Trời vừa hửng sáng, truyền đến một trận tiếng gõ cửa lách cách, Diêm Vũ sớm đã dậy ngồi bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì đã hơn một canh giờ, lúc này nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa liền quay mắt nhìn sang, Vệ Sóc cũng đã tỉnh, khoác y phục đứng dậy.
Hai người nhìn nhau một cái, rồi cứ thế nghe tiếng Lý Huyền từ ngoài cửa truyền vào: "Điện hạ, hôm nay triều hội, có nên..."
Hắn nói được một nửa thì ngừng, khi Vệ Sóc mở cửa, một trận gió ùa vào phòng.
Bên ngoài mưa đã tạnh, theo thời tiết chuyển ấm gần đây, trong không khí có mùi ẩm ướt của đất, là một loại nóng bức sau khi hút no nước mưa không chỗ phát tiết, Diêm Vũ đi theo đến bên cạnh hai người họ: "Tối qua ta nghe thấy lời các ngươi nói, bệ hạ mắc bệnh cuồng, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Vệ Sóc trước tiên phân phó Lý Huyền một câu: "Mọi việc cứ làm như thường." Rồi để hắn đi trước.Chính mình thì quay đầu lại đỡ vai Diêm Vũ, giọng nói đầy ôn nhu: "Đợi ta ở đây, muộn nhất là sáng mai, ta sẽ đến đón nàng."
"Chàng chắc chắn sáng mai nhất định có thể đến sao?" Hắn cố ý tránh đề tài, ngược lại càng chứng thực một suy đoán nào đó trong lòng nàng, lúc này đã là bằng chứng xác thực, Diêm Vũ thuận theo cánh tay hắn đi xuống dưới, cho đến khi nắm lấy tay Vệ Sóc, cố gắng khuyên can, "Cho dù người đang trong tay chàng, nhưng hiện giờ ông ta vẫn là quân vương một nước, trong cung có Tiêu quý phi, bên ngoài còn có Dự vương, trong triều cũng có vô số con mắt đang nhìn, cho dù là Đông Cung thái tử, lại làm sao có thể... chuyên quyền triều sự?"
"Phàm là thiên tử ốm đau, xuất tuần, ., có thể do thái tử nhiếp chính, đây là việc xưa nay vẫn vậy..." Trên mặt Vệ Sóc vẫn giữ ý cười, nắm chặt ngược lại tay nàng mà vỗ vỗ, "Khanh khanh chẳng lẽ đã quên rồi sao?"
"Chàng có thánh chỉ không?" Diêm Vũ thấy không thể khuyên được chàng, giọng nói có hơi gấp gáp, "Nếu không có thánh chỉ, đây chính là... chính là..."
Bốn chữ cuối cùng kia rốt cuộc vẫn là không nói ra được, nàng thở dài một hơi: "Vẫn nên có danh chính ngôn thuận thì tốt hơn."
"Người là thiên tử, cũng là phụ thân ta, muốn ta thay mặt xử lí triều chính, đương nhiên là có chiếu thư." Lời Vệ Sóc nói ra vô cùng lơ đãng, nhưng trong mắt dần có hàn ý, từng chữ một không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho Diêm Vũ, "Người, sẽ, viết, thôi."
Nhưng Diêm Vũ sẽ không dễ dàng bị lời này qua loa cho qua, nhìn tình hình tối qua, chỉ sợ Võ Đức Đế đã bị người của Vệ Sóc khống chế, chiếu thư kia chỉ sợ là không muốn viết cũng phải viết, giờ khắc này trong đầu đột nhiên lóe lên một chuyện khác, nàng bỗng nhiên nhớ lại tối qua, sự xuất hiện của Thẩm Tri Chương.
Rốt cuộc hắn đã chuyển phe đi theo Vệ Sóc từ khi nào? Người này xưa nay chỉ giỏi bo bo giữ mình, nếu như ngay cả hắn cũng đã biểu thị rõ lập trường, rõ ràng Vệ Sóc đối với việc mình muốn làm, đã là sẽ không thay đổi nữa.
"Nếu chàng khăng khăng như vậy, có thể mang ta cùng về cung được không?" Nàng hạ quyết tâm, siết chặt tay Vệ Sóc, "Thà để ta cùng chàng, ít nhất, hiện giờ ta đã khôi phục thân phận rồi, còn hơn để ta một mình ở đây chờ đợi."
Nàng là nữ nhi của Cố Chính Hi, năm đó Cố Chính Hi chính là vì Vệ Nghị danh bất chính ngôn bất thuận mà soán vị nên dùng thân tuẫn đạo.
Trong lòng Vệ Sóc vô cùng cảm động, ánh mắt nhìn nàng ngoài tình yêu ra còn thêm một tia cảm kích, đây là sự ăn ý ngầm giữa hai người họ, không cần nói nhiều, nàng đã biết việc hắn muốn làm, không cần hỏi nhiều, nàng vĩnh viễn sẽ kiên định đứng sau lưng hắn.
"Được." Vệ Sóc đưa tay vén tóc mai bên thái dương nàng, "Vậy chúng ta cùng trở về, cùng ông ta làm rõ chuyện những năm này."
______