Búp Bê Của Vampire (Tôi Yêu Em Búp Bê Bé Nhỏ)

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

...

~ Không phải đã nói chỉ muốn nhóc con kia yên tâm ra ngoài chơi để ta nói chuyện với ngươi rồi sao? ~ Gã nhăn mặt khó chịu ~ Cái đó đâu thể tính là một nụ hôn được...lầm bầm

~ Hừ...được rồi, vậy ngươi muốn nói cái gì? ~ Junsu miễn cưỡng lấy chăn quấn quanh người rồi trên giường nhìn Yoochun với vẻ mặt hết sức tò mò, gã định nói gì về Hunter Vương vậy?

~ Ngươi đã ở đây được một thời gian rồi... ~ Gã thận trọng nói, mục đích của cuộc nói chuyện này là phải dò hỏi xem nó có phát hiện ra bí mật mà Hunter khu Đông đang giấu không? Hay cũng như những người khác, thực sự tin vào tin đồn về Hunter Vương ~...chắc hẳn cũng điều tra được điều gì đó về gươm bạc chứ?

~ A...thắc mắc về việc điều tra của ta hả ~ Nó gật gù ~...vậy nói cho ngươi biết, ta đã tìm ra căn phòng nơi các ngươi cất giữ gươm bạc, và bởi vì mỗi ngày chỉ có một Hunter được vào thử gươm nên nếu truyền nhân Hunter Vương xuất hiện, ta có thể giết kẻ đó ngay...một kẻ vừa mới tìm lại được sức mạnh và chưa chắc đã thích nghi kịp với sức mạnh ấy...ta thừa sức hạ!

~ Vậy sao? ~ Gã đang quay lưng lại với nó, bởi vậy mà Junsu không thể nhìn thấy nụ cười xuất hiện chớp nhoáng trên môi gã. Thế là yên tâm rồi, bí mật mà các Hunter được yêu cầu giữ kín đến suốt đời quả nhiên chưa bị lộ ra.

Cho đến giờ Vampire vẫn nghĩ rằng truyền nhân Hunter Vương là một trong những Hunter khu Đông...

Đó là một sai lầm.

~ Tuy nhiên... ~ Khuôn mặt Junsu chợt nhăn lại ~...tại sao mỗi ngày chỉ có một Hunter vào thử gươm bạc vậy? Các ngươi có thể cho nhiều người vào cùng một lúc mà...ta cứ nghĩ việc tìm Hunter Vương của ở đây phải sốt sắng lắm cơ...nhưng dường như...các ngươi chẳng có vẻ gì gấp gáp cả...

~ À... ~...ngươi đang định khai thác thông tin từ ta sao? Cũng không sao, nói cho ngươi một chút vậy!

Gã đi về phía giường và nằm lên đó, đưa tay lên chống cằm, sau đó vừa thủng thẳng nói vừa tiện thể lướt mắt chút xíu vào những phần cơ thể không được chăn che hết của người đối diện trên giường.

~ Chuyện đó có muốn cũng không thể gấp gáp được, gươm bạc là một vũ khí rất mạnh, nếu không phải chủ nhân của nó mà động vào sẽ bị nó phát ra khí phản ứng ngay, sau đó tự động tạo một lớp màng bảo vệ tạm thời, qua ngày hôm sau mới có thể chạm vào thử tiếp được...

~ Ah...

Nhìn khuôn mặt gật gật gù gù vẻ đã hiểu của nó mà gã không nhịn được cười. Hiểu cái gì chứ? Đấy là cái lý do gã nói phịa ra mà cũng gật gù được. Lý do thực sự là bọn gã cần kéo dài thời gian càng lâu càng tốt đánh lạc hướng Vampire để truyền nhân Hunter Vương có cơ hội hồi sinh và khôi phục sức mạnh mà không gặp cản trở gì.

Hơn nữa...cũng là để Vampire không đề phòng với những con người chúng mang về...

~ À mà...sao mãi vẫn chưa đến lượt ngươi vào thử gươm vậy? ~ Nó như chợt nhớ ra điều gì liền quay ra hỏi, thuận tay vớ lấy cái gối ném về phía gã mong làm mất nụ cười gian tà ngự trên môi gã. Cái bản mặt này thực sự rất đáng ghét, ghét từ ánh mắt cho đến nụ cười! (_ __!)

~ Ta hả? Tuần sau là đến lượt ta rồi... ~ Gã ôm lấy cái gối Junsu vứt cho rồi dùng nó (cái gối í) gối đầu luôn ~ Nếu ta là truyền nhân Hunter Vương...ngươi có giết ta không?

~ Không! ~ Nó trả lời ngay tức khắc.

~ Hả? ~ Gã bật dậy chớp mắt nhìn nó, khuôn mặt ngốc như chưa bao giờ ngốc hơn.

~ Chẳng cần biết ngươi có phải là truyền nhân Hunter Vương không... ~ Nó thích thú nhìn biểu hiện của gã ~...ta sẽ giết ngươi, điều đó là chắc chắn! Sớm thôi!

~ Ồ... ~ Gã thất vọng nằm gục xuống ~...vậy mà tưởng ngươi đã khuất phục ta sau cú chạm môi ban nãy chứ?

~ Ngươi...! Còn dám nói đến!

~ A...khoan, làm gì vậy?? DONGHAE AH...CON MÈO CỦA EM ĐANG TẤN CÔNG HYUNG NÀY!

...

~ Jaejoong...môi cậu...

~ Trông nó không bình thường hả?

~ Hình như...nó đỏ và mọng hơn thì phải...

~...!

Cúi đầu không trả lời, Jaejoong cắm đầu đi tiếp, trong lòng ngổn ngang biết bao suy nghĩ. Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc hắn nghĩ ra cách ăn kinh khủng kia, cậu cảm thấy đôi môi mình đang trở nên sưng mọng lên một cách khổ sở. Để đến độ khi Hankyung đến đưa cậu đi chơi loang quanh trong toà lâu đài, câu hỏi đầu tiên là “Jaejoong...môi cậu...” và kèm theo đó là một ánh mắt rất khó định nghĩa.

~ Umh... ~ Liếc mắt thấy Jaejoong vẫn cắm cúi đi tiếp, anh cười cười ~...Chúa tể lại đổi cách hành hạ rồi hả?

Cậu đau khổ gật đầu.

~ Vậy có làm chuyện đó nữa không?

~ Hả...? ~ Nghếch mắt sang bên cạnh thấy anh đang chăm chú nhìn mình và thì thào “Chuyện đó ấy...”, cậu đỏ mặt rồi lắc đầu ~ Không làm thêm lần nào nữa...

~ Đó! ~ Anh vỗ tay đánh “bốp” một cái ~ Chúa tể vì biết cậu chưa hồi phục nên đã không động vào cậu, ngài thực sự rất thích Jaejoong đấy!

~ Umh...

Cái chuyện đó, nhắc đến lại thấy đau cả đầu. Trong lúc “ăn”, môi và lưỡi hắn là hai thứ hoạt động linh hoạt nhất, tuy nhiên hai cái tay cũng không hề chịu để yên. Lần nào cũng mò vào trong áo cậu xoa xoa vuốt vuốt đến nóng cả người. Tuy là không trực tiếp hút máu người nữa nhưng về lượng máu vẫn phải đảm bảo đủ một ngày một con mồi. Vậy nên chỉ có hai ngày mà cậu đã phải chịu đựng đến tám lần liền, điều đó làm Jaejoong nhiều lúc cảm thấy cực kỳ hối hận khi đã chọn cách này. Mà như đã nói, hắn không đơn giản chỉ là “ăn” mà còn có sờ soạng khiến cho cậu cứ lo nơm nớp một lần nào đó hắn kiềm không được mà quăng luôn cái ly máu rồi lao vào “ăn” cậu như đêm hôm ấy thì cậu chắc chết quá.

À mà...thực ra...đúng là có lần hắn không kiềm được thật. Đang mơn trớn môi cậu thật mãnh liệt đột nhiên trượt môi xuống cổ, rồi xuống ngực, rồi xuống nữa nữa...rồi thình lình xé toạc quần áo cậu ra mà lao vào. Cậu trước đó đã bị hắn hôn cho tối tăm mặt mũi nên không kịp phản ứng, chỉ đến lúc phần dưới đột ngột đau đến nhức óc mới thét lên kinh hoàng. Có lẽ lúc đó Jaejoong khóc lóc kêu gào thảm thiết lắm nên hắn cũng tụt hứng mà dừng lại. Umh...chắc lý do là vì tụt hứng mới dừng chứ không phải vì thương cậu mới dừng đâu...

Có lẽ là vì tụt hứng...

Nhưng cũng có thể vì thấy thương cậu thật...

Mà nếu vì lý do thứ hai...thì sao cứ thấy lòng dễ chịu kiểu gì ấy...

Dễ chịu như lúc hắn lau nước mắt cho cậu khi đó...

Như lúc hắn dịu dàng ôm cậu ngày đó...

Như lúc hắn nắm tay dỗ cậu ngủ hôm nào...

Ghét hắn lắm...hận hắn lắm...

Nhưng sao đôi lúc lại thấy ấm lòng vậy...?

Trái tim con người...thật là yếu đuối mà...

~ Này Jaejoong...JAEJOONG! ~ Anh gọi to khi thấy mặt cậu cứ nghệt cả ra, nhìn ngố không chịu được.

~ Hả... ~ Cậu giật mình bừng tỉnh, sau đó nhanh chóng bị ánh sáng mặt trời chiếu vào làm loá mắt. Đã bao lâu không ra ngoài rồi, sao giờ cứ như ác quỷ sợ ánh sáng vậy! Jaejoong đưa hai tay lên che mắt khẽ than ~...Sáng quá!

~ Nào... ~ Anh dắt cậu ra chỗ có bóng râm ngồi, đến lúc này Jaejoong mới he hé mắt nhìn xung quanh.

~ Aaaaa ~ ~ ~ ~ Cậu chớp mắt vài cái để quen dần với ánh sáng, hít lấy một hơi dài rồi thở ra, tinh thần tự dưng thấy sảng khoái hơn hẳn. Có lẽ từ này nên năng ra ngoài một chút, cứ suốt ngày ru rú trong phòng thì chưa chết vì bị hành hạ đã chết vì thiếu khí rồi.

~ Nè! ~ Anh hướng phía những đứa trẻ đang chơi đùa gần đấy mà gọi to ~ Mấy đứa lại đây hyung bảo cái này...

Jaejoong nheo mắt nhìn theo hướng Hankyung vẫy, những đứa trẻ nhìn rất dễ thương đang chạy lại...ủa đứa kia trông quen quen kìa...Á! Đó không phải đứa đã uống máu mèo bữa nọ sao?

~ Han hyung! Han hyung! ~ Cả đám nhao nhao lên, nhanh chóng chạy tới chỗ anh mà hỏi rối rít ~ Hyung có cái gì hay ah? Hyung muốn nói gì vậy? Muốn nói gì ạ?

~ Nào nào ~ Anh cười khổ, đưa tay ra dấu im lặng ~ Có một người cần giới thiệu với mấy đứa, búp bê của Chúa tể, thành viên mới của gia đình chúng ta...

Hankyung chìa tay về phía Jaejoong và mỉm cười trong khi cậu vẫn đang đứng bất động.

Thành viên mới của gia đình chúng ta...

~ Oaaaa ~ ~ ~ thật đẹp ~ ~ ~ Đám trẻ nhìn cậu với ánh mắt hấp háy. Chúng bao quanh Jaejoong và kéo cậu lại gần để nhìn rõ cậu hơn.

~ Mắt hyung đẹp quá!

~ Ấy, da hyung ấy cũng mịn lắm nè...

~ Woa ~ ~ ~ môi hyung đỏ thật!

~...

Cho dù biết mấy nhóc con này đều là Vampire nhưng Jaejoong lại thấy chúng thật đáng yêu, cả đứa trẻ bữa trước uống máu mèo nữa. Không biết có phải vì cậu đã quen với việc máu me chết chóc nên có suy nghĩ thoáng hơn hay vì cậu đã nhận ra những điều đó đơn giản chỉ là bản năng của Vampire. Thức ăn của họ là máu người, họ thích đi săn người giống như con người thích đi săn thú vậy. So sánh người với thú có thể hơi khập khiễng nhưng Jaejoong biết thực chất đối với Vampire, con người cũng chỉ được coi là con thú phục vụ cho bữa ăn và thú vui của họ thôi. Tuy nhiên điều đó không thể làm cậu hết căm giận chúng được, vì bản thân con mồi thì không thể nào chấp nhận kẻ đi săn. Bởi vậy, cho đến giờ phút này, việc cậu có thể chấp nhận hắn và chấp nhận sống trong toà lâu đài này một cách tự nguyện hay không vẫn còn là một dấu hỏi to đùng!

~ Ủa? Là hyung xinh đẹp đây mà!

Đột nhiên trong đám ấy có một đứa reo lên, Jaejoong nheo mắt nhìn, trông quen nhưng cũng không nhớ rõ nữa, hình như nó biết cậu thì phải.

~ Hyung quên em rồi à? ~ Nhóc đến trước mặt cậu cười toe toét ~ Tối hôm đó em bị hyung đẹp trai làm chảy máu, sau đó hyung với hyung đẹp trai cãi nhau đó, khi đó em sợ lắm...

~ Hai người biết nhau ah? ~ Anh ngạc nhiên hỏi cậu.

~ A... ~ Đúng rồi, là mấy đêm đầu, cái đêm cậu bị hắn hút máu và bẻ tay. Đây chính là nhóc con đó mà, sao...cậu cứ nghĩ nó đã bị hắn hút máu rồi chứ! ~ Sau đó hắn không làm gì em ư?

~ Dạ không! ~ Thằng nhóc lắc lắc đầu, bắt đầu kể lể ~ Sau khi hyung bị ngã, hyung đẹp trai định đến đỡ hyung dậy nhưng lại thôi, hyung ấy còn đứng nhìn một lúc cơ, rồi mới ra ngoài...

~ À... ~ Định đến đỡ thật ư? Cậu nhíu mày suy nghĩ ~...umh...vậy còn em, hắn không động vào em nữa sao?

~ Lúc hyung ấy đi em có chạy theo hỏi tại sao bỏ hyung lại như thế... ~ Nhóc con dừng lại một chút nghĩ nghĩ ~...nhưng mà hyung đẹp trai chẳng trả lời gì cả, cứ thế đi thôi, bỏ em ở lại một mình luôn...

~ Ờ... ~ Vậy là hắn đã không giết đứa trẻ này, cho dù lý do chỉ là vì hắn đang tức giận mới không làm thế, nhưng không hiểu sao trong lòng cậu lại thấy nhẹ nhõm đi một chút...Cơ mà khoan, đứa bé này là con người mà, lại ở cùng với một đống Vampire như vậy...!

~ Hyung xinh đẹp này... ~ Đứa nhóc đó lại tiếp tục nói.

~ Gọi hyung ấy là Jaejoong hyung đi mấy nhóc ~ Anh khẽ nhắc, sau đó quay sang cậu ~ Còn nhóc con này tên Ryewook, có nhiều điểm giống cậu và tôi đấy nháy mắt

~ Sao cơ... ~ Cậu chưa kịp thắc mắc đã thấy nhóc Ryewook giật giật tay áo mình, đưa tay chỉ chỉ vào một đứa khác rồi nói.

~ Đây là Sunggie...chủ nhân của em... ~ Khuôn mặt rạng rỡ của nó khi nói làm cậu nghi ngờ nghĩa của từ “chủ nhân” Ryewook nói ra, không biết nó có giống nghĩa của từ “chủ nhân” mà hôm nào đó hắn đã bắt cậu gọi không.

~ Jaejoong hyung... ~ Nhóc được gọi là “Sunggie” lên tiếng ~ Wookie là búp bê của em...cũng giống hyung là búp bê của Chúa tể đó...cười híp mắt

~ Hả? Búp bê? ~ Cậu tròn mắt nhìn hai đứa trẻ trước mặt trong khi Hankyung tủm tỉm cười.

~ Hyung có biết gì không?... ~ Ryewook ghé môi vào tai Jaejoong khẽ thì thào.

~ Biết gì?

~ Sunggie nói...búp bê cũng giống như người thương đó ~ Rồi không kịp để cậu tiêu hóa câu nói đó xong, nhóc lại nói tiếp ~...em là người Sunggie thương, còn hyung là người Chúa tể thương...

Trong khi cậu ngẩn người ra thì đám trẻ quay ra nhìn nhau cười thích thú. Cậu nhíu mày, hay thật, bây giờ cả trẻ con cũng có thể trêu cậu như vậy đây, đã vậy anh lại còn hùa với chúng nữa.

~ Hừ! ~ Jaejoong khịt mũi mạnh một cái, sau đó đứng chống nạnh ~ Đâu nào? Đứa nào là Sunggie?

~ Dạ... ~ Đứa nhóc mặt bụ bẫm bước ra, nhìn về phía cậu ngây thơ cười.

~ Nhóc con... ~ Cậu không chần chừ đưa tay véo má nó ~...bao nhiêu tuổi rồi mà đã người thương với cả người nhớ hả? Lại còn dạy bé đây nói linh tinh nữa!

~ Oái! ~ Yesung vừa cố tìm cách gỡ tay Jaejoong ra khỏi cái má bánh bao của mình vừa gào lên ~ Sao hyung đẹp mà dữ quá vậy?

~ Cái gì? ~ Jaejoong trừng mắt, cố nén cười rồi vật Yesung ra, thẳng tay tét mông thằng nhóc hỗn xược ~ Hư này hư này...!

~ Oái, hyung xinh đẹp đừng đánh Sunggie mà...

~ Hahahaha ~ ~ ~

Tét tét tét ~ ~ ~

Vậy là ngoại trừ Ryewook và Yesung đang mếu máo đến tội, tất cả những người còn lại đều cười vui vẻ. Bọn trẻ cười vì thấy bạn bị đánh (trẻ con là thế đấy=.=), anh cười vì thấy cậu đã lấy lại tinh thần, còn cậu cười vì cảm thấy thật thoải mái và dễ chịu.

Còn đằng xa kia...

Có người không cười, nhưng lại cảm thấy trái tim thật rạo rực...

Ta đã biết khi cười trông ngươi sẽ thật đẹp mà...

Nụ cười đó...đến bao giờ là dành cho ta đây...

Kétttt ~ ~ ~

~ Hả? ~ Cậu chợt nhìn về phía khung sắt đang được đẩy qua, khuôn mặt vui vẻ ngay lập tức biến mất ~ Đó là...

~ Umh...Jaejoong, chúng ta qua chỗ khác chơi đi... ~ Hankyung vội xoay người cậu đẩy ra chỗ khác, cậu chỉ vừa mới chấp nhận nơi này một chút, có những chuyện không thể chấp nhận ngay được.

~ Đó là cái gì? ~ Jaejoong vẫn cố quay người lại, câu hỏi đưa ra thừa thãi một cách trông thấy. Cái gì à? Chẳng nhẽ khung sắt có treo những con người lủng lẳng trên đấy là cái gì cậu lại không biết.

~ Hyung không biết sao? ~ Kyuhyun, một trong những đứa trẻ ở đó lên tiếng ~ Đó là những con mồi được chuẩn bị cho lễ trưởng thành đấy!

~ Lễ trưởng thành? ~ Cậu đưa mắt nhìn theo, những con người tội nghiệp.

~ Nào nào ~ Anh che mắt cậu lại cho đến khi khung sắt đó được đẩy khuất ~ Nếu chưa chấp nhận nổi thì đừng có nhìn, những chuyện này cậu phải từ từ thích ứng...

~ À, Han hyung ơi... ~ Eunhyuk giật giật áo anh ~...liệu Chúa tể có đem Jae hyung đến lễ trưởng thành không?

~ Cái đó hyung cũng không rõ... ~ Anh lắc đầu, sau đó quay sang nhìn cậu ái ngại.

~ Mấy cái đó đâu có liên quan gì đến tôi chứ? Nhìn tôi làm gì? ~ Jaejoong khẽ gắt lên rồi đi về phía trước, lũ trẻ thấy vậy lại tíu tít vây quanh cậu cười đùa.

Jaejoong hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ cần cậu nhìn lâu thêm chút nữa sẽ thấy được em trai cậu, Changmin, nó chính là một trong những con mồi vừa được đưa qua, hiện giờ đã ngất đi vì la hét quá nhiều...

...

~ Ưm...u...m...a...

Máu tươi vừa tràn vào khoang miệng cậu liền vội ôm lấy đầu hắn, nhanh chóng đẩy toàn bộ số máu đang ngậm sang miệng hắn, chủ động ma sát lưỡi mình với lưỡi hắn để làm vơi đi cái vị mặn tanh tưởi đang xồng lên. Cậu vừa mới ăn cơm xong và không hề có ý muốn nôn sạch chỗ cơm đó ra. Hắn vừa vào phòng đã lao vào đưa máu vô miệng cậu, Jaejoong chỉ là bất đắc dĩ mới chủ động, hắn ít nhất cũng phải cho cậu chút thời gian chuẩn bị tinh thần chứ.

~ Khụ khụ... ~ Vừa cố hớp lấy không khí đã thấy hắn đưa ly đến trước miệng uống một ngụm nữa, sau đó đưa mặt đến sát mặt cậu ~ Khoan khoan...ta có chuyện muốn nói...

~...nốt đi... ~ Hắn khựng lại một chút rồi lại tiếp tục.

~ Umh...!

Vậy là phải sau một màn điên đảo nữa hắn mới buông cậu ra. Nhìn cậu mặt đỏ bừng (vì thiếu khí) ngồi trên giường, hắn sốt ruột hỏi.

~ Có chuyện gì?

~ À...là thế này... ~ Cậu ngập ngừng nói ~...có thể nào...đừng ăn bằng cách này được không...?

~ Tại sao? ~ Đôi mày hắn cau lại khiến Jaejoong phải nuốt nước bọt đến lần thứ hai mới dám mở miệng nói tiếp.

~ Tại...cứ thế này...à mà không... ~ Ngó thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu bắt đầu nói năng lộn xộn ~...bởi...mà...ngươi...có phải ngươi...làm thế này vì muốn...muốn...

~ Muốn gì? ~ Hắn giục.

~ Muốn thân mật với ta...nên mới kiếm cớ...lí nhí lí nhí

~

Truyện Chữ Hay