"Đế thiếu...anh làm gì vậy?" Cát Diệp mơ màng cố ngóc đầu ra khỏi vòm ngực đang ghì chặt lên mình và khó nhọc hít thở.
Đế Thiết Thành vẫn im lặng, không nói nên lời.
Dường như có cái gì cứ khiến cổ họng anh nghẹn ứ, cái cảm giác đau nhói kinh khủng.
Thế nhưng nỗi đau đó lại không phải là nỗi đau của anh, mà là nỗi đau của cô.
Bởi lẽ thường tình rằng: khi con tim đã biết rung động vì ai đó, thì bằng một cách tự nhiên, ta cũng buộc phải đau nỗi đau của họ.
"Đã có em ở đây...!mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Cát Diệp dịu dàng trấn an anh dù không biết nguyên do khiến anh mất kiểm soát là gì.
"Không ổn, không ổn chút nào, người không ổn phải là em, búp bê của tôi ơi." Đế Thiết Thành nhăn mặt nói.
Phế nang phổi của anh đắng ngắt và hơi thở phát ra từ đó cũng đắng theo.
Nhưng nó đã thấm vào đâu so với tuổi thơ đầy bất hạnh của Cát Diệp?
Rồi anh tiếp tục:
"Sao tôi lại không gặp được em từ sớm hơn? Đáng ra những kẻ đã từng giày vò em, tôi phải cho chúng biết thế nào là sống không bằng chết!"
Nghe tới đây, Cát Diệp mới hiểu ra vấn đề.
Cô thoáng bất ngờ vì căn bản việc từng bị đối xử tệ bạc cũng chưa từng khiến cô thấy quá buồn tủi.
"Quá khứ dù sao cũng đã xảy ra, chắc chắn không thể thay đổi được, nhưng giờ đây em rất hạnh phúc, em còn có Đế thiếu mà." Vừa xoa nhẹ cặp mày đang chau lại, Cát Diệp vừa mỉm cười.
Thấy anh vẫn còn chưa an lòng, cô bắt đầu cất lên lời hát êm dịu, vỗ về những cuộn sóng cảm xúc đang trào dâng mạnh mẽ kia.
Như một loại nước phép thần diệu, rất nhanh Đế Thiết Thành đã bình tĩnh hơn.
Anh nâng cằm nữ nhân trong lòng, đặt lên cánh môi mềm một nụ hôn sâu thay sự san sẻ nỗi đau buồn.
Lát sau, Đế Thiết Thành bất ngờ đưa đầu lưỡi chầm chậm tiến vào.
Hương vị thơm thơm trong khoang miệng nhỏ xinh khiến anh mê mẩn và muốn nhiều hơn nữa.
Giữa đôi uyên ương cứ thế liên tiếp vang lên những tiếng hôn ướt át.
"Ưm..." Cát Diệp lúng túng không biết điều chỉnh hô hấp.
Đế Thiết Thành đành lưu luyến rời môi cô.
"Đầu nhỏ ngốc nghếch, sao hôn lại nín thở chứ?" Anh nhéo nhẹ chiếc má hồng, giọng điệu mang theo chút ý vị trách móc.
Và sau vô số lần được cưng chiều hết mực, Cát Diệp cuối cùng cũng đã sinh hư, gan cô đột nhiên lớn hơn lạ thường, phản biện lại:
"Em đâu phải từng có nhiều kinh nghiệm chứ..."
"Giọng điệu ủy khuất này là sao đây? Kĩ thuật của tôi cũng vụng về như em, trước đó càng chưa từng hôn ai mà." Đế Thiết Thành nói.
Cát Diệp quả thật là hôn kém, nhưng cô nghĩ anh giỏi bộ môn này chắc? Không hề.
Nhìn vậy thôi, chứ thật ra Đế thiếu là trai tân suốt hai mươi sáu năm tuổi đời, vừa mới mất nụ hôn đầu vào đêm định mệnh gặp được cô đấy nhé.
"Vậy là cả em và Đế thiếu đều giống nhau, chúng ta có thể luyện tập thêm một chút để thành thạo hơn, nếu anh muốn."
Ô, cô búp bê kém anh tới bảy tuổi, vậy mà miệng lưỡi lại đầy ẩn ý phong tình, nghe như muốn dụ dỗ anh.
"Trùng hợp thật, tôi cũng nghĩ vậy."
Nói rồi, Đế Thiết Thành vui sướng kéo eo Cát Diệp áp sát vào thân mình, ngấu nghiến môi cô như cách một đứa trẻ thưởng thức cây kẹo mút ngọt ngào.
Vẫn giống mọi lần, người thiếp đi trước luôn là Cát Diệp.
Nhịp hôn của cô ngày một chậm lại cho đến khi thả lỏng hoàn toàn cơ mặt.
Hàng mi cong trĩu xuống, có vẻ cô lại thấy buồn ngủ nữa rồi.
Nhìn cô gái yên giấc kề cạnh, Đế Thiết Thành nhếch mép, âm thầm ghi nhớ: sở thích của cô, ngoài ca hát, còn có mê ngủ.
Một giờ đồng hồ êm đềm trôi qua...
Cánh tay của anh tê cứng vì bị cô gối đầu lên trong suốt khoảng thời gian dài.
Tuy nhiên dù chỉ một chút cử động nhỏ, anh cũng không có lấy.
Nắng tàn cuối trưa rọi vào, làm Cát Diệp mơ màng tỉnh lại.
Cô nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt, và một đoạn băng kí ức chợt tua lại trong tâm trí cô...
"Mẹ ơi, yêu là thế nào ạ?" bé gái nhỏ túm váy mẹ, ngước lên hỏi.
"Hmm, để xem nào...!giống như cách mẹ yêu Diệp nhi của mẹ vậy.
Người yêu con là một người dù đã mỏi nhừ vẫn để tay làm gối cho con ngủ, dù có ra sao, vẫn đủ bao dung để ôm lấy những vết thương, những điều không hoàn hảo nhất trong con, và mỗi khi thấy con khóc, có thể sẽ không đưa khăn, giúp con lau đi hai hàng lệ, nhưng nhất định sẽ ngồi khóc cùng con.".