Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Mọi người tình cờ nhìn thấy thôi, hai người rêu rao show ân ái như vậy, em cho là mọi người đều mù hết à?”
Lâm Giang Nam xấu hổ. Vừa rồi anh và cô thật sự khoe ân ái sao? Khó trách cả sáng hôm nay cô cứ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình là lạ...
“Bọn em có thì bọn em khoe thôi ~” Lâm Giang Nam cười với Kim Giai Giai.
Kim Giai Giai vừa nhìn đã nổi da gà.
“Đủ rồi, đừng ngược chị nữa, hẹn gặp lại!” Kim Giai Giai bưng một ly cà phê đi, đầu cũng không hề ngoảnh lại.
Lâm Giang Nam mỉm cười nhìn bóng dáng ngạo mạn của cô ấy, nghĩ đến Khương Trừng, mặt mày đều không nén được ngọt ngào. Vừa rồi bị Kim Giai Giai làm gián đoạn, giờ cô mới đột nhiên nhớ tới cốc cà phê của mình, vì thế cô nhanh chóng rót cà phê, sau đó bưng cái ly ra ngoài.
Vừa bước ra, cô liền đụng phải Hình Mạn đang đi đến.
“Chị Mạn.”
“Tiểu Miêu, đúng lúc quá, chị đang định đi tìm em đây.” Hình Mạn nói với cô.
Lâm Giang Nam có chút nghi hoặc: “Tìm em ạ?”
“Ừ, đúng vậy.”
Hình Mạn đi đến trước mặt cô.
“Sao thế ạ?” Lâm Giang Nam hỏi.
“Về họa báo mùa đông năm nay, trước đây đã định ra người được chọn là Khương Trừng và Tống Điềm Nhiên, nhưng mà…” Hình Mạn nói một nửa rồi lại không nói tiếp.
“Nhưng mà sao ạ?” Lâm Giang Nam tò mò hỏi.
“Nhưng mà… Tống Điềm Nhiên chỉ đích danh muốn em quay chụp.” Hình Mạn ngẫm nghĩ rồi nói.
Thật ra bên phía Kenif đã an bài tốt nhiếp ảnh gia cho Tống Điềm Nhiên, nhưng hôm nay Tống Điềm Nhiên lại nói muốn Lâm Giang Nam quay chụp. Tâm tư Tống Điềm Nhiên, Hình Mạn sao có thể không rõ ràng.
“Muốn em chụp?”
Lâm Giang Nam sửng sốt, vì sao Tống Điềm Nhiên muốn tìm cô quay chụp, hơn nữa còn chỉ đích danh, điều này làm cho cô cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.
“Ừ, em… nghĩ thế nào…”
Lâm Giang Nam nghi hoặc nhìn Hình Mạn, cái gì gọi là cô nghĩ thế nào?
“Nếu đây là yêu cầu của cô ấy thì em không thể không đồng ý, không phải sao?”
Nghe Lâm Giang Nam nói vậy, Hình Mạn đột nhiên mỉm cười. Xem ra là cô tự coi Lâm Giang Nam là một cô bé rồi.
“Ừ, chị biết rồi. Vậy lần quay chụp này giao cho em.” Hình Mạn vỗ vai Lâm Giang Nam.
“Vâng.”
...
“Em vừa nói với tổng biên của Kenif, em muốn Lâm Giang Nam quay chụp poster kỳ này của họ?”
Người đại diện Đinh Nhu nhìn Tống Điềm Nhiên đang ngồi đối diện mình.
Tống Điềm Nhiên tao nhã nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ngón tay trắng mịn cầm lấy ly rượu vang đế dài, rượu vang trong ly không ngừng dao động.
Đột nhiên động tác trên tay cô ta dừng lại, cô ta mở miệng nói với Đinh Nhu: “Ừm, đúng vậy.”
Đinh Nhu không khỏi cảm thấy đau đầu: “Em chê việc của chị gần đây chưa đủ nhiều sao, bây giờ có không ít phóng viên đang chầu chực em đấy. Hơn nữa kỳ họa báo này của em và Khương Trừng sẽ rất được quan tâm, giờ em còn muốn chủ động kéo Lâm Giang Nam vào?”
Khương Trừng và Lâm Giang Nam công khai tình cảm, Weibo trong nháy mắt đã nổ tung. Tống Điềm Nhiên, Khương Trừng, Lâm Giang Nam cũng lên hot search Weibo như chuyện thường ngày.
Nhưng về chuyện này, cho đến bây giờ Tống Điềm Nhiên chưa từng phát biểu, thanh minh cái gì, trên Weibo ngoại trừ tuyên truyền công việc thì không còn đổi mới gì khác.
Tống Điềm Nhiên rũ mi mắt, nhàn nhạt nói: “Dù sao em cũng phải xem xem, rốt cuộc là dạng phụ nữ gì mới có thể câu được Khương Trừng, em chỉ muốn xem thôi.”
“Xem rồi thì sao?”
“Chẳng sao cả, chỉ là em tò mò thôi.” Tống Điềm Nhiên ngẩng đầu nhìn Đinh Nhu.
Đinh Nhu bất đắc dĩ thở dài một hơi, rốt cuộc cô đã tạo nghiệt gì mà phải làm quản lý của nữ vương Tống Điềm Nhiên.
“Được rồi, chị mặc kệ em. Tóm lại là em đừng gây phiền toái cho chị là được, chị không muốn lại đi thu dọn cục diện rối rắm cho em.”
Sau khi Đinh Nhu ra ngoài, Tống Điềm Nhiên nhìn rượu vang đỏ trong tay, trong lòng lại là một cảm giác nói không nên lời, vừa đắng vừa chát, chỗ nào cũng đau như bị kim đâm.
Rõ ràng anh và cô mới là Kim Đồng Ngọc Nữ [] nhiều người công nhận, dù là sự nghiệp hay chiều cao, chỉ cô mới xứng với anh.
[] Kim Đồng Ngọc Nữ là hai vị hầu cận của Quan Âm Bồ Tát, ở đây nói với ý nghĩ là tài giỏi như nhau, xứng đôi với nhau
Tống Điềm Nhiên đột nhiên nhớ lúc mình vừa mới debut. Lúc cô ra mắt, Khương Trừng đã là siêu mẫu quốc tế, anh và cô hợp tác vài lần, nhưng rõ ràng Khương Trừng đã hợp tác với không ít nữ người mẫu nổi tiếng, thành công nhất là cô, có thể hợp tác vô cùng ăn ý nhiều năm như vậy với anh cũng là cô.
Cô không cam lòng, rõ ràng người ở bên cạnh anh ấy nhiều năm qua là cô. Vì sao lại xuất hiện một Lâm Giang Nam, nếu Lâm Giang Nam cái gì cũng tốt hơn cô, ít ra trong lòng cô sẽ có thể thoải mái hơn một chút, nhưng cô gái kia chỉ là một võng hồng mà thôi, còn cô, cô là người mẫu, là nữ vương, thua bởi một người như vậy, cô không cam lòng.
...
Sau khi Lâm Giang Nam về lại chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống liền thấy Kim Giai Giai chạy đến chỗ mình như một con khỉ nhỏ.
“Vừa rồi chị Mạn nói gì với em vậy?” Cô ấy tò mò hỏi.
“Sao chị biết?” Lâm Giang Nam xoay người.
Kim Giai Giai dùng con dấu chọc vào gáy cô: “Chị vừa ra liền thấy chị Mạn đi đến, còn chưa đi xa đã nghe tiếng em nói chuyện với chị Mạn.”
Lâm Giang Nam ngăn tay cô ấy lại: "Cũng không có gì, chỉ nói em phụ trách quay chụp họa báo mùa đông kỳ này.”
“Sao? Chị nghe nói người mẫu họa báo mùa đông kỳ này là Khương Trừng và Tống Điềm Nhiên mà. Hơn nữa không phải chọn xong nhiếp ảnh gia rồi sao?”
Lâm Giang Nam nhún vai: “Em cũng không biết, chị Mạn nói là Tống Điềm Nhiên yêu cầu em chụp.”
“Xì, Tống Điềm Nhiên đang bày âm mưu gì đây?”
“Ai mà biết được, nói không chừng người ta cũng không có ý gì đâu. Hơn nữa chọn em quay chụp cũng tốt, thuận tiện có thể đề cao kỹ thuật quay chụp của em.”
“Bà cô của chị ơi.” Thấy Lâm Giang Nam như vậy, Kim Giai Giai không nhịn được lại muốn duỗi tay chọc cô.
“Kim Nhi ~”
Nghe thấy có người kêu mình, Kim Giai Giai quay đầu lại, thì ra là đồng nghiệp Đại Dư bên kia đang gọi, Đại Dư vẫy tay với cô ấy, ý bảo cô ấy đi qua.
“Chị đi đây, có gì lên WeChat nói.” Kim Giai Giai nói với Lâm Giang Nam.
“Oke ~” Lâm Giang Nam làm động tác OK với cô ấy.
Lâm Giang Nam lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, ngẫm nghĩ rồi gửi cho Khương Trừng một tin nhắn.
Lâm Tiểu Miêu: Khương Trừng… Chuyện là… họa báo mùa đông kỳ này của bên em là… Anh và Tống Điềm Nhiên?
Gửi xong, Lâm Giang Nam đột nhiên có hơi ảo não, vì sao cô lại nhắn như vậy, có trực tiếp quá hay không.
Lúc nhận được tin nhắn của Lâm Giang Nam, Khương Trừng đang nghe Tần Hiểu Thiên thông báo lịch trình, điện thoại đặt ở trên bàn đột nhiên rung lên. Anh nhìn thoáng qua, trên màn hình hiển thị Tiểu Miêu nhà mình, cho nên anh rất thuận tay cầm lấy chiếc điện thoại.
Anh mở tin nhắn, thấy đoạn tin cô gửi thì mỉm cười, gương mặt lạnh nhạt trong nháy mắt như bị hòa tan, ngón tay thon dài nhanh chóng bấm bấm màn hình.
Tần Hiểu Thiên nói một tràng cũng không nghe được Khương Trừng đáp lại, thế là anh ngẩng đầu nhìn lên, kết quả lại thấy Khương Trừng vui vẻ ôm điện thoại, ngón tay bấm bấm trên màn hình.
Anh không khỏi toát mồ hôi.
Tần Hiểu Thiên cầm bản kế hoạch công tác nhẹ nhàng gõ lên bàn: “Dù sao anh cũng đang nói về công việc của cậu, sao cậu không chịu để tâm chút nào vậy?”
Nghe vậy, Khương Trừng ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải có anh à, anh cứ sắp xếp là được.”
Tần Hiểu Thiên: “…”
Cái gì mà anh cứ sắp xếp là được, chương trình này không tham gia, tạp chí này không chụp, show này không đi, còn nói để anh tự sắp xếp?
Nghĩ cũng không cần nghĩ, đối tượng nói chuyện phiếm chắc chắn là Lâm Giang Nam, ngoại trừ Lâm Giang Nam khiến cậu ta cười ngu ngơ như vậy thì còn có ai?
Lúc Lâm Giang Nam đang vô cùng ảo não, không biết làm sao cho tốt thì điện thoại trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên, cô mau chóng mở điện thoại, quả nhiên là tin nhắn Khương Trừng gửi đến.
Cam lớn: Ừ, nhưng mà hợp đồng này đã kí rất lâu trước đây rồi.
Khương Trừng không nói dối, lúc anh và Lâm Giang Nam chưa ở bên nhau, anh và Tống Điềm Nhiên đã cùng ký với《Kenif》 hợp đồng họa báo mùa đông kỳ này, anh và Tống Điềm Nhiên là người mẫu cùng công ty, đương nhiên giám đốc sẽ buộc chặt tiêu thụ của anh và Tống Điềm Nhiên lại với nhau.
Lâm Giang Nam ngẫm nghĩ, sau đó bấm bấm nhắn lại.
Lâm Tiểu Miêu: Ồ ~(≧▽≦)/~
Không đến vài giây sau, cô đã nhận được hồi âm của Khương Trừng.
Cam lớn: Sao thế… Em… Ghen à…
Lâm Giang Nam nhìn chuỗi kí tự trên màn hình. Cách một màn hình, cô vẫn có thể cảm giác ý tứ trêu chọc của Khương Trừng, bây giờ trong đầu cô đã có thể tưởng tượng ra bộ mặt của anh khi trêu chọc cô, nghĩ đến đây, mặt Lâm Giang Nam lập tức đỏ lên, tựa như con tôm luộc.
Lâm Tiểu Miêu: Không có đâu!
Lâm Giang Nam căm giận gõ ra mấy chữ này rồi gửi đi.
Nghĩ lại, người chụp hình cho Khương Trừng đổi thành cô, thật ra thì như vậy cũng tốt, vậy thì cho dù là lúc Khương Trừng làm việc thì cô cũng có thể ở cạnh anh, chẳng qua cô không hiểu, Tống Điềm Nhiên chỉ đích danh muốn cô quay chụp, đến tột cùng là có ý gì?
Lúc cô còn đang ngây ngốc, tiếng điện thoại rung lên đã kéo cô lại, cô nhìn tin nhắn Khương Trừng gửi đến.
Cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho Khương Trừng, như vậy lúc bắt đầu quay chụp, cô có thể cho Khương Trừng một ngạc nhiên.
Vì thế hai người lại nấu cháo điện thoại một lúc lâu, cho đến khi người mẫu do Lâm Giang Nam phụ trách quay chụp đến, cô mới buông điện thoại vào studio.
Nói tạm biệt với Lâm Giang Nam xong, Khương Trừng bỏ điện thoại vào túi rồi hỏi Tần Hiểu Thiên bên cạnh.
“Anh Hiểu Thiên, họa báo mùa đông kỳ này của chúng ta và Kenif khi nào bắt đầu chụp?”
Tần Hiểu Thiên giở lịch trình của Khương Trừng, nói: “Hôm nay là ngày , bắt đầu vào ngày , đại khái chụp trong bốn ngày. Nhưng mà nghe nói mấy ngày , , , nhiệt độ vẫn rất thấp cho nên có lẽ điều kiện chụp hình sẽ không tốt lắm.”
“Không phải chủ yếu là chụp trong studio à?”
“Không, nghe nói còn phải quay chụp ngoại cảnh là cảnh tuyết, dù sao chủ đề kỳ này là mùa đông mà, vừa lúc gặp trận tuyết lớn của nên chắc chắn sẽ được cân nhắc.” Tần Hiểu Thiên trả lời, lần trước anh có nghe Hình Mạn nói sẽ chụp ngoại cảnh.
Khương Trừng gật đầu.