“Xin lỗi... nhưng Uyển Vy... chỉ lần này thôi. Sau này... mọi thứ tôi sẽ nghe theo em...”
Nhưng, cả Giang Phong lẫn Bạch Uyển Vy đều biết rằng lời hứa của hắn chưa từng đáng tin. Cho nên, có tha thứ hay không thì hắn vẫn không thể lắng nghe ý kiến của cô.
Vết thương của Giang Phong không quá nặng, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi. Nhân cơ hội này, ngày nào hắn cũng tới gặp Bạch Uyển Vy. Dường như không nhìn thấy cô một ngày, hắn sẽ phát điên lên mất.
Trước kia, chỉ có mình cô sợ được sợ mất, giờ đây thì hắn cũng vậy, hắn đã lún quá sâu vào đoạn tình cảm này rồi.
“Em không chữa nữa... được không ? “
“Em nói gì vậy ? Khó khăn lắm mới tốt lên được một chút, em nói bỏ là bỏ sao ? Tôi không cho phép.”
Bạch Uyển Vy gục đầu xuống, dáng vẻ mệt mỏi lọt vào mắt Giang Phong. Hắn biết cô rất đau, rất mệt, hắn cũng vậy, nhưng chỉ còn cách này thôi. Nếu không... hắn sẽ bỏ lỡ cô cả đời mất.
Chẳng phải điều cô muốn nhất là có một cuộc sống bình yên với hắn và con sao ? Hắn đang giúp cô đây...
“Đâu có tác dụng... Chẳng phải anh nói em muốn gì cũng được sao ?”
“Đừng có uy hiếp tôi.”
Hắn quả thực đã nói như vậy rất nhiều, nhưng để cho cô tự do muốn làm gì thì làm thì chính là tổn hại đến tương lai của hai người. Hắn làm sao mà biết được... sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.
Bạch Uyển Vy nghẹn ngào, cô không nói gì nữa, lại chùm chăn kín mít lại, có lẽ cô sắp khóc rồi. Giang Phong thở dài, ngồi xuống giường, nhẹ nhàng mà xoa đầu cô.
“Tôi sẽ đưa em đi chơi, được chứ ? Đừng giận nữa. “
Rõ ràng Bạch Uyển Vy chỉ đang tìm cách được ra ngoài, cô kéo chăn xuống, ngước mắt lên hỏi Giang Phong: “Thật sao ?”
“Tôi không lừa em. Em tự mình chọn mọi thứ, tôi sẽ nghe theo em, được chứ ?”
Giang Phong đưa điện thoại cho Bạch Uyển Vy, cô không nhận lấy mà nói rằng mình muốn đến đảo Santorini. Cô đã muốn tới đó từ lâu rồi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, bởi vì trước kia lịch trình quá kín, sau đó lại xảy ra rất nhiều chuyện.
Nhìn phản ứng của Giang Phong, Bạch Uyển Vy lại nghĩ rằng hắn không thích, cô hụt hẫng. “Anh không thích sao ?”
“Không, không, rất thích, em thích là được.”
“Vậy... ngày mai có thể đi không ?”
Giang Phong nhìn ra được sự mong đợi của cô, hắn đương nhiên gật đầu. Cho dù ngày mai có bận đến mấy, hắn cũng không quan tâm nữa, bởi cô mới là quan trọng nhất.
Sáng hôm sau...
Bạch Uyển Vy thực sự không dám tin vào mắt mình, mong ước của cô cuối cùng đã thành hiện thực rồi.
Nhìn thấy nụ cười hiếm có của Bạch Uyển Vy, trái tim Giang Phong bỗng dưng lệch nhịp, hắn mới chợt phát hiện ra rằng người con gái này của hắn vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Cô cười... dường như xua tan cái thế giới tẻ nhạt này của hắn.
“Thời gian sẽ lâu đấy, em chắc chắn là mình chịu được không ?”
Bạch Uyển Vy gật đầu, cô khoác lấy tay Giang Phong. Cô rất vui mà... cho nên những muộn phiền thì cứ để chúng trôi qua đi, bây giờ chỉ có cô và Giang Phong mà thôi.
Giang Phong vì vậy mà cũng cười theo, hắn nghiêng đầu, hôn lên trán Bạch Uyển Vy rồi dẫn cô đi. Đã lâu lắm rồi... hắn mới có cảm giác bình yên như này.
Có cô thật tốt. Giá như... hắn có thể gặp cô sớm hơn, thậm chí là trước khi cô gặp Hàn Tử Dương.
“Được rồi, em xem chưa đủ sao ? Cũng đâu phải lần đầu tiên đi máy bay.”
Bạch Uyển Vy lắc đầu, cô tiếp tục ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng mọi ngày cô đều uể oải, ủ rũ, khiến cho Giang Phong dở sống dở chết, nhưng hôm nay, cô tự cảm thấy mình khoẻ mạnh đến mức lạ thường.
Giang Phong bỗng chốc thở dài, quả nhiên là trẻ con vẫn luôn có tính tò mò mà, hắn kéo cô về phía mình, mặc kệ cô vẫn còn ngơ ngác.
“Đừng ngắm nữa, mây thì có gì đặc biệt... có ngắm thì hãy ngắm chồng em này.”
Bạch Uyển Vy tủm tỉm cười, cô không ngờ tới Giang Phong cũng có ngày nói những câu như này.
“Ngắm anh hơn chín năm, đủ chán rồi.”
“Em bây giờ còn muốn chê tôi già sao ?”
Giang Phong vô cùng thích dáng vẻ của Bạch Uyển Vy lúc này, trông thật đáng yêu mà, hắn véo má cô một cái. Bạch Uyển Vy tỏ vẻ khó chịu, mặt mày nhăn nhó lại, nhưng ngay sau đó liền vui vẻ như thường, cô hôn lên má hắn.
“Không sao, dù thế nào thì em vẫn yêu anh mà.”