“Tôi chỉ ngủ cùng cô ta một đêm thôi... em phải tin tôi, người tôi yêu trước giờ chỉ có mình em.”
“Uyển Vy, em nhất định phải nghe tôi giải thích...”
“Em đang nghe đây...”
Bạch Uyển Vy lại một lần nữa bật khóc, vì không muốn nhìn thấy gương mặt của Giang Phong lúc này mà cúi gằm mặt xuống. Cô vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh... nghe hắn lấy cớ đây, mong là hắn có thể cho cô một cái lí do hoàn hảo để bao biện cho việc này.
Giang Phong không ngờ mọi chuyện lại thành thế này, hắn không biết phải nói với Bạch Uyển Vy ra sao nữa, nhưng điều hắn nói đều là sự thật. Hắn chỉ yêu mình cô, hắn và người phụ nữ đó chỉ là giao dịch mà thôi.
“Nếu anh có thể... cho em một lí do... hôn lễ sẽ tiếp tục...”
“Tôi... Uyển Vy, tôi sẽ cắt đứt với cô ta.”
“Bao lâu rồi ? Hai người, quen biết bao lâu rồi ?”
Lẽ nào, khi Giang Phong vẫn luôn miệng nói yêu cô, muốn bảo vệ, yêu thương, chăm sóc cô, hắn đã lừa dối cô rồi sao ? Bạch Uyển Vy thực sự hi vọng... hắn sẽ không đối xử với cô như vậy. Giá như cô có chỗ nào không đúng với Giang Phong, để hắn còn có lí do mà đi ăn nằm với người phụ nữ khác sau lưng cô.
“Một đêm, Uyển Vy, chỉ là tình một đêm mà thôi.”
Từ trước tới giờ, bên cạnh Giang Phong vẫn luôn không thiếu phụ nữ, nếu như nói thật, cô sẽ còn bình thản đứng đây mà nghe hắn giải thích sao ?
“Nếu hôm nay không bị phát hiện... có phải anh vẫn sẽ tiếp tục dây dưa với cô ta không ?”
“...”
Sau khi hít một hơi dài rồi thở ra, Bạch Uyển Vy lau đi những giọt nước mắt trên gò má, cô quay người đi. Giang Phong bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn lại nắm lấy cổ tay cô.
“Em cần yên tĩnh một lúc... nửa tiếng sau hãy bảo thợ trang điểm vào đây.”
“Em hứa chứ ? “
“Em chưa từng thất hứa.”
Cuối cùng, Giang Phong cũng cảm thấy yên lòng, hắn buông tay Bạch Uyển Vy ra. Trong thời gian đợi cô, hắn rời khỏi hôn lễ, lái xe đến một toà chung cư xa hoa bậc nhất của thành phố. Lúc đó là hắn quá sốc nổi, cho nên mới nghĩ rằng clip đó là do Đường Bích Vân gửi, nhưng hoá ra lại không phải.
Giang Phong dùng chìa khoá dự phòng để mở cửa, ngay khi hắn đi vào nhà bếp thì đã thấy một người phụ nữ đang mặc chiếc váy hai dây bó sát vô cùng gợi cảm. Vừa nhìn thấy hắn, cô ta tươi cười, bước về phía Giang Phong nhưng lại nhận được một cái tát từ hắn.
“Anh... anh tại sao lại làm vậy ?”
“Tôi đã nói với cô thế nào ? Không được phép động tới cô ấy !”
“Anh nói gì, em không hiểu.”
Giang Phong trở nên điên cuồng, hắn ép người phụ nữ trước mắt mình vào tường, bóp chặt cổ cô ta lại, khiến sắc mặt cô ta tái mét do thiếu dưỡng khí. Cho đến khi cô ta sắp không chịu nổi nữa, hắn mới bỏ ra. Trước kia, hắn nảy sinh với cô ta là vì gương mặt quyến rũ này, nhưng giờ đây hắn cảm thấy nó thật kinh tởm.
“Lục Hy Tuyết, tôi rõ ràng đã nói với cô rằng không được xen vào cuộc sống của tôi và cô ấy.”
“Em... em không có, em không làm gì cả.”
“Vẫn không thừa nhận phải không ? “
“Nhưng em thật sự không làm. Phong, em không...”
”Câm mồm !”
Chỉ có Bạch Uyển Vy mới có thể gọi hắn như vậy, giọng nói của cô khi gọi tên hắn... ngọt ngào, nhẹ nhàng biết bao. Bị quát tháo, Lục Hy Tuyết nhanh chóng im bặt lại, sợ sệt mà nhìn Giang Phong.
Vốn dĩ hắn định đợi Bạch Uyển Vy khỏi bệnh thì sẽ cắt đứt với Lục Hy Tuyết để chôn vùi quá khứ bẩn thỉu của mình, vậy mà lại chẳng ngờ tới cô đã phát hiện rồi, lại còn phát hiện trong chính đám cưới của hai người.
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại lại bỗng reo lên, biết là Bạch Uyển Vy gọi cho mình, Giang Phong nhanh chóng bắt máy.
“Anh không về sao ? Vậy hôn lễ không cần...”
“Không, tôi sẽ về ngay. Uyển Vy, em không được đi đâu hết, nhất định phải đợi tôi.”
Vì không muốn khiến Bạch Uyển Vy lo lắng thêm nữa, Giang Phong trở về mà không hề xử lí Lục Hy Tuyết. Coi như là vì hôm nay là lễ cưới của hắn, cho nên hắn sẽ bỏ qua.
Nhìn thấy Giang Phong đang vội vã bước đến bên cạnh mình, Bạch Uyển Vy lộ rõ vẻ buồn bã, cô hỏi: “Anh lại đi gặp...”
“Đúng, nhưng là để kết thúc. Uyển Vy, tin tôi được không ?”
”Được... em tin anh...”
“Nhưng nếu anh lừa dối em một lần nữa, anh sẽ phải hối hận.”