"Anh biết cuối cùng, chúng ta cũng phải xa nhau nhưng chỉ là khi ngày đó đến thật sự, chúng ta sẽ làm thế nào để đối mặt với những đau đớn và mong đợi mỏi mòn sau này? Chia xa là một việc đau khổ và khó khăn đến nhường nào nhưng chúng ta không thể né tránh nó. Thậm chí, chúng ta không đủ sức để ngăn cản khi nó tới. Thế nên hôm nay, trong giây phút chúng ta còn có nhau, anh giấu kín niềm vui ngây ngất của tình yêu trong sâu thẳm tâm hồn, chờ đợi niềm vui này có thể kéo dài thêm một chút, rồi lại kéo dài thêm một chút nữa..."
Khi Lý Bối Nhĩ đánh những dòng chữ này lên màn hình máy tính, cô lại thở dài một tiếng. Mặc dù đây chỉ là một bản thảo sơ lược, nhưng không hiểu sao đột nhiên nó lại mang đầy cảm xúc bi thương đến như vậy. Cô bỗng nghĩ đến chị Khả Lam và anh Lý Bối Lỗi, rồi cô nghĩ đến chính mình. Khoảnh khắc đó, những chuyện quá khứ bỗng hiện lên trong đầu cô, những cảm xúc rung động và tình yêu thương ấm áp đang âm ỉ ở nơi yếu đuối nhất trong sâu thẳm trái tim bỗng được trào ra. Cô đang viết một câu chuyện tình chia ly, nhưng không ngờ cô lại khơi lên nỗi đau ẩn giấu sâu kín nhất trong lòng mình.
Thời tiết ngột ngạt lạ thường! Lý Bối Nhĩ ngồi khoanh chân trên chiếc ghế xoay trước màn hình vi tính và uống một ngụm nước thật lớn. Chú chó con thè lưỡi ra, nằm sõng soài bất động bên cạnh chiếc ghế trên nền nhà như đã chết. Lý Bối Nhĩ từ từ ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ đến con số mười hai. Cô mỉm cười, vừa nhìn những ngón tay đã hơi sưng đang gõ trên bàn phím vừa thầm nghĩ bụng, lúc này có thể "mượn" mạng không dây của nhà hàng xóm rồi.
Cô gái ngồi đối diện cứ nhìn hàng loạt những cử chỉ của Lý Bối Nhĩ. Có lẽ do thời tiết quá nóng, nên ngay từ khi bước vào cô đã cởi chiếc áo khoác nhẹ màu trắng đang mặc trên người xuống. Lúc này, cô ấy chỉ mặc mỗi chiếc váy liền bằng vải hoa. Lý Bối Nhĩ đứng lên rót nước, tiện chân cô đá một cái vào con chó đang nằm giả chết trên sàn. Cô gái kia vội chạy đến, cúi người ôm chú chó vào lòng rồi hét lên cảnh cáo Lý Bối Nhĩ:
- Nó là chó của anh ấy. Em nên đối xử với nó tử tế một chút chứ.
Lý Bối Nhĩ nhún vai cười cười rồi chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo tường đang kêu tích tắc, chân thành nói với cô gái đó:
- Chị San San, chị về đi. Chị xem đã mấy giờ rồi kìa? Hôm nay, anh Lý Bối Lỗi không về đâu. Thấy cô gái đó không nói gì, cô lại tiếp tục ngồi khoanh chân trên chiếc ghế xoay. Một trang web dự báo nhiệt độ ngày mai có thể lên tới ba mươi sáu độ, Lý Bối Nhĩ vô thức rụt cổ tay lại rồi tiện thể đưa tay xoa mặt, cảm thấy các ngón tay hơi ướt một chút, là mồ hôi.
- Thời tiết kinh khủng quá! – Cô vừa lẩm bẩm một mình vừa đưa tay di chuột.
Cô gái kia không đáp lời mà chỉ vuốt ve chú chó đang ôm trong lòng và nhẹ nhàng hỏi nó:
- Mày nóng lắm hả? – Chú chó lập tức đáp lại bằng mấy tiếng gâu gâu rồi yên lặng như cố ý muốn giữ sức.
Lý Bối Nhĩ ngáp ngắn ngáp dài bởi đường truyền mạng lúc được lúc ngắt làm cô có chút bực bội.
- Em buồn ngủ lắm rồi. Chị thế nào? – Cô đứng dậy vươn vai rồi nói với cô gái kia.
- Chị ngồi một lát nữa thôi. – Cô gái kia đáp.
- Hay chị vào phòng anh Lý Bối Lỗi ấy. – Lý Bối Nhĩ uể oải chỉ tay về căn phòng bên trái.
- Không được đâu. – Cô ấy vội xua tay, – Anh ấy ghét nhất là người khác động vào đồ của mình.
Lý Bối Nhĩ cười lớn, miệng làu bàu:
- Lý Bối Lỗi, anh là đồ tồi!
Ai ngờ cô gái ấy bỗng tức giận, bật dậy tát cho Bối Nhĩ một cái.
- Em không được phép mắng anh ấy. Không được phép! – Hành động đó cứ như Lý Bối Nhĩ cướp chồng của cô ấy vậy.
Vết đỏ năm ngón tay xoè như hình chiếc quạt hằn rõ trên mặt Lý Bối Nhĩ, bỏng rát, đau đớn nhưng cô không tức giận mà chỉ cười vào mặt cô ấy.
- Ui cha! Chị San San, giờ em mới biết là chị có cả bàn tay thép nữa cơ đấy.
Cô ấy lẳng lặng ngồi "phịch" xuống ghế sô pha khiến mặt ghế đệm lún xuống thành hõm sâu. Sau đó, tiếng khóc nức nở vang lên. Lý Bối Nhĩ bất ngờ nghe tiếng khóc có nhạc điệu đó mà trong lòng thầm gõ theo nhịp. Nào là một phách mạnh, hai phách nhẹ. Cô chăm chú lắng nghe. Trước đây, hồi Lý Bối Nhĩ năm tuổi bắt đầu đi học, cô còn là quản ca trong đội văn nghệ của trường nữa cơ đấy. Tuy là quản ca nhưng vì cô luôn hát sai nhạc khiến dàn đồng ca của lớp bị thụt lùi, còn giáo viên dạy nhạc đành bất đắc dĩ mặc kệ cho qua. Từ đó, mỗi khi nói chuyện với người khác, cô luôn thầm gõ nhịp trong lòng để làm phách cho đối phương như một thói quen, một căn bệnh cố hữu vậy.
Lại nói về Lý Bối Lỗi, anh ấy đã ngoài ba mươi rồi mà suy nghĩ lúc nào cũng như cậu thiếu niên mười bảy mười tám vậy, ngây thơ, ngạo mạn và chẳng bao giờ để ý chuyện gì. Thậm chí, trong mắt Lý Bối Nhĩ cũng chưa từng coi anh ấy là "anh trai". Có lẽ do lòng ghen tị. Bởi vì Lý Bối Lỗi là cháu đích tôn của bà nội, vả lại anh ấy còn vô cùng đáng yêu nên ai cũng quý mến. Riêng Lý Bối Nhĩ thì khác. Từ khi sinh ra trông cô đã không xinh lắm, lại còn đen và gầy trông giống như chú khỉ con vậy. Hơn nữa, hồi nhỏ tính tình cô cũng rất kì quái nên chẳng ai thích cả. Kể về hồi nhỏ khi họ cùng ra ngoài chơi nhé. Nếu cặp sách của Lý Bối Lỗi đựng đầy nước ngọt thì cặp sách của Lý Bối Nhĩ lại chứa toàn nước lọc và chắc chắn nước đó là cô lấy ở bình lọc nước trước khi ra khỏi nhà rồi. Nhưng cô lại khôn khéo đổi nước ngọt trong cặp sách của Lý Bối Lỗi sang cặp sách của mình. Lâu dần, cô bỗng hiểu ra một chân lý: "Yêu là dù thế nào cũng không được đổi cặp sách."
Thấy San San không hề có ý muốn về nhà, Lý Bối Nhĩ ngồi xuống ghế đối diện với cô ấy:
- Chị San San, em ngồi nói chuyện với chị nhé.
- Bối Nhĩ! – Giọng cô yếu ớt, – Chị xin lỗi...
- Không sao đâu.
- Em kể cho chị nghe thêm về anh ấy được không?
- À! – Lý Bối Nhĩ thuận miệng đáp. Thực ra, trong lòng cô chẳng muốn nhắc đến những chuyện của anh Lý Bối Lỗi. Dù sao cũng chỉ có cô mới hiểu được thứ tình cảm anh ấy đã giấu kín trong lòng suốt bấy nhiều năm qua. Năm năm rồi nhưng anh ấy vẫn không phút giây nào quên được cô gái đã bỏ anh ấy đi xa. Và dù biết rằng cô nàng San San trước mặt này đang theo đuổi một tình yêu vu vơ, nhưng cô lại không biết làm thế nào để khuyên cô ấy từ bỏ được.
- Chị muốn biết điều gì? – Cô hỏi.
- Gì cũng được. – Cô ấy nhìn cô với ánh mắt mong mỏi, – Chỉ cần liên quan đến anh ấy thôi.
Cô thở dài:
- Chị San San, chị nghe em nói này. Chị đừng nên đối xử quá tốt với anh Lý Bối Lỗi như thế. Chị càng đối xử tốt với anh ấy thì anh ấy lại càng chẳng thèm để ý đến chị đâu. Ngược lại, tình yêu của chị sẽ càng khiến anh ấy thêm ức chế và lo lắng đấy, chị...
- Em đừng nói nữa! – Cô ấy lấy tay bịt tai mình lại, – Chị không muốn nghe nữa. Chị chỉ biết là chị yêu anh ấy. Ngoài ra, chị chẳng muốn quan tâm đến điều gì khác cả.
- Không phải đâu, chị San San này, chị vẫn nên nghe em nói một câu..."
- Đủ rồi. – Cô ấy thét lên rồi đứng bật dậy, – Chị đi đây.
Cánh cửa đóng "rầm" một tiếng, Lý Bối Nhĩ mới ngả người xuống nền nhà. Trời rất nóng, do vậy cô cũng muốn bắt chước chú chó con thè lưỡi ra hít thở mấy cái.
- Nè, thế này liệu có dễ chịu hơn không nhỉ? – Cô với tay vuốt ve chú chó con nằm bên cạnh ghế sô pha, nhưng nó không đáp lại, thậm chí cũng chẳng thèm nhúc nhích, cứ làm bộ như không để ý gì đến cô vậy.
- Đồ ngốc! – Cô hằm hằm mắng nó.
Cô kê tay lên làm gối, đôi mắt lim dim, giây phút đó khuôn mặt của chị Khả Lam lúc ra đi lại xuất hiện trong đầu cô. Thực ra hôm ấy, cô cũng có mặt tại sân bay. Nhưng cô không ra nói lời tạm biệt chị Khả Lam mà chỉ lén nấp sau một cái cột lớn để nhìn họ. Cô biết nguyên nhân thật sự khiến chị Khả Lam ra đi, nhưng cô lại không thể nói cho anh Lý Bối Lỗi biết được. Đã năm năm rồi, mỗi lần nhớ đến dáng vẻ buồn bã của anh Lý Bối Lỗi lúc tiễn chị Khả Lam đi, lòng cô lại như có hàng trăm con côn trùng gặm nhấm, gặm cho đến khi trái tim cô tê liệt hoàn toàn vì đau đớn. Bởi nếu không phải vì cô thì họ không phải chịu đựng nỗi đau chia ly này. Do đó ngay cả trong giấc mơ cô cũng liên tục tự trách bản thân mình.
Khi Lý Bối Lỗi về nhà thì cô đã ngủ say lắm rồi. Trông bộ dạng cô, thỉnh thoảng lại chép miệng, nước miếng tràn ra mép chảy ướt cả một bên má áp xuống nền nhà. Lý Bối Lỗi nhẹ nhàng bế cô, đặt cô lên chiếc giường công chúa trong phòng cô. Bất chợt cô mở mắt ra lầm bầm một câu "Đồ tồi!" rồi lại nhắm tịt mắt vào. Anh cười rồi đưa tay vò mái tóc của cô, sau đó quay người bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng khép lại, Lý Bối Nhĩ đột nhiên ngồi bật dậy, hét vọng ra ngoài:
- Lý Bối Lỗi, anh chải tóc lại trả em đi.
Lý Bối Nhĩ ngoài việc đặc biệt chăm chút cho mái tóc của mình ra, cô còn rất giỏi trong việc "hiểu lòng người khác". Đến cả Lý Bối Nhĩ cũng không biết cô có được khả năng này từ lúc nào. Nhớ lại hồi cô và Lý Bối Lỗi còn nhỏ, do công việc của bố mẹ rất bận nên hai anh em được gửi đến ở nhà bà nội. Nhà bà có một vườn hoa rất lớn. Sinh nhật của Bối Nhĩ vào mùa xuân, đó cũng là thời điểm hoa trong vườn nở rộ. Nhưng cô không thể nào nhớ hết được tên các loài hoa xanh xanh đỏ đỏ đang đung đưa khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời chói lóa trong vườn nhà bà. Cô và anh Lý Bối Lỗi thường ngồi chống cằn tán gẫu ở đó. Mỗi khi nói về bố mẹ đang ở nơi đất khách quê người, nói về những chuyện cảm động, Lý Bối Lỗi thường không kìm được nước mắt, thấy vậy cô liền chỉ tay vào mũi anh và nói rằng:
- Anh chẳng được tích sự gì cả.
BốI LỗI cũng không khách sáo mà đáp lại một câu:
- Em đúng là đồ vô lương tâm.
Nhưng xét cho cùng, mỗi khi gặp bất cứ chuyện gì, anh cũng luôn muốn tìm đến cô tâm sự. Hồi nhỏ, mỗi khi Lý Bối Lỗi và nhóm bạn cùng trèo tường trộm trứng nếu chẳng may bị người ta bắt được thì Lý Bối Nhĩ sẽ tìm cách giúp họ. Tuy có những lúc cách đó không hiệu quả lắm nhưng Lý Bối Lỗi vẫn luôn tin tưởng cô và cho đến tận bây giờ cũng vậy. Nếu Lý Bối Lỗi muốn nhảy qua sông Hoàng Phố, chỉ cần cô vẫy tay nói: "Được rồi, nhảy đi!" thì chắc chắn anh sẽ dũng cảm mà nhảy về phía trước. Lý Bối Lỗi thường tự nhủ với mình rằng:
- Bối Nhĩ là em gái mình, mình không nghe nó thì còn nghe ai được chứ?
Mỗi khi nói câu này, má anh lại phồng lên giống như bộ dạng hùng hồn khi hát vang bài Quốc ca vậy.
Khi Lý Bối Nhĩ thức dậy, trời cũng đã gần trưa, ánh nắng xuyên qua ô kính cửa sổ chiếu vào mọi ngóc ngách trong phòng, nhuộm bốn bức tường thành một màu vàng rực rỡ. Cô mở nhạc rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ. Nhìn chậu hoa nhỏ trên thành cửa sổ với dáng vẻ ngượng ngùng cúi thấp, nước mưa vẫn còn ướt đẫm trên những cánh hoa. Những giọt nước đọng lại trên đó trông dịu dàng, thanh khiết mà nồng nhiệt, cháy bỏng giống như tình yêu của một người nào đó. Trong lòng cô thầm nghĩ như vậy.
Tình yêu, cô cũng đã từng trải qua nó. Lúc ấy, trong trái tim nhỏ bé của cô giống như một đóa hoa chớm nở đầu mùa. Nhưng đến khi tình yêu kết thúc, cô cũng chẳng thu được kết quả gì. Từ hồi năm tuổi, khi được đưa đến nhà bà nội, cô đã bắt đầu có những cảm nhận đầu đời. Tháng ngày sau đó, thường có một người đến hoặc là anh Lý Bối Lỗi sẽ chơi với cô. Mặc dù cô không có cảm tình gì với anh lắm, nhưng có vẻ anh cũng chẳng hề để ý. Thực ra, cô đã sớm hiểu rằng, không phải ai cũng được tặng cho một ngôi nhà, giống như tuổi trẻ chỉ có thể chờ đợi nó tới, sau đó trong lòng sẽ nở rộ rất nhiều, rất nhiều hoa đẹp. Tình yêu mà người khác dành cho rất ấm áp và chỉ có thể dựa vào bản thân ngày qua ngày tích lũy từng chút một mà thôi.
- Em đang nghĩ gì thế? – Lý Bối Lỗi dựa vào cánh cửa phòng, cười hỏi cô, - Không phải là nằm mơ đấy chứ?
- Anh biến đi! – Cô xoay người ném cái nhìn hậm hực về phía anh. Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, cô lại lao lên đá cho anh một cái.
- Ui da! Ui da! Hổ cái! Hổ cái hiện hình rồi... - Lý Bối Lỗi ôm lấy chân kêu lên.
- Có chuyện gì? Anh nói đi – Cô nằm xuống chiếc ghế sô pha màu đỏ trong phòng và gác chân lên như một mụ phù thủy nhỏ.
- Hì hì! Thực ra cũng không có gì. Hay là anh mời em đi ăn sáng nhé!
- Anh có nói không?
- Anh nói.
- Anh lại sao thế?
- Em nghĩ cách giúp anh ngăn không để cô ấy quay lại tìm anh nữa đi. – Anh cúi đầu nhìn xuống bàn chân mình. Ngón chân anh cứ gạt lại trên mặt đất giống như chú chó con đang dùng chân cào cào vậy. Đó là bộ dạng của một kẻ đang bối rối.
- À!
- À cái gì?
- À là à thôi.
- Lý Bối Nhĩ, em là em gái của anh đấy.
- Em biết điều này từ hai mươi năm trước cơ.
- Anh hỏi lại, em có giúp anh không? – Anh tỏ vẻ nôn nóng.
- Không giúp được.
- Đồ khinh người! – Anh mắng một câu rồi tức giận lao ra phòng khách.
- Này, anh Lý Bối Lỗi, không phải anh mời em đi ăn cơm sao? Anh xuống dưới nhà mua cho em một suất bánh tráng, nhớ cho thêm hai quả trứng gà vào nhé. – Cô gọi với thật to theo bóng anh.
Anh vội dừng bước, sắc mặt anh trở nên khó coi như thể mấy ngày rồi chưa rửa mặt.
- Anh sẽ mua cho em hẳn suất ba quả trứng gà luôn.
Bộ dạng giận dữ của Lý Bối Lỗi giống như chú chó con bị người ta giẫm phải đuôi vậy. Bạn cứ thử hình dung mà xem, mỗi khi cáu giận anh ấy chỉ kêu kên mấy tiếng rồi cũng cho qua, không hề để bụng chút nào. Trước đây, Khả Lam thường gọi anh là "cún con", cô nói anh giống như chú cún con ương bướng và cũng đáng yêu nhất.Tuy có lúc kích động sủa ầm ĩ nhưng sau đó lại ngoan ngoãn bò dưới chân bạn, nghe bạn sai khiến. Lý Bối Lỗi vô cùng khó chịu với cách ăn nói của cô. Những lúc như thế anh ghét nhất là bộ dạng cô gọi anh. Vậy mà Khả Lam lại nói:
- Em thích thế! Em phải nói đến cùng mới thôi.
Anh cũng lặng lẽ cúi đầu. Anh thường nghĩ: "Việc khó nhất trong đời người không phải là hiểu nhau, không phải là yêu nhau mà là tôn trọng lẫn nhau." Anh yêu cô và anh cam lòng làm "cún con" của cô.
Lý Bối Lỗi bước từ trong nhà ra, anh mở hòm thư và nhìn vào trong với ánh mắt ngóng trông, nhưng nó vẫn trống không. Trái tim anh lại trùng xuống theo quán tính, từ từ rơi xuống vực sâu. Đau đớn! Năm năm rồi, ngày nào ra khỏi nhà anh cũng nhìn vào hòm thư, nhưng cũng chừng ấy năm, anh thu về thất vọng rồi lại thất vọng. Khi chia tay Khả Lam, anh biết mình sẽ đau khổ, nhưng anh không ngờ nỗi khổ biệt ly lại kéo dài đằng đẵng như thế. "Nếu cô ấy quay lại, chắc chắn mình sẽ không để cô ấy bỏ đi nữa." Anh thường tự nhủ lòng mình như vậy, bởi nỗi khổ biệt ly với anh như thế là quá đủ rồi.
Sau khi thức dậy, Bối Nhĩ lê đôi dép sọc vàng vào bếp, lục lọi tủ lạnh tìm thứ gì đó để ăn. Cô uể oải cho thứ mình tìm được vào lò vi sóng, sau khi hâm nóng mới đưa lên miệng nhấm nháp. Đồ ăn chẳng có mùi vị gì cả. Đúng là một bữa sáng chán ngắt! Ăn xong, cô lại đến bên chiếc máy tính và lướt web bằng mạng không dây "mượn" của nhà hàng xóm. Kể từ sau khi tốt nghiệp đi học đến nay, ngày nào cô cũng phải lặp lại những thứ chán ngắt và buồn tẻ như thế. Thi thoảng, cô có viết kịch bản cho Đài truyền hình để kiếm chút nhuận bút. Dù tiền kiếm được cũng không nhiều nhưng hiện tại cũng chẳng có gì tốt hơn việc đó.
Công việc à, thực ra cô cũng từng đi tìm đấy. Đó là lúc vừa mới tốt nghiệp, cô có đến ứng tuyển tại một công ty quảng cáo. Vị giám đốc phỏng vấn cô là một người đàn ông trung niên có cái bụng phệ. Ông ta hỏi sở thích của cô là gì, cô nghĩ một lát rồi trả lời:
- Du lịch được không ạ?
Ông ta cười:
- Được.
- Vậy chính là nó rồi. – Cô nói.
- Còn gì nữa không? – Ông ta hỏi.
- Còn ư? À, còn cả... du lịch đường dài nữa ạ.
Rồi cô thấy người đàn ông đó cúi đầu viết gì đó vào quyển sổ.
- Vậy tại sao cô lại đến xin việc ở công ty quảng cáo chúng tôi?
- À, điều này là, vì các công ty khác đều yêu cầu ứng viên phải có hai năm kinh nghiệm trở lên, còn quý công ty thì không, nên... - Cô cười cười rồi đưa tay lên gãi đầu, thật thà trả lời.
Ông ta gật đầu cười:
- Cô về đợi tin nhé. Chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô.
Thời tiết hôm đó cũng nóng hệt hôm nay nên Lý Bối Nhĩ vừa bước ra khỏi công ty quảng cáo, cô vội vặn mình, tháo đôi guốc cao gót rồi xách nó trên tay và điềm nhiên cất bước trên phố. Người đi kẻ lại nhộn nhịp, tất cả đều là những nam thanh nữ tú, nhưng điều đó cũng chẳng làm cô cảm nhận được sự phồn hoa náo nhiệt mà ngược lại trong sâu thẳm trái tim cô vẫn hiện hữu sự hoang vắng cô quạnh. Chiếc màn hình lớn trước mặt đang phát chương trình giới thiệu về một bộ phim mới, thấy vậy rất nhiều cô gái dừng lại ngẩng đầu xem rồi bình luận:
- Nhìn kìa! Nam diễn viên chính đẹp trai quá!
Cô cũng dừng lại và từ từ ngẩng lên xem một lát rồi lạnh lùng buông một câu:
- Đồ ngốc!
Cô gái đứng bên cạnh nghe thấy liền liếc mắt nhìn cô, nhưng cô lại đưa tay chỉ lên màn hình mà thản nhiên nói tiếp:
- Các cô thật sự thích những tên ngốc chỉ biết lừa gạt phụ nữ thế này sao?
- Lẽ nào cô không thích anh ấy? – Cô gái đứng bên cạnh hỏi lại. Cô chợt giật mình trước câu hỏi đó, rồi cô cũng nhanh chóng rời khỏi trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Bởi sự thật là cô cũng đã từng thích anh ta. Nhớ lại những ngày tháng tuyệt đẹp đó, mỗi hành động của anh ta đều khiến dòng máu chảy trong huyết quản của cô như sôi lên. Nhưng kết quả cuối cùng thì sao, đời này kiếp này họ chỉ có duyên gặp gỡ, nhưng lại chẳng có duyên bên nhau.
Tiếng người xe qua lại ồn ào khiến cho cả con phố trở nên náo nhiệt lạ thường, nhưng dường như cô chẳng nghe thấy bất kì âm thanh nào. Cô rút điện thoại di động ra và gọi cho Dã Tốt, đầu bên kia uể oải hỏi cô:
- Chuyện gì vậy?
Cô nói:
- Em xin lỗi.
- Sao lại xin lỗi?
Cô nghẹn ngào nhấn nút dừng cuộc gọi. Khuôn mặt chàng trai trên màn hình lớn kia vẫn hiện rõ trong đầu cô. Bỗng cô ôm đầu, ngồi sụp xuống, khóc lóc đau khổ giữa đường phố náo nhiệt.
Mùa hè dễ khiến người ta nhớ lại những chuyện cũ. Lướt web một lát, cô đưa mắt rời khỏi màn hình máy tính và hướng xuống đôi chân của mình, bắt đầu cặm cụi vẽ móng chân. Cô tỉ mẩn vẽ từng chút một. Đến khi ngẩng đầu lên thì mười ngón chân đã như mang một sức sống mới. Hóa ra, cô vẽ mười mặt người lên đó, năm mặt người cười và năm mặt người khóc.
Lý Bối Lỗi gọi điện về hỏi cô:
- Em ăn sáng chưa?
Cô nói:
- Chưa. Em đang ngồi đợi anh mang suất bánh tráng có ba quả trứng gà về mà.
Lý Bối Lỗi vội vàng nói:
- Đó là anh nói trong lúc tức giận thế thôi, chứ em tưởng thật à?
Cô nói:
- Em mặc kệ. Dù sao, em vẫn đang đợi.
Đợi đến khi Lý Bối Lỗi thở hổn ha hổn hển chạy về nhà thì cô vẫn còn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn những mặt người nhỏ xíu trên móng chân mình.
- Em mau ăn đi. Vẫn còn nóng đấy. – Lý Bối Lỗi vừa thay dép lê ở lối vào vừa gọi với vào phòng cô.
Cô rón rén xỏ dẹp như sợ làm hỏng mất "kiệt tác" mình vừa tạo nên, chầm chậm bước ra khỏi phòng.
- Em vừa ăn rồi. Giờ em cũng không đói lắm. Anh ăn đi.
- Cái gì? – Một chân anh vừa xỏ vào chiếc dép lê, một chân vẫn còn đi giày vội lao đến trước mặt cô, - Em lôi anh ra làm trò đùa hả?
- Em còn khó chìu hơn cả "bà cô" đấy.
"Bà cô" mà Lý Bối Lỗi nói đến là phó giám đốc Đài truyền hình, là người đã biến một năm thử việc thành mười năm gian khổ. Mọi nhân viên đều sợ bà và tôn bà là "bà cô". Anh xoay người tháo nốt chiếc giày còn lại rồi đặt phịch mông xuống chiếc ghế sô pha, vừa thở vừa nghĩ lại xem mình đã vội vã chạy về đây như thế nào.
Lý Bối Nhĩ cười cười rồi cầm lấy chiếc bánh tráng trên tay anh:
- Bà cô ư? Anh cũng mua đồ ăn sáng cho bà cô đó à?
Lý Bối Lỗi nghiến răng nói:
- Phải. Ở cái nhà này, em chính là bà cô của anh đấy!
Lý Bối Nhĩ nhìn bộ dạng tức giận phồng mang trợn mắt của anh mà bỗng nhớ đến người đó. Người đó vốn có tiền đồ rất sáng lạn, nhưng chỉ vì một câu nói khi ấy của cô mà đã hủy hoại tất cả. Cô cũng chẳng nhớ là đã bao lâu rồi cô không nghĩ tới người đó nữa. Hóa ra duyên nợ cũng giống như chú cá voi khi bị mắc cạn trên bờ biển, phải chịu nỗi sợ hãi khủng khiếp và cuối cùng cũng sẽ phải chết.
- Bối Nhĩ, Bối Nhĩ... Lý Bối Nhĩ!
- Hở?
Lý Bối Nhĩ nằm ngửa, dùng hai tay kê phía sau đầu:
- Em đang nghĩ gì thế hả?
- Không... em có nghĩ gì đâu.
- Chuyện ban sáng anh nói với em, em nghĩ đến đâu rồi?
- Ban sáng, chuyện gì ạ?
- Ôi trời! Em còn giả ngốc với anh sao? – Lý Bối Lỗi ngồi dậy tựa tay xoa xoa đầu cô – Âu Dương San San...
- À, chị San San? Được rồi, được rồi. Em sẽ cố gắng khuyên chị ấy nhưng anh cũng phải chuẩn bị tâm lí đi. Chị ấy là người rất ương bướng đấy. – Cô thè lưỡi ra cười khì khì, - Điểm này em thấy rất giống chị Khả Lam.
- Vớ vẩn! – Lý Bối Lỗi nghiêm mặt lại, lớn tiếng quát. Trong lòng anh, không ai có thể thay thế được Khả Lam. Cho dù hiện tại cô ấy không còn thuộc về anh nữa nhưng tình cảm anh dành cho cô ấy vẫn không hề thay đổi. Khi những kí ức tươi đẹp của ngày xưa vẫn còn đọng mãi trong tâm trí thì họ sẽ càng trân trọng những gì họ đã trải qua hơn, bởi những kí ức tươi đẹp đó mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Đã lâu như vậy mà anh vẫn không thể nào quên được Khả Lam.
Thực ra, ngay bản thân Lý Bối Lỗi cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi cô San San kia. Hai tháng trước, có mấy sinh viên đến thực tập tại Đài truyền hình, trong đó có Âu Dương San San. Lãnh đạo đã phân cô ta đến Ban ca nhạc và cùng dẫn một chương trình với Lý Bối Lỗi. Một tuần sau đó có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến Đài truyền hình để khiếu nại về chương trình ca nhạc của họ. Có người nói người dẫn chương trình vô trách nhiệm, lại có người bảo người dẫn chương trình quá tệ, có người còn cho rằng hai MC không có sự phối hợp nhịp nhàng... Thực ra, trước khi Âu Dương San San tham gia chương trình thì không hề có những lời khiếu nại như vậy. Thế là rõ ràng rồi, vấn đề nằm ở cô gái đó. Quả nhiên, chưa hết một tháng thực tập, lãnh đạo đã sa thải cô ta. Nhưng trong hai tháng sau khi bị đuổi, cô ta vẫn kiên trì viết bài, nguyên nhân chủ yếu là muốn ngày nào cũng được đến Đài truyền hình gặp Lý Bối Lỗi giống như hồi cùng làm chương trình với anh. Và ngày nào cũng như thế, dường như cô ấy đã bước vào một thế giới khác mà cô ấy không hoàn toàn cảm nhận được âm thanh hay sự chuyển động của những người xung quanh. Sau một vài lần bị bảo vệ đuổi ra ngoài, cô ấy bắt đầu thay đổi chiến thuật, đổi hướng sang phía trước cổng Đài truyền hình. Ngày nào cô ấy cũng đứng đó đợi Lý Bối Lỗi tan ca. Hành động đó khiến Lý Bối Lỗi chỉ cần nhìn thấy cô ấy thôi là toàn thân anh đã run bần bật rồi, cho nên anh thường nhân lúc "kẻ địch" chưa phát hiện mà lẩn nhanh như trạch.
Thực ra, tình yêu đều là như thế. Cũng giống như thỏi nam châm vậy, nếu không thể hút lẫn nhau thì chỉ còn cách đẩy nhau ra xa thôi. Trong hoàn cảnh đó, nếu một bên cứ kiên trì tiếp cận bên kia thì sẽ khó tránh khỏi một cuộc chiến theo đuổi. Nhưng, tại sao người chạy trốn có khi dừng lại để nhìn vào mắt bạn, xem thái độ của bạn, thậm chí là trái tim chân thành của bạn? Có lẽ tình yêu cũng cần phải có một góc cạnh, một khoảng cách thích hợp. Điều này, Lý Bối Nhĩ hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng dù là như thế, cũng không có nghĩa cô không hiểu được cách làm của Âu Dương San San, vì cô cũng từng theo đuổi một người điên cuồng như vậy. Thậm chí, cũng đã có người theo đuổi cô điên cuồng như thế. Kết quả thì sao? Chấp nhận một người cũng đồng nghĩa ta làm tổn thương một người. Từ đó, cô không còn đủ dũng khí để tiếp xúc với cái gọi là "tình yêu" nữa. Và chính từ thời khắc khi cô bước ra khỏi tình yêu sôi động đó thì xung quanh cô cũng chỉ còn rớt lại một thế giới trầm lắng. Hóa ra, cô vẫn nghĩ rằng bản thân mình còn biết oán giận và hổ thẹn, áy náy, thế nhưng giờ đây những thứ đó cũng dần trở nên xa vời.
- Này, anh Lý Bối Lỗi...
- Gì vậy?
- Em sẽ khuyên chị ấy. – Lý Bối Nhĩ vừa đứng bên cửa sổ vừa chỉnh lại chậu hoa trên ban công vừa nói với anh Lý Bối Lỗi với bộ dạng hài hước, - Anh đừng làm tổn thương chị ấy đấy.
- Bối Nhĩ, em là em gái của anh và bây giờ người bị tổn thương là anh trai của em đó. – Anh ôm lấy lồng ngực như người vừa bị trúng đạn mà than thở, - Anh thật là bất hạnh mà.
- Trong vòng xoay của tình cảm không có chỗ dành cho sự bất hạnh.
- Khoan đã, - Lý Bối Lỗi ngồi bật dậy một cách ngay ngắn, - Bối Nhĩ, em đợi chút. Tình cảm là gì, cả vòng xoay nữa. Anh và cô ấy mới làm đồng nghiệp của nhau có một tuần. Ngoài công việc ra, bọn anh nói chuyện không quá chục câu, còn vòng xoay cái gì, sao lại là vòng xoay chứ?
Lý Bối Nhĩ ngoái đầu nhìn anh:
- Có khi tình cảm chỉ xuất phát từ một người, con người dở hơi kia lại vô tâm không hay biết.
Nghe đến câu này, Lý Bối Lỗi có chút căng thẳng:
- Em nói anh dở hơi ư? Thế còn em thì sao? Năm đó, em đã vì ai... để Dã Tốt người ta... Ai ngốc hơn ai nào?
Cuối cùng, anh em họ lại quay ra cãi nhau, tồi tệ đến mức còn lôi hẳn nỗi đau của đối phương ra mà đay nghiến. Chuyện này dù đã trôi qua rất lâu rồi và không ai muốn nhắc đến chuyện vào năm đó nữa, ngay cả cô cũng nghĩ rằng mình đã quên, nhưng Lý Bối Lỗi lại nhắc đến kẻ xấu xa và tội lỗi đó khiến lòng cô chợt bừng lên như ngọn lửa lớn đang cháy rực trên đồng cỏ khô.
- Đúng đấy, năm đó là em sai. Vậy nên anh đừng tái diễn những sai lầm của em nữa.
Thái độ của anh bỗng ôn hòa trở lại:
- Anh xin lỗi, Bối Nhĩ. Anh không cố ý nhắc lại chuyện đó.
Cô xua tay:
- Chẳng có gì ghê gớm cả. Anh đi làm đi.
Cánh cửa ra vào được khép lại nhẹ nhàng. Bối Nhĩ đứng bên cửa sổ quan sát cảnh vật xung quanh. Nơi ở của cô & BốI LỗI là một ngôi nhà hai tầng xây theo kiến trúc Châu Âu. Ở đây cách trung tâm thành phố tương đối xa, vì vậy không gian khá yên tĩnh. Ngoài ra, tại đây còn có thể thường xuyên thấy vài minh tinh hạng thấp luôn đóng vai phụ trong các bộ phim truyền hình, cả những cô gái trẻ đang cặp kè với những người đàn ông hói đầu nữa chứ. Bối Nhĩ rất hiếm khi ra ngoài. Thi thoảng cô có xuống ngồi ở trong vườn hoa dưới lầu, và mỗi lần như thế luôn có người đến dò hỏi về mối quan hệ giữa cô và Lý Bối Lỗi, đương nhiên cô luôn mỉm cười trả lời rằng:
- Anh ấy là anh trai tôi.
Nếu người đó còn hoài nghi thì cô sẽ bổ sung thêm một câu:
- Anh ruột.
Nếu người đó vẫn không chịu tin, cười nghi ngờ thì cô đành kiên trì nói thêm một câu nữa:
- Là cùng chui ra từ một bụng.
Đến lúc đó người ta mới chịu. Cô cũng không hiểu tại sao có nhiều người thích nhúng mũi vào chuyện của người khác như vậy. Đó chẳng phải là việc những tay săn ảnh thường làm hay sao? Nếu như thế chắc hẳn ngay trong khu biệt thự yên tĩnh này cũng có những tay săn ảnh.
Cơn gió của những ngày nóng nực thổi qua má cô dịu mát vô cùng. Có vẻ như thời tiết đã thay đổi, cô chợt nghĩ:
- Hình như khi đi làm, anh Lý Bối Lỗi không mang theo ô.
Quả nhiên, khi Lý Bối Lỗi tan ca trở về thì toàn thân anh ướt như chuột lột. Đặt chân vào nhà, anh vừa tháo giáy vừa gào gọi Lý Bối Nhĩ trong phòng khách:
- Mau lên. Đến giúp anh một tay nào.
Lý Bối Nhĩ đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt thẫn thờ nghĩ chuyện gì đó. Gió lành lạnh thổi những hạt mưa hắt lên khung cửa sổ. Nỗi cô đơn vô hạn, nỗi buồn đau vô ngần bỗng dồn về trái tim cô. Cô muốn khóc nhưng nước mắt lại chẳng có cách nào rơi xuống được.
- Bối Nhĩ, em mau giúp anh một tay nào. – Thấy cô vẫn đứng đó, anh lại gọi.
Lý Bối Nhĩ định thần trở lại, cô lấy tay vỗ vỗ vào khuôn mặt thẫn thờ, lạnh lẽo của mình:
- Gì vậy anh? Đây là? – Cô chỉ vào chiếc hộp giấy anh đang ôm rồi hỏi.
- Đĩa nhạc, gửi từ Anh về đấy.
- Ồ! – Cô đón lấy cái hộp từ bàn tay ướt sũng của anh. – Nặng thật đấy!
Anh đi chân không vào nhà tắm, lấy khăn bông lau khô đầu nhưng vẫn không quên dặn Lý Bối Nhĩ ở phòng khách:
- Em cẩn thận đấy nhé. Đừng làm hỏng chúng. Mấy đĩa nhạc đó quý lắm đấy!
- Ôi thôi! Sao nhiều nước thế này? Những đĩa nhạc này bị ngấm nước hết rồi! – Cô giật mình nói với anh.
- Đâu? Đâu? – Anh đẩy cô qua một bên, thở dài xót xa. – Trời ơi, báu vật của anh. Em mau tránh ra cho anh xem nào.
Cô ngồi xổm xuống, vừa cười như con lật đật vừa bắt chước bộ dạng của anh kêu lên:
- Trời ơi! Báu vật của anh!
Anh chau mày nhìn cô, mắt mày nhăn nhó tựa miếng mứt khô:
- Lý Bối Nhĩ, em vô cảm thế sao?
Cô chẳng thèm để ý đến anh mà vẫn điềm nhiên huýt sáo bước đến bên cạnh cửa sổ tiếp tục chăm sóc chậu hoa nhỏ.
Từ trong phòng Lý Bối Lỗi vọng ra một bản nhạc nghe rất du dương. Lý Bối Nhĩ chẳng am hiểu gì về âm nhạc nhưng cô rất thích tiết tấu và giai điệu êm dịu này. Còn Lý Bối Lỗi thì lại như kẻ phát cuồng vì âm nhạc. Bản thân anh cũng là một người hiểu biết rất tường tận về âm nhạc. Vì thế, sau khi tốt nghiệp đại học, anh liền được phân đến Đài truyền hình phụ trách chương trình ca nhạc có tên là "Vượt qua không gian và thời gian" và được các thính giả vô cùng yêu thích. Một năm sau, lãnh đạo Đài truyền hình cử anh ra nước ngoài để bồi dưỡng thêm nghiệp vụ, nhưng chính vào lúc quan trọng đó, Lý Bối Nhĩ lại xảy ra chuyện...
Đến tận giờ, Bối Nhĩ vẫn nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó: anh Lý Bối Lỗi đứng bên cạnh cô rồi tự tay xé rách tấm vé máy bay đi Anh. Cô biết việc đó không chỉ đơn thuần là xé rách một chiếc vé máy bay mà nó còn phá vỡ cả ước mơ bao nhiêu năm nay của anh. Cô còn nhớ khi ấy cô đã khóc, cô cố gắng giữ chặt tay anh mà thét lên:
- Anh đừng xé. Đến sân bay trả vé thì còn có thể lấy lại tiền.
Cũng từ khi đó đến mãi tận bây giờ cô mới gần hiểu rằng, ngoài chia tay trong tình yêu ra thì vẫn còn thứ chia tay khác, chẳng hạn như tình thân. Giống như cô và Lý Bối Lỗi vậy. Họ thỉnh thoảng cũng phát chán mỗi khi nhìn nhau. Cô luôn cảm thấy anh quá kiêu căng, tự phụ, vô trách nhiệm giống như "chú chó quý tộc" được các minh tinh nuôi theo một chế độ đặc biệt. Còn anh lại cho rằng cô chỉ biết nghĩ đến mình, lười nhác và chẳng có lương tâm, giống như "con mèo Ba Tư" mà các ông hói đầu thường tặng cho những cô gái trẻ. Hai người cãi nhau không ai chịu nhường ai. Cuộc chiến nổ ra giữa họ giống như chương trình Thế giới động vật vậy. Cứ cãi nhau rồi lại cãi nhau, nhưng họ vẫn sống cùng nhau bao nhiêu năm như thế. Từ nhỏ tới lớn, từ nông thôn đến thành thị, trải qua biết bao hiểu lầm và nỗi cô đơn, nhưng chính tình thân đã đem đến cho họ một làn hơi ấm đặc biệt.
- Cứ tiếp tục sống thế này đi. Tĩnh lặng và yên bình cũng tốt mà. – Cô thường nghĩ như vậy.
Nhưng những chuyện đã chôn sâu trong kí ức lại là những chuyện chẳng dễ dàng quên được. Tuy ai trong số họ cũng không tùy tiện nhắc đến nhưng trong lòng họ vẫn luôn muốn giấu đi một phần tình cảm yếu mềm của bản thân. Cô không thể nào quên được năm đó mình đã phát cuồng vì chàng trai có tên Tỉnh Điền như thế nào nữa. Cũng đã nhiều năm trôi qua và anh ta giờ đã trở thành một minh tinh nổi tiếng, một chàng bạch mã hoàng tử trong mắt không biết bao nhiêu thiếu nữ. Còn cô, chắc hẳn anh ta cũng chẳng còn nhớ tới nữa.
Không ai hiểu được rốt cuộc trong lòng Lý Bối Lỗi đang nghĩ gì? Khả Lam bỏ đi cũng đã được năm năm rồi. Tuy hiện tại những cô gái theo đuổi anh nhiều vô kể nhưng anh vẫn không thể bắt đầu một mối tình mới. Anh vẫn giữ tất cả những gì liên quan đến Khả Lam, giống như cô chỉ vừa mới bỏ đi có năm tiếng vậy. Anh kiên trì chờ đợi ngày cô quay trở lại. Nhưng kết quả thì sao? Liệu ai có thể đoán trước được? Có lẽ Khả Lam sẽ mãi mãi không trở về. Và năm tháng trôi đi, làm sao biết được ai có thể trở thành của ai chứ?
Hóa ra, cuộc đời này đầy rẫy những nổi đau vượt quá sức chịu đựng của bản thân chúng ta...