"Tuyệt đối không thể nào!"
Võ Đức Đế một lần nữa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, ông ta rõ ràng nhớ mình đang ngồi trên ghế mềm đọc sách, lại không biết sao mà ngủ thiếp đi.
Hiện giờ, ngủ đối với ông ta tựa như cực hình, chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể nhìn thấy những người đã khuất, nhận ra được diện mạo thì chỉ có mấy người đó, những người còn lại phần lớn đều là hình bóng mờ. Hôm nay trong mơ ông ta bắt được một tiểu thái giám, định quát mắng vì sao cứ vào mộng quấy nhiễu ông ta, người đó quay đầu lại, lại là một đống thịt không có ngũ quan, sau một tiếng kinh hô của ông ta, đống thịt đó nhanh chóng hóa thành hình dáng của Vệ Chiêu.
"Phụ thân, người mở cửa để nhị ca vào đi!"
"Tuyệt đối không thể nào!"
Nói xong câu đó ông ta liền tỉnh lại, trên trán đều là mồ hôi nhớp nháp.
Ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, trong chốc lát Dương công công đã bưng khăn vào hầu hạ, Vệ Nghị tùy tiện lau mặt hai cái, ném khăn trở lại, trong hơi gấp gáp hỏi một câu: "Đã hỏi rõ hết chưa, trong nhà Thẩm ngự sử có thứ đó không??"
Đêm nguyên tiêu tình cờ gặp tiểu cung nữ đó trong cung, lại có thể bói quẻ, mấy việc nói ra đều như con dao, nhanh và mạnh đâm vào tận đáy lòng Vệ Nghị. Với tuổi tác như vậy của nàng, tuyệt đối không thể biết được chuyện phong lưu của ông ta hồi trẻ, cũng không thể nhận ra Trinh Uyển hoàng hậu.
Vì thế, Vệ Nghị vốn không tin chuyện quỷ thần, sau khi bị ác mộng hành hạ nhiều ngày cuối cùng cũng tin một lần. Tiểu cung nữ nói trong nhà Tả đô ngự sử Thẩm Tri Chương có một chiếc vòng tay bằng dây kê huyết được một vị cao tăng khai quang, vật này tụ linh khí trời đất mà sinh ra, lại được linh lực cao tăng gia trì, là vật trấn tà thượng phẩm hiếm có.
"Tiêu quý phi vừa mới sai người đến nói lại, vật đó thuộc đồ trang sức của nữ tử, vì thế hôm nay nàng đặc biệt mời tiểu thư Thẩm gia đến cung uống trà tán gẫu." Dương công công cẩn thận tâu:
"Lúc này hẳn vẫn còn ở Ngọc Thấu cung, lão nô lập tức qua đó liền."
"Trẫm đã lâu không bồi quý phi rồi." Vệ Nghị đợi không nổi lâu như vậy, quyết định tự mình đi qua: "Lát nữa qua thăm nàng."
Đi qua ngoại điện, thấy Diêm Vũ đang chăm chú sắp xếp sách vở, ông dặn một câu: "Ngươi đến Thượng Thực Cục lấy chút điểm tâm bánh ngọt đưa đến Ngọc Thấu cung, coi như thông báo trước."Diêm Vũ tuân chỉ, mang theo điểm tâm đi thông báo trước:
"Bệ hạ nói đã lâu không qua, sai nô tỳ đưa điểm tâm Thượng Thực Cục mới nghiên cứu chế tạo gần đây đến cho nương nương nếm thử."
"Bệ hạ sẽ qua sao?" Tiêu quý phi cười tủm tỉm: "Đã lâu chưa gặp bệ hạ rồi, đang định đưa Lăng Thuyền về rồi ta sẽ đến Thái An điện thỉnh an."
Đưa xong đồ, Diêm Vũ cũng không tiện ở lại, chỉ nói một câu bệ hạ lát nữa sẽ qua, rồi rời đi.
Thẩm Lăng Thuyền vốn không hiểu gì, nghĩ thầm Tiêu quý phi làm sao biết được chuyện dây vòng tay kê huyết, vừa thấy Diêm Vũ liền hiểu ra hết, lạnh lùng cười một tiếng: "Ta còn tưởng là ai, nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ thương, lại nghĩ ra được cách hoang đường như vậy để xin đồ."
Câu "Có biết xấu hổ không" vẫn là nhịn lại không bật ra khỏi miệng, dù sao cũng là trong cung, tuy nàng không mong làm thái tử phi của tên sát thần đó nữa, nhưng cũng muốn tìm một mối hôn nhân tốt, cùng với hoàng tử quận vương này kia.
Nhìn bóng lưng Diêm Vũ rời đi, Tiêu quý phi cũng biết người Thẩm Lăng Thuyền nói là nàng, nhưng hai người này dường như không có giao tình gì, bà không hiểu được mà hỏi: "Lăng Thuyền nói vậy là ý gì?"
Tuy không thể làm chủ trung cung, nhưng tính ra, Tiêu quý phi từ khi ở Quốc công phủ đã hầu hạ bên cạnh bệ hạ, hiện giờ lại đứng đầu các phi tần, liên tiếp sinh hạ mấy vị hoàng tử, ân sủng dạt dào. Thẩm Lăng Thuyền nhiều ngày ở nhà nghe cha nói về cục diện trong triều đình, trong lòng thầm tính toán khả năng Dự vương làm thái tử.
Lúc này Tiêu quý phi đã chủ động ném quả cầu, tuyệt đối không có lý do gì mà không đón, dù sau này làm thứ phi của thái tử hoặc phi tần cũng được. Vì thế nàng ta giả vờ làm bộ khó xử:
"Quý phi nương nương, thiếp có một việc, liên quan đến hậu cung... Hôm nay thật sự không thể không nói."
Tiêu quý phi không ngờ nàng còn có đại sự liên quan đến hậu cung, không khỏi kinh ngạc.
Thẩm Lăng Thuyền hoàn toàn không biết Vệ Nghị đã đến ngoài cửa, trong lòng đắc ý, trên mặt lại giả vờ tiếc nuối: "Cô nương vừa rồi chính là nội nhân hầu hạ bên cạnh rhái tử đúng không! Thiếp vốn cũng chỉ cảm thấy nàng ta có vài phần tương tự dung mạo với một cố nhân mà thôi. Hôm nay nghe quý phi nói đến chuyện dây vòng tay kê huyết này, đã xác định được chính là nàng ta rồi! Thiếp dám hỏi quý phi nương nương, người là từ người nào biết được vật này?"
"Tiêu quý phi nghĩ một lúc, tuyệt đối không thể nói là bệ hạ, may mà Vệ Nghị đã nói với nàng chuyện tình cờ gặp tiểu cung nữ, nàng liền đáp: "Từ một vị nội nhân Đông Cung."
"Vậy thì đúng rồi!!" Thẩm Lăng Thuyền khẳng định.
Bên ngoài hơi lạnh, bệ hạ đứng cũng đã được một lúc, Dương công công mở miệng muốn thông truyền, lại bị Vệ Nghị giơ tay ngăn lại.
Chỉ còn nghe thấy tiếng Thẩm Lăng Thuyền kia lại đang thao thao bất tuyệt: "Chiếc vòng tay máu gà này của thiếp đúng là bảo vật, cũng được cao tăng gia trì. Hồi nhỏ thiếp và nữ nhi nhà Cố Chính Hi từng tranh chấp vì vật này, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết. Mà vị Lục nội nhân này, nàng ta căn bản không phải họ Lục, nàng ta chính là nữ nhi của Cố Chính Hi, không biết dùng pháp thuật gì mà lẻn vào cung. Quý phi nương nương, xin hãy nhất định nhắc nhở bệ hạ, nữ tử này tâm tư kín đáo, có nhiều mưu mô, không thể không phòng!"
Tiêu quý phi đã hoàn toàn mù mờ...
Không phải đó là công chúa tiền triều sao? Bệ hạ chính miệng nói, chẳng lẽ còn giả được? Bà lẩm bẩm một câu: "Hay là Lăng Thuyền nhớ nhầm, có lẽ chỉ là hơi giống mà thôi?"
"Có thể hỏi thái tử một chút..." Thẩm Lăng Thuyền không chút để ý mà buông lời xúi giục: "Trước đây ở hành cung Thái Vi, thái tử điện hạ đã biết rồi. Thư tay của Cố Chính Hi ngoài nữ nhi ruột ra, còn ai có thể lấy ra được? Thái tử che giấu cho nàng ta như vậy, lại đặt người bên cạnh để bảo vệ, không biết là có mục đích gì."
Lúc này, Vệ Nghị mặt tái mét bước vào nội điện: "Những gì ngươi vừa nói đều là sự thật sao? Lúc săn thu thái tử đã biết rồi?"
Thẩm Lăng Thuyền không ngờ Võ Đức Đế lại đứng ngoài nghe lén, sợ đến hồn phi phách tán, liên tục dập đầu.
Nhưng đến nước này, cũng chỉ có thể cứng đầu thừa nhận, nếu không những lời đó đều là lời vu khống thái tử đến mức tru di cửu tộc.
Nàng run rẩy toàn thân, run run mà đáp lại: "Những lời thiếp nói, toàn bộ đều là sự thật."
Toàn bộ máu trong người Vệ Nghị đều đông cứng lại, một tấm lưới lớn và dày đặc buông xuống, ông ta cảm thấy cả người đều không thoải mái, như bị thứ gì đó trói buộc.
...Cố Chính Hi lại có bản lĩnh đổi trắng thay đen như vậy, Vệ Sóc lại dám diễn kịch ngay trước mắt ông ta, nữ nhi nhà họ Cố ẩn náu bên cạnh họ nhiều năm, không rõ động cơ, tiểu cung nữ Đông Cung kia cũng có mục đích bất chính.
Còn có Tạ Quân, ngay cả Thẩm Lăng Thuyền cũng có thể nhận ra ngay, chỉ sợ hắn sớm đã nhận ra mặt vị hôn thê của mình, cũng chỉ đang muốn giả vờ giả vịt với ông ta thôi!
Bọn họ muốn làm gì?
Bọn họ sẽ làm gì?
Bọn họ có thể làm gì?"
Trong đầu Vệ Nghị liên tục tự hỏi, cuối cùng sau một lúc lâu cũng đã có câu trả lời.
Tất cả những điều này đều do Vệ Sóc mưu tính.
Có lẽ vì cái chết của Trinh Uyển hoàng hậu, hắn đã căm hận ông ta tận xương tủy, hoặc có lẽ vì đạo di chiếu phong thái tử của Lệ Đế, lòng hắn vẫn luôn ngo ngoe rục rịch. Trước quyền lực tối cao, không có nam nhân nào không thèm muốn. Có lẽ... có lẽ... điều đáng sợ hơn là hắn đã biết nguyên nhân cái chết năm đó của Vệ Chiêu...
Ông ta tuyệt đối không thể để bọn chúng giành được cơ hội trước, cướp đi tất cả những gì ông ta đã khổ tâm giành giật!
Đã là một bọn cả rồi, vậy tại sao không để bọn chúng trở mặt thành thù? Nữ nhi nhà họ Cố vốn không phải là nên gả cho Tạ Quân sao? Thái tử có liên quan gì đâu, hơn nữa hắn đã đi Vân Châu rồi. Biết được nữ nhân mình yêu thương sắp gả cho người khác, dù sao hắn cũng sẽ quay về thôi. Ông ta vẫn hiểu nhi tử mình nhất, nhị lang nhà ông ta là kẻ đa tình, nhất định sẽ quay về.
Vân Châu xa xôi, trên đường về biến số quá nhiều, có thể rơi xuống vực, có thể gặp kẻ ám sát, quá nhiều bất trắc không thể kể hết...
Ánh mắt Vệ Nghị lần nữa trở nên lạnh lẽo, lần này, ông ta nhất định phải hạ quyết tâm.
______