏi Lạc Lạc.
“Quyền đòi nợ và nghĩa vụ phải trả nợ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Lợi nhuận tăng đâu có liên quan tới cậu, tiền nợ thì cậu vẫn phải tiếp tục gánh vác. An tâm làm kiếp cu li của cậu đi, trong lòng đừng có mà ảo tưởng nữa.”
Lúc này, tôi thật sự cảm thấy cô ấy không được tốt lành như Peter.
Lòng của tôi đã ấm áp hơn, kể từ tuần trước.
Ngày tháng là ngày kỷ niệm thành lập công ty, vào ngày này hằng năm, công ty cơ bản là rơi vào trạng thái trì trệ hết phân nửa, hiện tại hết nửa buổi đầu thì các nhân viên đang ở trong không khí thoải mái thảnh thơi để dự lễ kỷ niệm, sau đó nửa buổi còn lại sẽ được nghỉ. Mọi người nói đùa rằng, các cổ đông lúc đầu nhất định đều là ‘quang côn ()’ (= độc thân), vào ngày tháng không có việc gì làm, quyết định mở một công ty để tán gẫu giải khuây, về sau ai cũng lập gia đình hết rồi, nhưng vẫn không quên nổi khổ của anh em, nên quyết định vào lễ Quang Côn (= lễ độc thân) không đi làm, để cho những người đã có gia đình khỏi đi vênh vang, còn những người độc thân thì buồn bực tìm một góc tường tự kỷ.
(() Quang côn: tiếng lóng chỉ những người đàn ông đã đến tuổi kết hôn nhưng vẫn chưa cưới vợ, gọi tắt là những người đàn ông độc thân. Từ này thường chỉ đàn ông, không thấy dùng cho phụ nữ.
Lễ Quang Côn = Lễ độc thân: Không phải chỉ tổ chức có ngày mà đến ngày, chia làm cấp độ là nhỏ, vừa và lớn: Lễ Quang Côn tổ chức nhỏ vào ngày tháng , lễ Quang Côn tổ chức vừa vừa vào ngày tháng và ngày tháng , lễ Quang Côn tổ chức lớn nhất vào ngày tháng .
p/s: Ngày lễ thì dùng cho cả phái, không phân biệt nam nữ)
Năm nay vì công việc tương đối nhiều, cho nên không thể giống như mọi năm cho hết tất cả nhân viên nghỉ được. Có người thám thính được chút tin tức, nói là vào ngày đó công ty sẽ cho toàn bộ những người độc thân nghỉ, để bọn họ đi tìm tình yêu đích thực, còn những người không còn độc thân, để an ủi sự buồn bực của những người độc thân, nên phải thay bọn họ tăng ca.
Tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu như vậy, Dịch Phàm nhất định là đang lăng xăng trên đường đi coi mắt rồi! Nghĩ đến, bản thân bật cười ha hả.
Nhưng trên thực tế, sắp xếp của công ty là như thế này, từ bộ phận đến phòng ban, nếu đến ngày không có việc gì phải làm thì được nghỉ, còn có việc thì phải đi làm, sau đó cuối tuần công ty sẽ tài trợ tổ chức cho mọi người một chuyến du lịch ngày đến vùng ngoại ô.
Bộ phận pháp luật công việc ngập đầu, tất nhiên là nhận được chuyến du lịch ngoại ô rồi.
Địa điểm chuyến du lịch là một khu resorts (= khu nghỉ dưỡng) bên hồ nằm ở phía Đông vùng ngoại ô cách thành phố F km. Tôi vô cùng thích hồ nước đó, nghe nói được đi đến chỗ đó, nên vui mừng như điên.
Tô rất bất mãn đối với việc tôi đã bòn rút tiền của chị ấy lại còn bị cưỡng ép đi cùng tôi đến siêu thị mua đồ ăn vặt, chị ấy buồn bực làu bàu: “Không phải là một cái hồ bể nát sao? Sao em lại hưng phấn giống như đứa học sinh tiểu học được đi du xuân vậy.”
Tôi nói: “Cái này chị không hiểu đâu, lúc mà trong lòng chị cảm thấy chán nản, ngồi bên bờ hồ nhìn mặt nước dập dờn, sẽ cảm thấy tâm tình mình cũng dập dờn theo, sau đó chính trong sự dập dờn dịu êm như vậy những phiền não của chị sẽ biến mất.”
Tô khinh bỉ tôi: “Cái hồ đã bị ô nhiễm hết một nửa thì có cái gì dập dờn chứ, cẩn thận đang ăn cho cố thì nhìn thấy rác nổi lềnh bềnh rồi ói ra đó.”
Tôi nói: “Nè nè, chị sẽ không hiểu được, chị là người phụ nữ chả có ham thích gì trong cuộc sống.”
Tô cười, nói: “Chuyến du lịch này quả là chuẩn bị dành cho em, trừ em ra, đoán chừng chả có ai thích giữa trời đông giá rét đến chỗ đó mà hứng gió lạnh đâu.”
Sáng thứ bảy, tôi khoác một chiếc áo khoác hình phim hoạt hình, đội một cái nón, đeo một cái ba lô nhỏ rồi liền xuất phát.
Đến trước cổng công ty, phát hiện vẫn còn nửa tiếng nữa xe mới chạy, trên xe chỉ có le que vài người, quả nhiên nha, Tô nói không sai, mọi người đều không có hứng thú với chuyến du lịch ngoại ô này.
Tôi cúi đầu bước lên xe, chuẩn bị đi tìm Lạc Lạc hoặc Peter, kết quả nghe được phía bên cạnh truyền đến một tiếng cười châm chọc: “Cô mà thắt thêm chiếc khăn quàng đỏ, có thể tuyển thẳng lên lớp được rồi đó.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Phàm đang ở hàng ghế đầu cúi đầu nhìn tôi.
“Ý, anh không phải đi coi mắt sao?” Tôi buột miệng nói ra.
Dịch Phàm lập tức đổ mồ hôi: “Ai nói tôi đi coi mắt vậy?”
Tôi cho hắn một lý do chính đáng: “Thử nhìn xem, hoạt động này là kỳ nghỉ bù cho ngày tháng hôm đó… Ngày là ngày lễ Quang Côn (= lễ độc thân)… Anh độc thân, cho nên đi coi mắt… Hôm nay là ngày bù cho hoạt động ngày hôm đó…” Nói riết, bản thân tôi cũng nói tùm lum luôn, “Không có gì, không có gì, tôi nhìn thấy anh là phản xạ có điều kiện thôi. Không có việc gì thì tôi ra phía sau chờ Lạc Lạc đây.”
“Chờ chút, trong ba lô của cô chứa những thứ gì vậy?” Dịch Phàm không chờ tôi trả lời, liền giật lấy ba lô của tôi kiểm tra, sau đó hắn nhân tiện đem hầu hết thức ăn trong ba lô của tôi lôi ra luôn.
“Những thứ này đều là cô mua à. Khoai tây miếng nè, rau câu nè, có một ít kẹo bông gòn cũng được đó chứ.” Sau khi xe chạy, Lạc Lạc phàn nàn vì phải gặm xúc xích của tôi. Tôi vô cùng buồn bực nhìn Dịch Phàm đang được đồng nghiệp vây xung quanh, vui vẻ ăn đồ ăn vặt mà tổng giám đốc đã phân phát.
Lạc Lạc nói cô ấy bị say xe, xuống xe liền cùng một số người trực tiếp đi đến khách sạn, còn tôi xách ba lô chạy ra phía hồ, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành mát mẻ, ngồi xuống bãi đá bên hồ, nhìn hồ nước đút vịt ăn.
Một bóng người chiếu phía trước mặt tôi.
“Tôi nhớ cô từng nói qua với tôi cô rất thích hồ.” Dịch Phàm nói.
Cái câu “Chuyến du lịch này quả là chuẩn bị dành cho em” của Tô làm cho lòng tôi loé lên một tia sáng. Tôi có chút chờ mong hỏi: “Cho nên anh đặc biệt tổ chức chuyến du lịch ngoại ô đến nơi này?”
Hắn nói: “Xin lỗi nha, cô tự mình đa tình rồi. Đến chỗ này là vì giá rẻ nhất, mà công ty du lịch còn cho tiền hoa hồng nữa, xem nè, tôi đã gom đủ tiền uống cà-phê đi coi mắt đến tận năm sau luôn rồi.”
Tôi nói: “Có ai như anh chứ lạm dụng chức quyền.”
Thật ra tôi càng muốn nói: “Tôi người đại diện của pháp luật, đại diện cho cảnh sát, giao bóp ra không thì giết!”
Qua một hồi, Dịch Phàm lại thúc cù chỏ vào tôi: “Xem kìa, bên kia có một cái miếu, hình như có thể cầu nhân duyên đó.”
“Không hứng thú, tôi mới , nên không gấp.”
Dịch Phàm lại có biểu tình “cô lại tự mình đa tình nữa rồi đó” nói: “Tôi là nói… Tôi muốn đi.”
“Khụ, khụ.” Tôi đem bánh mì đút cho vịt ăn nhét vào miệng mình, lại bị sặc đến xém chết.
Lôi ca à, anh cuồng kết hôn đến vậy à? Những người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh tôi, cũng không có cái khát khao mãnh liệt giống như anh vậy.
“Vậy anh đi đi, cũng đâu có ai cản.”
“Đường đường là tổng tài AC, để người khác nhìn thấy đi cầu nhân duyên, mất mặt chết đi được. Cô che giúp tôi một chút đi.”
Không để người khác nhìn thấy thì có mặt mũi chắc? Anh làm những việc 囧() còn ít chắc?
(() 囧: Từ này không có nghĩa nhất định, tuỳ trong từng trường hợp mà dịch. Chữ này được phổ biến rộng rãi ở trên mạng bên Trung Quốc, chữ này có hình dáng giống khuôn mặt người mày đang lệch xuống còn miệng thì há to, cho nên có thể là ngạc nhiên, bất ngờ, đứng hình, sốc, ngất xỉu… Cho nên Mã không dịch từ này mà để nguyên chữ thấy hay hơn.)
“Tôi che không nổi anh.” Tôi nhón chân đo một chút, “Anh cao hơn tôi cả một cái đầu, che sao hết.”
Dịch Phàm chỉ nói chữ: Dương đông kích tây, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương ().
(() Dương đông kích tây: Làm ra vẻ muốn đánh chỗ này nhưng thật ra là đánh chỗ khác, nhằm đánh lạc hướng để đối phó đối phương. Đây là kế thứ trong kế, muốn biết rõ hơn vào đây đọc.
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: Hai câu này đi với nhau, ý chỉ đánh lừa mê hoặc đối phương, rồi ngấm ngầm đột kích bất ngờ. Hay chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Đây là kế thứ trong kế, muốn biết rõ hơn vào đây đọc.)
Tôi lờ mờ hiểu được ý của hắn. Thấy hắn chạy đã xa, đột nhiên tôi ôm chân té xuống đất la làng lên: “Á, chân tôi bị trẹo rồi, đau quá đi.”
Vài người xung quanh lập tức chạy lại xem tình hình thương tích của tôi. Còn mấy đồng nghiệp đang ở trong miếu, cũng ló đầu ra xem một chút nhưng thấy chỉ là có người bi trẹo chân, nên lại tiếp tục hoạt động của bọn họ. Cũng phải, trẹo chân không phải là chuyện gì to tát lắm, cho nên thu hút không được nhiều ánh mắt cho lắm. Tôi nhún nhún vai với Dịch Phàm: Tận lực rồi, không chừng chỉ có nước tôi la lên tôi sắp đẻ rồi, mới có thể thu hút toàn bộ mọi người lại.
Dịch Phàm ở phía sau đám đông lắc đầu, chỉ chỉ cái hồ phía sau lưng tôi.
Hả, ác độc quá đi, là tháng đó nha.
Dịch Phàm vẫn còn đang ở đó ra hiệu cố gắng cầm cự.
Haizz, ai kêu tôi thiếu hắn một cái nhân tình làm chi. Tôi bất chấp tất cả từ đất đứng dậy, ‘vèo’ một cái lủi đến bãi đá bên cạnh hồ: “Ôi, chóng mặt quá, tôi không được rồi!” Sau đó tôi liền ‘hết mình vì đại nghĩa’ mà ‘sẩy chân’ rớt xuống hồ.
Lúc này không chỉ đồng nghiệp của tôi, phân nửa người tại khu vực cái hồ đều tụ tập bu quanh. Mọi người xung quanh nhìn nhau: “Cô ta là bị trẹo chân, hay là bị trẹo xoắn đến não luôn vậy?”
Khi mà tôi được mọi người ba chân bốn cẳng lôi lên, Dịch Phàm đúng lúc từ trong miếu đi ra.
“Sao rồi? Sao lại không cẩn thân như vậy? Còn đi được không?” Dịch Phàm tiến lên phía trước làm ra bộ dáng lãnh đạo quan tâm lo lắng cho cấp dưới.
“Tôi chóng mặt, hơi lạnh nữa…” Tôi thì thào.
Dịch Phàm vẫn coi như còn tính người, cúi người xuống muốn cõng tôi, mấy người đàn ông tại hiện trường thấy vậy lập tức tranh giành cùng hắn.
Nhìn thấy tình hình như vậy, tôi vung tay vô cùng hùng hồn hét lên một câu: “Ưu tiên cho lãnh đạo trước!”
“Vừa nãy tôi mới rút được xăm thượng thượng (= xăm may mắn), đại sư nói tôi sẽ có một nhân duyên tốt.” Đang nằm bò trên lưng Dịch Phàm, hắn liền nói một cách vui vẻ với tôi.
Anh như mấy bà nội trợ thiếu hiểu biết vậy. Tôi cực kỳ khinh thường cái loại hoạt động mê tín dị đoan này của hắn.
“Ủa, hồi nãy cái miệng hò hét không phải là rất có sức đó sao, tại sao bây giờ lại không nói gì vậy.”
“Dịch Phàm, hồi nãy ở dưới nước, tôi rất sợ, tôi sợ người ta không cứu được tôi, tôi sợ tôi cứ như vậy mà chết đuối, tôi sợ sau này… không gặp được anh nữa.”
Dịch Phàm trầm mặc một hồi: “Quan Tiểu Bội, không phải cô hồi học trung học giành được giải nhất cuộc thi bơi lội của thanh niên thành phố sao?”
Chết tiệt! Sơ yếu lý lịch nói tào lao quá nhiều, giả truyện Quỳnh Dao () bị lộ tẩy rồi!
(() Truyện Quỳnh Dao: Theo như đa số quần chúng nói, quần chúng nói nhá không phải mình Mã đâu, thì hầu hết các tác phẩm của bà vô cùng lâm li bi đát, sướt mướt, sến rện… Cho nên ý ở đây muốn nói bạn Tiểu Bội có ý đồ muốn tranh thủ sự đồng tình, thương cảm của Phàm ca, nhưng ai ngờ bị Phàm ca lật tẩy.)