Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

...

...

Chính xác là vì lúc ấy Jaejoong mới tỉnh dậy nên vô cùng ngoan ngoãn, đến hắn cũng cảm thấy ngờ ngợ với thái độ thỏ non bất thường đó của cậu. Y như rằng, mấy ngày sau đấy, lúc đầu óc tỉnh táo lại không ít cũng là thời điểm Jaejoong quay lại đúng bản chất một con búp bê khó bảo và bướng bỉnh. Nếu không phải Jaejoong đang bị thương, khó chịu được chấn động mạnh thì chỉ e là cậu đã bị hắn đè xuống dạy dỗ cả chục lần rồi!

_ Oẹ...ummmhh... - Jaejoong ôm miệng nôn khan khổ sở đến nỗi mặt mũi xanh lét cả ra.

_ Jaejoong... - Hankyung ngồi bên vỗ vai an ủi -...cố chịu một chút...

_ Oẹ...ụaaaa... - Cậu vẫn ôm miệng lắc lắc đầu, cảm giác thật kinh khủng.

_ YA... - Heechul đứng cạnh nãy giờ nhìn cảnh Jaejoong nôn vậy thì cảm thấy tức giận vô cùng -...ngươi nghĩ ai cũng có thể uống máu ta sao? Thái độ kiểu gì vậy? Đúng là làm ơn mắc oán mà!

_ Chủ nhân... - Hankyung thấy y to tiếng với cậu thì quay ra cầm tay y một chút để y nguôi giận, sau đó lại quay sang dỗ Jaejoong -...chỉ cần uống nốt tuần này thôi, dù sao cậu cũng sắp khỏi rồi...

_ Cho tôi xin... - Jaejoong trợn trừng mắt hết nhìn Hankyung lại nhìn bát nước thuốc đỏ lòm sóng sánh trước mặt -...tôi sẽ không uống loại thuốc kinh dị này thêm một lần nào nữa đâu!

Lúc trước cậu hôn mê bị người ta đút vào thì không tính, bây giờ tỉnh rồi làm sao tiếp tục nuốt được đây, hơn nữa đó lại là loại thuốc được tinh chế từ máu của cái tên Huyết Vương kia...Vậy mà cậu đã uống nó suốt thời gian qua...ụa...nghĩ đến lại thấy dạ dày lộn cả lên...

_ Hừ... - Heechul nhếch mép nhìn Jaejoong -...nếu ngươi không uống, ta sẽ gọi Yunho đến tống vào mồm ngươi...

_ Cái này...chủ nhân...

Hankyung lo lắng nhìn y, lần uống trước vì dỗ mãi Jaejoong không chịu uống khiến hắn tức điên lên mà lao đến bóp miệng cậu dốc thuốc vào làm Jaejoong bị sặc. Kết quả là không những không uống được mà còn bị ho đến nỗi khiến vết thương trên vai bị động chảy máu. Bởi vậy hôm nay Hankyung mới đem thuốc đến lúc Chúa tể không có ở đây, hi vọng có thể làm Jaejoong uống trước khi Chúa tể trở về.

Nhưng có lẽ ngoài Chúa tể ra thì chẳng ai ép được Jaejoong...haizz...

_ Hỏi lần cuối... - Y không kiên nhẫn gắt lên -...có uống hay không thì bảo?

_ Các ngươi có thể cho ta uống thuốc của con người mà... - Jaejoong thấy tình hình có vẻ nguy hiểm thì xuống nước thương lượng. Cậu dù sao cũng là con người, tại sao không chữa bệnh cho cậu theo cách loài người vẫn làm chứ.

_ Nhưng như thế thì rất lâu khỏi, Chúa tể sẽ rất đau lòng nếu cậu cứ mãi nằm trong đau đớn như vậy... - Chỉ có Hankyung là luôn nhẹ nhàng dịu dàng trong mọi trường hợp.

_ Hừm...

Jaejoong nhăn mặt. Đồng ý vế sau, nếu dùng thuốc con người chữa trị chắc cậu phải nằm thêm vài tháng nữa, dù không muốn nhưng Jaejoong cũng phải thừa nhận thứ thuốc làm từ máu Huyết Vương thực sự có hiệu quả rất cao. Cơ mà câu nói của anh, vế sau ổn nhưng vế trước thì không ổn tí nào. Hắn đau lòng nếu cậu không khỏi sao? Có mà tiếc rẻ vì đồ chơi không dùng được thì có...Cái tên đáng ghét đó, đạp người ta đi rồi lại lôi về, đừng tưởng Jaejoong đã quên chuyện này rồi nhá, cậu còn nhớ rất rõ cảm giác đau đớn tủi nhục lúc đó đấy!

Mà...hắn cũng đừng tưởng...cứ đối xử với cậu dịu dàng như hiện giờ là cậu sẽ tha thứ cho hắn...

Jaejoong không rộng lượng thế đâu...

Tuy nhiều lúc có động lòng, có thấy thật ngọt ngào...

Nhưng đừng tưởng bở là cậu đã tha thứ cho hắn...

Không tha, nhất định sẽ bắt hắn trả giá...

...

Cạch.

_ Sao rồi? - Vừa mới nghĩ đến một chút đã thấy hắn xuất hiện, Jaejoong chột dạ quay mặt đi chỗ khác.

_ A...Chúa tể...

_ Lại không chịu uống thuốc hả? - Hắn nhìn bát thuốc còn nguyên trên tay Hankyung rồi trầm giọng hỏi.

_ Ghê lắm, ta không nuốt nổi... - Lần bị hắn dốc thuốc vào miệng ấy đã doạ cậu sợ chết khiếp, vậy nên giờ chỉ dám phản kháng yếu ớt như vậy thôi.

_ Không uống làm sao khỏi được? - Hắn đi đến giường ngồi cạnh Jaejoong, đưa tay nhẹ nhàng vuốt má cậu. Giọng nói trầm ấm và cử chỉ dịu dàng ấy đã đá phăng cái ý nghĩ trả thù trả giá gì gì đấy của Jaejoong đi đâu mất rồi. Rõ chán mà!

_ Nhưng... - Jaejoong bặm môi cố thuyết phục hắn.

_ Lui ra đi... - Hắn khẽ liếc mắt về phía anh và y, ra hiệu cho hai người đó.

_ À...vậy... - Hankyung ngập ngừng đưa bát thuốc cho hắn -...Chúa tể cho Jaejoong uống đi...nhưng...ngài nhớ đừng làm cậu ấy bị thương nữa đấy...

_ Ra đi... - Hắn lại tiếp tục ra lệnh trong khi đưa tay túm lấy cậu, lúc này đang chuẩn bị tung chăn ra trùm. (=.=)

Hankyung định nói thêm gì nữa nhưng lại bị Heechul kéo nhanh ra ngoài. Vậy là trong phòng lúc này chỉ còn hắn và cậu.

_ Uống đi! – Hắn đưa bát đến trước mặt Jaejoong.

_... - Jaejoong lắc đầu.

_ Nhắm mắt lại uống một hơi, sẽ không cảm thấy gì đâu... - Hắn hơi nhíu mày một chút nhưng vẫn nói nhẹ nhàng với cậu. Tuy nhiên nghe giọng cũng biết là hắn đang không hài lòng chút nào với kẻ bướng bỉnh trước mặt.

_... - Jaejoong vẫn kiên trì lắc đầu, cậu đã thử cách này rồi, chả đỡ tí nào đâu.

_ Ngươi...chuyện đó...ngươi còn muốn biết không? - Nghiến răng chuyển chủ đề, nếu cứ tiếp tục đôi co thế này không biết hắn sẽ làm gì cậu nữa. Lần trước làm cậu chảy máu đã thấy trong lòng khó chịu lắm rồi.

_ Sao?

_ Điều ta muốn nói với ngươi, ngươi...có còn muốn biết...nữa không? – Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy lúng túng khi nói điều gì đó. Chuyện này cũng đâu có gì khó khăn, sao ở trước mặt cậu lại khó mở miệng vậy.

_...Muốn...

Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng Jaejoong vẫn trả lời như vậy. Lúc cậu tỉnh lại, thái độ của hắn đã thể hiện rất rõ, hơn nữa y và anh cũng bóng gió rất nhiều về chuyện này rồi. Vậy nên Jaejoong cũng phần nào đoán được những gì hắn định nói. Nhưng mà...nếu đó không phải là ý của hắn thì sao? Hoặc, nếu đó đúng là ý của hắn, thì sao? Mấy ngày nằm bẹp trên giường Jaejoong đã suy nghĩ khá nhiều về chuyện này, cậu nửa muốn biết nửa không muốn biết. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại cả chục lần thì quyết định sẽ không hỏi hắn chuyện đó nữa, nếu hắn có đề cập đến cũng phải gạt đi, để tránh làm cho mối quan hệ giữa hắn và cậu rắc rối thêm ấy mà.

Cơ mà đến giờ phút quyết định lại phát ra từ “Muốn” mất mặt như thế này đây!

_ Vậy uống đi, ta sẽ nói! - Hắn lại đưa cái bát đến gần cậu.

_ Umh... - Jaejoong do dự nhìn bát thuốc nửa ngày giời, sau đó hít một hơi dài rồi thở thật mạnh ra lấy dũng khí. Đoạn khẩn trương cầm lấy cái bát dốc một hơi cho thứ chất lỏng đó chảy ồng ộc vào cổ họng, uống nhanh đến nỗi suýt sặc.

Hắn hài lòng nhìn cái bát không còn một giọt thuốc nào, quay sang thấy Jaejoong đang nhăn mặt vô cùng khổ sở thì nhanh chóng túm lấy cái chăn choàng vào người cậu. Rồi sau đó thì bất ngờ nhấc bổng cậu lên.

_ A... - Jaejoong đang mải để ý đến mùi vị đáng ghét còn đọng lại trong khoang miệng thì bỗng nhiên bị bế lên như thế nên không tránh khỏi bất ngờ mà ôm chầm lấy hắn. Đến khi hoàn hồn lại mới bắt đầu giãy giụa muốn xuống -...ngươi làm cái gì thế?

_ Yên nào...

Hắn vỗ vỗ cậu một chút, sau đó cẩn thận chỉnh tư thế của cả hai để hạn chế va chạm vào những vết thương trên người cậu. Rồi thì cứ thế mà ôm Jaejoong đi ra khỏi phòng, băng qua hành lang, bước lên những bậc cầu thang. Cậu giãy chán mà thấy chẳng có kết quả gì thì cũng buông xuôi nằm yên ôm cổ hắn chờ đợi. Hắn đang định đưa cậu đi đâu vậy?

...

Cơ thể nhỏ bé thấm ướt máu đỏ...

Giây phút ta chạm tay vào...hơi thở đã yếu lắm rồi...

Trái tim đập thật mạnh...đau nhức không thở nổi...

Lúc băng bó, chạm vào vết thương, gương mặt xinh đẹp đó ngay cả trong vô thức cũng nhăn lên thật khổ sở...

Jaejoong...Jaejoong...có phải ngươi đang đau lắm không...

Ta quyền năng đầy mình, lại chẳng thể giúp gì được cho ngươi...chỉ biết bất lực tay nắm tay thật chặt...

Ta biết con người thật yếu đuối, nhưng ngươi sẽ không thế đâu...

Ngươi luôn miệng thì thào nói “muốn nghe...muốn nghe...”, vậy phải thật mau tỉnh lại...

Ngươi có biết, ta háo hức được nói ba từ đó với ngươi như thế nào không?

Ngươi có biết, giờ phút xác định được tình cảm của mình, ta đã xúc động thế nào không?

Ngươi có biết...Jaejoong...ta yêu ngươi...

Đôi mắt ngươi từ từ mở ra, tâm ta như chết lặng...

Biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tỉnh lại, nhưng không thể kìm được lòng thật vui sướng...

Tâm trạng thật hỗn loạn, cảm xúc cũng thật hỗn loạn...

Lúc này nói ra ba từ kia, có vẻ sẽ không được trọn vẹn lắm...

Vậy nên ta chờ...để một thời gian nữa sẽ nói với ngươi...

Nhưng...

Bao lần đối mặt với ngươi, vẫn chần chừ không nói được...

Liệu với những gì ta đã gây ra cho ngươi, ngươi có thể chấp nhận được ba từ đó không?

Ngươi không cho ta một dấu hiệu nào, buộc ta phải phán đoán...

Ngay cả khi ta đã dịu dàng thế này, ngươi vẫn sợ hãi ta...

Nếu ta thổ lộ...với tính cách của ngươi...nghĩ thế nào nói thế đó, ngươi có từ chối ta không?

Và nếu ngươi từ chối, với tính cách của ta...ta không chắc mình sẽ không làm điều gì tổn thương đến ngươi...

Bởi vậy ta đã do dự thật nhiều...không giống với ta chút nào...

Đều là vì ngươi đấy...Jaejoong...

...

_ Junsu... - Khuôn mặt Yoochun lộ rõ vẻ vui mừng khi nhìn thấy Junsu mở mắt và chớp chớp vài cái liền.

_ Ta bị hôn mê sao...A! – Chớp mắt được hai giây thì nó bật dậy hỏi, sau đó ngay lập tức cảm thấy choáng váng mà ngã xuống.

_ Junsu, đứng cử động mạnh... - Gã vội vàng đưa tay day day trán nó, mong rằng hành động này có thể giúp nó đỡ hơn.

_ Ta có hôn mê không? – Junsu vẫn cố hỏi vấn đề kia.

_ Khoảng nửa ngày...

Nửa ngày lo lắng muốn chết đối với gã. Yoochun không biết phải làm gì để giúp nó cả, vết thương mà đạn bạc sượt qua chỉ bé giống như vết cào của móng tay thôi. Nếu bình thường có người bất tỉnh chỉ vì vết thương nhãi nhép này chắc gã sẽ tưởng mình đang nghe chuyện cười mất. Tuy nhiên trường hợp của Junsu lại không giống thế, chỉ một vết xước đó thôi mà làm cơ thể nó lạnh toát cả lên. Gã chỉ biết cách dùng đạn bạc để giết Vampire chứ không biết cách cứu Vampire khi chúng bị dính đạn bạc. Bởi vậy tất cả những gì Yoochun làm là nằm truyền hơi ấm cho nó, hành động ngốc nghếch trong vô thức y như lúc gã đã làm với Donghae vậy.

Vampire này, không biết tình cảm gã dành cho nó là cái gì...

Chỉ biết rằng hiện giờ, nó và Donghae đang là hai người quan trọng nhất với gã...

_ Nửa ngày?

Junsu khẽ nhăn mặt. Đúng là nhục nhã, chỉ một vệt xước nhỏ tí ti thế này mà mất nửa ngày vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nó loạng choạng đứng lên, cảm thấy đầu ong cả lên, chân tay thì bủn rủn đến mềm nhũn. Nửa ngày hôn mê ấy đã ăn mòn rất nhiều sức mạnh của nó, để ngăn cản tác dụng của đạn bạc thì phải dùng bá khí Vampire mà. Cũng may là vết thương lần này không nặng nên mới có thể dùng cách đó, tuy nhiên nếu không tìm cách khôi phục lại sức mạnh đã mất thì có khi nó phải ngồi yên tĩnh dưỡng đến vài ngày nữa mất.

Trong tình huống khẩn cấp hiện nay, nghỉ ngơi là một điều quá xa xỉ...

Cách để Vampire hồi phục sức mạnh, đương nhiên là uống máu người...

Mà nếu là máu của Hunter...thì càng tốt...

_ A! Junsu, ngươi đi đâu vậy? – Yoochun vội đến bên người Junsu sau khi thấy nó loạng choạng đứng lên.

_ Máu... - Junsu khẽ mấp máy đôi môi khô khốc -...ta cần máu...

_ Máu sao?

Gã có hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lại nhanh chóng hiểu ra. Thì nó là Vampire mà, máu vốn là thức ăn quen thuộc của nó. Bây giờ không còn giống như trước kia nữa, gã và nó đang là đồng đội, vậy nên có lẽ gã phải dần quen với mấy thứ trước đây mình vốn rất kinh tởm...

_ Đi, kiếm người cho ta...không thì Hunter...Hunter cũng được... - Junsu khuỵ chân dựa hẳn vào người gã, cơ thể cồn cào đòi thức ăn tiếp sức.

_ Hunter? Ta sao? Máu của ta...ngươi muốn máu của ta? - Yoochun vừa đỡ Junsu vừa tự lẩm bẩm. Trong tình cảnh hiện tại mà nói đến Hunter thì có khác nào gọi tên gã đâu.

_ Ta nói là ta muốn hút máu một Hunter!

Nói xong mới thấy câu nói của mình hình như không được hợp lý cho lắm, gã cũng là Hunter, lại đang ở gần nó nhất...Định nói thêm câu bảo gã nhanh đi bắt tên Hunter Taekoong gì đó đến, cơ mà nếu gã có khả năng bắt được thì cũng chẳng cần chờ đến lúc nó khát máu thế này mới bắt. Vậy tóm lại, chỉ có thể hút máu gã để khôi phục sức mạnh thôi sao?

_ Được thôi... - Yoochun mím môi đưa cổ tay đến trước mặt nó, gã biết không phải lúc nào Vampire cũng hút sạch máu con mồi, cùng lắm chỉ giống như bị một đám muỗi bu vào đốt thôi chứ gì -...cứ làm đi...

_ Ngươi... - Junsu nghi hoặc nhìn gã, tự nguyện sao? Có phải vì cam kết về mạng sống của Donghae nên mới làm thế không? Đúng rồi, ngoài lý do đó, còn có thể vì cái gì nữa...Ý nghĩ đó làm nó cảm thấy khó chịu -...ngươi là Hunter kiểu gì vậy, tự dâng mình cho Vampire hút máu...

Nói xong thì quay ngoắt người loạng choạng đi tiếp, thế nhưng mới đi được hai bước đã bị kéo trở lại.

_ Không phải lúc trước đã nói rồi sao? – Yoochun mỉm cười đặt cổ tay mình lên trên môi nó -...ta nghĩ rằng ta thích ngươi...và ta là kiểu Hunter si tình, nếu ngươi tin điều đó...

Đôi mắt Junsu khẽ lay động, nếu như trước kia gã nói những lời này với nó, chỉ sợ là đã sớm bị bẻ cổ, nhưng mà lúc này...Junsu ngoài việc cảm thấy tim đập mạnh ra thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chẳng còn tâm trí nào nghĩ xem tại sao mình lại không còn coi khinh những lời có cánh như thế nữa...

Yoochun...là vì ngươi si tình, chứ không phải vì Donghae sao...

_ Được lắm! – Junsu nhanh chóng khôi phục tinh thần, chớp mắt một cái đã đẩy gã nằm xuống đất -...Là ngươi tự nguyện đấy...

_... - Yoochun giơ tay lên và nhắm tịt mắt vào.

_ Đồ ngốc! – Junsu nhếch môi cười -...Ngươi không biết chỗ cắn yêu thích của Vampire là ở đâu sao?

_ Hả...AA...

Hai cái răng nanh sắc nhọn của Junsu trong phút chốc đã cắm sâu vào một bên cổ gã. Nó dùng sức nút mạnh khiến máu từ khắp cơ thể gã đổ dồn vào nơi có sự tiếp xúc giữa răng và da thịt đấy. Ngay khi Yoochun tưởng mình sắp ngất xỉu vì đau và choáng váng thì “phụt” một cái, Vampire đang đè lên gã đã rút răng nanh ra và đưa tay lên chùi miệng.

_ Nhanh...nhanh thế sao? – Gã mờ mịt nhìn nó.

_ Chỉ cần có vậy thôi... - Mồm thì nói thế nhưng Junsu lại tiếp tục đưa đầu mình xuống chỗ vừa cắn gã.

_ A...humh? Junsu... - Đôi mắt Yoochun vốn đang hoa lên bỗng nhiên mở to, rực sáng.

_ Cấm nghĩ bậy! – Junsu vừa thè lưỡi liếm vào vết cắn trên cổ gã vừa lên tiếng đe doạ. Nó chỉ đang làm vết thương của gã tịt lại nhanh thôi mà...gã nghĩ đến chuyện hay ho gì mà phấn khích thế?

_ Umh...umh... - Làm sao không nghĩ bậy được, không ngờ cái lưỡi ngươi lại ẩm ướt và dẻo quẹo như vậy -...Junsu...Junsu...

Chẳng nhẽ vừa hút máu gã xong lại quay ra vặn cổ gã? Ngay lúc cảm thấy có một bàn tay sờ soạng lưng mình Junsu đã có cái ý nghĩ ấy rồi. Và bởi vì cảm thấy hiện giờ không nên động tay động chân gì với gã nên Junsu cố làm ngơ, nghĩ rằng chỉ cần làm tịt lại vết thương này xong nhanh là có thể đẩy gã ra rồi.

Cứ thế...

Liếm liếm...mút mút...

Sờ sờ...vuốt vuốt...

_ A...

Hoàn toàn không ngờ rằng bàn tay hư đốn kia dám mò vào hẳn trong áo mình, mà cũng chẳng ngờ được cảm giác được kẻ đó vuốt ve lại đặc biệt thế. Đến nước này thì Junsu chẳng còn cách nào tập trung cho hành động trong sáng ban đầu được, thậm chí ngay cả động tác liếm mút từ đôi môi nó cũng bắt đầu trở nên thật...thật...thiếu kiềm chế...

_ Junsu...umh...

Nhận thấy sự cho phép trong vô thức của nó, Yoochun ngay lập tức tóm lấy cơ hội mà xoay người lại đè lên Junsu. Sau đó thì nhanh chóng cúi đầu dùng môi bắt lấy cái lưỡi hồng đang lè ra kia.

Cũng chẳng phải nụ hôn đầu tiên, nhưng nếu là nụ hôn mà gã chủ động còn nó đáp lại thì đúng là lần đầu. Mọi khi đều là gã hôn và nó cắn cả, làm gì có chuyện nhiệt tình đáp trả như bây giờ.

_ Ummmh...

_...

Ngay khi bầu không khí đang trở nên cực kì nóng bỏng, hơn nữa đến cả quần áo cả hai cũng được cởi ra gần hết rồi thì...Yoochun ngất xỉu!

_ Ê... - Junsu thấy tên kia đang hùng hổ vậy bỗng nhiên xụi lơ trên người mình thì khẽ lay một chút, sau khi tìm được lý do thì nghiến răng nghiến lợi đẩy gã ra rồi mặc lại quần áo -...vừa mất máu xong còn định làm chuyện đó nữa, sao ngươi không chết luôn đi cho rồi. Đồ dê già!

Mà còn khốn khiếp hơn là...bây giờ nó cũng phải mặc lại quần áo cho gã...

Ai bảo lúc đó...có người cởi nhiệt tình quá cơ...

...

_ Humh? Đây là đâu? - Cuối cùng cũng đến nơi, Jaejoong lười biếng dẩu môi hỏi hắn.

_ Tầng thượng... - Nơi hắn thường ngồi mỗi khi gặp chuyện gì đó khó xử. Dù sao cũng là Chúa tể uy nghiêm, mỗi khi có khó khăn ngoài việc tìm nơi yên tĩnh như thế này để ngồi tự suy xét thì đâu còn cách nào nữa.

_ À...

Jaejoong định hỏi thêm một câu nữa, nhưng ngay lúc ấy có một làn gió mát ơi là mát thổi qua khiến cậu vô thức vừa nhắm tịt mắt vừa chìa mặt ra đón gió. Dễ chịu quá đi...

Mới nhắm mắt một chút đã thấy có cái gì ấm ấm mềm mềm áp vào má mình. Mất không quá ba giây để nhận ra, là đôi môi dày của hắn đang hôn vào má cậu. Nụ hôn nhẹ nhàng và dễ chịu y như cơn gió kia vậy...

_ Jaejoong...

Truyện Chữ Hay