Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Từ đó về sau, Hạ An Nịnh phát hiện Lâm Giang Nam có thêm một sở thích.
Đọc truyện cổ tích.
Mỗi tối cô đều thấy Lâm Giang Nam ngồi trên giường, vừa đeo tai nghe vừa đọc truyện cổ tích.
Cô không khỏi lắc đầu tiếc rẻ, đứa nhỏ này không biết lại bị cái gì kích thích.
Gần đến giờ tan làm, Lâm Giang Nam đang thu dọn chuẩn bị trở về, đột nhiên điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại, vừa thu dọn đồ, vừa nghe điện thoại.
“Alo?”
“Là tôi, tan tầm chưa?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Lâm Giang Nam theo bản năng ngừng lại động tác trên tay.
“Vừa mới… vừa mới tan tầm…”
“Tôi đang ở bên dưới văn phòng tạp chí, có thứ muốn cho em.”
“Cho tôi?” Lâm Giang Nam kinh ngạc.
“Ừ.”
“Được được, tôi lập tức xuống ngay.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Giang Nam nhanh tay dọn dẹp, lấy đồ trên bàn bỏ vào túi.
Đúng lúc này Kim Giai Giai đi đến, chuẩn bị hỏi cô có muốn đi cùng không, nhưng cô ấy còn chưa kịp nói thì đã thấy Lâm Giang Nam cầm lấy túi xách của mình, “vèo” một cái bay ra khỏi văn phòng.
“Tốc độ này…” Kim Giai Giai ngây ngốc.
Lâm Giang Nam nhìn từng con số đang hiện lên trong thang máy, trong lòng hơi hơi nôn nóng.
Cửa thang máy vừa mở, Lâm Giang Nam đã chạy nhanh ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà, cô nhìn xung quanh nhưng lại không thấy chiếc xe mà mình quen thuộc.
Ngay khi cô đang nhìn dáo dác, đột nhiên điện thoại vang lên.
Cô vừa nhận máy liền nghe thấy giọng Khương Trừng truyền ra.
“Ngẩng đầu, nhìn sang bên trái độ.”
Lâm Giang Nam thuận thế nhìn qua, bên kia có một chiếc xe màu đen.
Cô khó hiểu, đây đâu phải là xe Khương Trừng.
“Đừng nhìn nữa, chính là chiếc này, lại đây đi.”
Lâm Giang Nam sửng sốt nhưng vẫn bước nhanh đến chiếc xe kia.
Cô đi đến bên cạnh xe, Khương Trừng giúp cô mở cửa.
Lâm Giang Nam ngồi vào.
“Xe anh…”
Khương Trừng nhìn vẻ mặt hoang mang của cô, nói: “Ai nói với em tôi chỉ có một chiếc xe kia.”
Lâm Giang Nam: “…”
Thổ hào đúng là thổ hào, đột nhiên cô muốn ôm đùi thổ hào.
“Đây là xe riêng của tôi.” Khương Trừng nói.
Lâm Giang Nam gật đầu, có vẻ như đã hiểu.
Cũng đúng, Khương Trừng là đại minh tinh, muốn thuận tiện để ra ngoài thì không thể chỉ có một chiếc xe.
“Đúng rồi, anh có thứ gì cho tôi à?” Lâm Giang Nam nghiêng người qua, tò mò hỏi.
Khương Trừng lấy một cái hộp đã được đóng gói ở ghế sau đưa cho cô.
Lâm Giang Nam nhìn chiếc hộp được bọc lại xinh đẹp.
Nam thần muốn tặng quà cho cô? Nhưng vì sao nam thần lại muốn tặng, vô công bất thụ lộc [], rốt cuộc cô có nên nhận không?
[] Vô công bất thụ lộc: có làm mới có ăn, không có công thì không dám nhận.
Bây giờ Lâm Giang Nam đang rất phân vân.
“Đây là gì vậy?” Cô nhìn anh hỏi.
“Mở ra xem đi.” Khương Trừng nhàn nhạt nói.
“À.” Lâm Giang Nam mím môi, đưa tay mở chiếc hộp.
Trong quá trình mở, trong lòng Lâm Giang Nam không khỏi có chút kích động.
Đến khi cô hoàn toàn mở ra...
Lâm Giang Nam nhìn đồ vật nằm trong hộp quà.
Truyện cổ tích Andersen.
Lâm Giang Nam: “…”
Cái này…
“Sách này…”
“Lần trước khi em đọc truyện cổ tích tìm trên Baidu, tôi cứ cảm thấy có chút thiếu thiếu.”
Lâm Giang Nam ngại ngùng, nam thần tặng cô một cuốn truyện được gói ghém đẹp đẽ như vậy là vì muốn nghe trọn vẹn truyện cổ tích?
Cô không thể không bội phục nam thần, chiêu này hay!
Lâm Giang Nam nhìn quyển truyện cổ tích Ardersen đặt trên đùi mình, cả hai người đều không nói chuyện một lúc.
“Cái này… Nếu được…”
Lâm Giang Nam còn chưa nói xong thì đã ngưng bặt.
Bởi vì Khương Trừng đột nhiên nhích lại gần cô, cô nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, gần như muốn ngừng thở.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở giao hòa.
Khương Trừng cứ nhìn Lâm Giang Nam mà không nói gì, Lâm Giang Nam cũng nhìn vào mắt Khương Trừng.
Rất thâm thúy, dường như là có một lực hấp dẫn không nói nên lời khiến cô bất giác đắm chìm vào, tầm mắt cô không tự chủ được mà chuyển từ đôi mắt xuống mũi anh, cuối cùng là dừng lại trên môi.
Cô thân là fangirl nhiều năm, mỗi lần high trên diễn đàn của quân đoàn Cam, thứ mọi người say mê nhất đó là tay và môi Khương Trừng.
Trong giới người mẫu, tay Khương Trừng nổi tiếng rất đẹp.
Nếu có thể được anh dùng bàn tay kia nắm nhẹ nhàng, cảm giác sẽ rất tuyệt vời, vừa nghĩ đã khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Còn cả môi Khương Trừng, môi Khương Trừng rất mỏng, nhưng hình dáng môi lại tinh tế đẹp đẽ, đặc biệt là lúc hơi nhếch khóe môi, càng là làm cho người ta không kìm được mà chìm đắm.
Lâm Giang Nam đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng kỳ lạ, rất muốn uống nước, cô không khỏi lặng lẽ nuốt nước miếng.
Có thể là do quá hồi hộp, Lâm Giang Nam run rẩy nhắm mắt lại, hai tay đặt ở hai bên, toàn thân đều căng cứng.
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam nhắm mắt nhưng lông mi thi thoảng vẫn run rẩy, khóe môi anh không khỏi hơi nhếch lên, từ từ đến gần cô.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hẳn nam thần sẽ không hôn cô đi!!
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch…”
Lâm Giang Nam cảm thấy nhịp tim mình tăng cao bất bình thường.
“Em làm gì đấy?”
Hử?
Lâm Giang Nam run run rẩy rẩy mở to mắt, nhìn thấy Khương Trừng đã ngồi lại chỗ mình, mà dây an toàn không biết khi nào đã được thắt lên người cô.
Lâm Giang Nam quay đầu nhìn Khương Trừng, rõ ràng cô thấy trong mắt anh có ý cười.
Hai má cô lập tức đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ lên.
“Không… Không có gì…” Lâm Giang Nam cắn môi, nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt ỉu xìu.
Cô dùng tóc che khuất gương mặt đỏ ửng. Mày cô hơi nhíu, trong mắt tràn đầy sự mất tự nhiên, môi cũng mím lại.
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam cúi đầu, dù không nhìn thấy gương mặt cô, anh cũng có thể đoán được bây giờ gương mặt cô phong phú xuất sắc thế nào.
Anh không tiếp tục trêu chọc mà dẫm chân ga.
“Đi...đi đâu vậy?”
Lâm Giang Nam vốn đang cúi đầu ảo não, giờ lại “vụt” một cái ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt nhìn anh.
“Ăn cơm.” Khương Trừng vừa nhàn nhạt đáp trả lời, vừa vững vàng quay tay lái.
Lâm Giang Nam nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Khương Trừng, không khỏi phát tác bản tính háo sắc...
A… Sao người đàn ông này có thể đẹp trai như vậy… Quá quyến rũ!
Trên đường đi, Lâm Giang Nam vừa nhìn quyển truyện cổ tích trên đùi, vừa không kiềm chế được mà nhìn trộm Khương Trừng.
Lâm Giang Nam cho rằng Khương Trừng không biết mình đang nhìn lén, nhưng qua dư quang Khương Trừng đã sớm thấy hành động nhỏ của cô, anh cũng không vạch trần, nếu không với cái tính cách kia, không chừng cô lại vùi mặt vào quần áo.
Khương Trừng đưa Lâm Giang Nam đến một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc. Vừa vào cửa, người phục vụ đã nhiệt tình đi đến.
“Anh Trừng, anh đến rồi.”
“Ừ.”
“Vẫn như cũ sao ạ?”
“Đúng vậy.”
Lâm Giang Nam thấy người phục vụ hình như rất quen thuộc với Khương Trừng.
“Anh hay đến đây à?”
Khương Trừng giúp cô kéo ghế ngồi.
“Ừ, khách quen.”
Thật ra lúc học đại học, Khương Trừng vẫn luôn đến nhà hàng này, nhiều năm trôi qua, anh đã quen ông chủ đến mức không thể quen hơn.
Mấy năm nay nếu không ở nhà ăn mì gói thì anh sẽ đến nơi này, đôi khi thậm chí một ngày ba bữa đều ăn ở đây.
Cho nên, mỗi lần ông chủ thấy anh tới đều trêu chọc, hỏi anh khi nào mới có thể tìm được một nữ chủ nhân, ở nhà nấu cơm cho anh ăn.
Nhưng mỗi lần ông chủ trêu chọc, anh đều làm như không nghe thấy, dù sao cũng chỉ đến đây để ăn.
Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, phục vụ đã bưng đồ ăn lên.
Lâm Giang Nam nhìn một mâm cơm trên bàn ăn, suýt chút nữa là chảy nước miếng. Sao cô cảm thấy đồ ăn Khương Trừng gọi toàn bộ đều là thứ mình thích ăn nhỉ?
Tôm xào cay [], tôm rim, thịt thăn chua ngọt [], xương sườn rán xào tỏi []…
Đây đều là những món cô yêu nhất.
Khương Trừng lấy bộ đồ ăn bên cạnh, dùng nĩa chọc tấm màng plastic, xé nó ra.
Anh lấy bình nước nóng, đổ một ít ra, giúp cô rửa sạch bát đũa.
“Cầm này.”
Anh đưa bát đũa đã rửa sạch cho Lâm Giang Nam, Lâm Giang Nam nhanh tay nhận lấy.
“Ăn đi.”
Lâm Giang Nam đã sớm muốn ăn, chỉ chờ anh nói những lời này.
Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đang ra sức nhét thịt vào miệng, đôi môi không khỏi nhếch lên nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn cô cũng tràn ngập dịu dàng.
Cô thích ăn thì tốt, anh không có uổng công, hôm qua anh dùng cả một buổi tối để lướt Weibo cô, những món cô nhắc đến hai, ba lần anh đều nhớ kỹ.
Hiện tại Lâm Giang Nam đang chiến đấu với tôm.
Khương Trừng nhìn cô ăn, sau đó yên lặng rót cho cô một ly trà lúa mạch.
Có lẽ đối với một người thích ăn, mỹ thực ở trước mặt thì sắc đẹp cũng phải vứt ra sau, cho nên giờ phút này lực chú ý của Lâm Giang Nam đều đặt ở đồ ăn.
Khương Trừng gắp đồ ăn cho cô, cô liền ăn.
Khương Trừng rót nước cho cô, cô liền uống.
Không hề có chút khách sáo nào.
Lâm Giang Nam ăn vô cùng vui vẻ, miệng ăn xương sườn tay thì bóc tôm.
Khương Trừng lấy bát của cô, múc cho cô một bát canh bí đao gà ác[].
“Uống chút canh đi.”
“Ừ ừ.”
Lâm Giang Nam vừa gật đầu, vừa tiếp tục bóc tôm.
Ăn xong một bữa cơm, Lâm Giang Nam cảm thấy bụng mình đã căng phồng.
Khương Trừng thấy ngón tay trắng mịn của cô dính đầy nước sốt, anh rút mấy tờ giấy.
Lâm Giang Nam theo bản năng nhận lấy.
Nhưng, Khương Trừng không đặt giấy lên tay cô mà là cầm tay cô lại, sau đó dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước sốt dính trên tay cho cô.
Lâm Giang Nam lập tức ngây ngẩn cả người, cô nhìn một tay anh đang cầm cổ tay mình, một tay khác đang dịu dàng giúp mình lau ngón tay.
Anh cúi đầu, khuôn mặt bình thản ôn hòa.
“Tay khác.”
Khương Trừng đặt bàn tay đã lau sạch sẽ xuống, nói với cô.
Lâm Giang Nam không biết mình bị sao, vừa nghe anh nói đã đưa một tay khác ra.
_______
[] Tôm xào cay
Video hướng dẫn cách làm tôm xào cay
[] Thịt thăn chua ngọt
Video hướng dẫn cách làm thịt thăn chua ngọt
[] Xương sườn rán xào tỏi
Video hướng dẫn cách làm xương sườn rán xào tỏi
[] Canh bí đao gà ác
Video hướng dẫn cách làm canh bí đao gà ác