Nụ hôn vội vã mà đắm say cuối cùng dừng lại bên môi nàng, mặt Vệ Sóc cách rất gần, dùng chóp mũi chạm vào mũi nàng, hơi nóng trên người đan xen vào nhau, chàng không kìm được đưa tay, vuốt ve qua lại chỗ vừa rồi mình hôn, cuối cùng đầu ngón tay dùng sức ấn ấn, như đang cố gắng kìm nén một ham muốn bùng phát nào đó.
"Lạnh không?" Hơi thở chàng dần loạn, trong mắt như có ý tứ gì đó chưa nói rõ, rồi nói: "Vào trong đi."
Lời này không phải là hỏi, mà là câu khẳng định. Diêm Vũ lùi lại một bước, sau lưng là bức tường cứng rắn, rõ ràng không còn đường lui, thanh âm nàng nghẹn ngào nơi cổ họng: "Ta... có chuyện muốn nói với chàng..."
Ai ngờ chưa dứt lời đã bị Vệ Sóc ôm ngang eo bế lên: "Được, nàng nói đi."
Chàng nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng như có thể làm tan chảy tuyết trời thành mưa. Chân Diêm Vũ đột nhiên mất thăng bằng rời đất, nàng vội vàng nắm chặt vạt áo Vệ Sóc, cả người bị vây hãm vào trong ngực nam nhân.
Trong lòng nàng trăm mối ngổn ngang, không biết phải nói lời từ biệt một cách uyển chuyển thế nào. Minh Nghi công chúa vẫn còn sống khỏe mạnh, vậy thì mình cũng không cần phải ở lại đây nữa. Hiện giờ có cơ hội có thể rời đi, nàng lại hơi khó xử."Nàng không nói, vậy ta nói trước." Vệ Sóc đã ôm người vào trong. Nơi này là một tòa điện nhỏ ở Đông Cung, chỗ chàng không hay lui tới, nhưng Vương công công luôn sắp xếp mọi thứ ngăn nắp. Nhìn đồ đạc trong phòng, lòng chàng lại chua xót, vùi mặt vào hõm cổ Diêm Vũ: "Nửa tháng nữa, ta sẽ đi rồi."
"Đi đâu?"
"Vân Châu."
Hỏi một đáp một rất đơn giản rõ ràng, nói xong hai người không hẹn mà cùng rơi vào im lặng.
Ánh mắt Vệ Sóc dừng trên gò má trắng ngần như ngọc, đưa tay ra giật trâm cài trên đầu nàng, mái tóc đen như thác nước xõa xuống. Chàng nhẹ nhàng luồn năm ngón tay vào tóc xoa xoa, chỉ thấy trong lòng đau âm ỉ, những lời định nói ra cũng nuốt hết vào trong.
Từ khi nào thích nàng? Vệ Sóc hơi mơ hồ, có lẽ là đêm Nguyên tịch năm Quảng Ninh nguyên niên chàng đã động lòng. Lúc đầu chưa nhận ra, đến khi ý thức được tâm ý của mình, đã lún sâu vào trong, khó lòng mà thoát ra.
Tình yêu huyền diệu khó nắm bắt, khi mãnh liệt tựa như trời đổ mưa to. Đến tận bây giờ Vệ Sóc vẫn muốn hỏi...
Cơn mưa này có chỉ rơi trên đầu mình chàng? Còn nàng có phải luôn đứng dưới mái hiên lạnh lùng nhìn, không dính chút ẩm ướt nào?
Nghĩ vậy, bàn tay chàng bóp lấy eo mềm mại của nàng, tỉ mỉ vuốt ve, rồi lại hôn lên môi nàng.
Trận mưa gió sắp đến, tiếng thở quấn vào nhau thì càng lúc càng loạn. Chàng hôn nàng đến gấp gáp, vọng đậm đặc, mà nàng chỉ mặc cho chàng đùa bỡn, không hề tỏ ý từ chối. Chàng chợt nhớ đến ngày Vương công công chết, mình cố ý nói những lời tổn thương kia... Nàng lại chẳng hỏi gì cả.
Trong lòng chàng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp: "Trân Trân, chỉ có nàng hiểu ta."
Sau đó lời nói lại bị cơn sóng dục ào ạt cuốn đi, chàng cắn mạnh một cái lên vai nàng, để lại dấu răng và vết đỏ sâu. Vệ Sóc cắn chỗ da thịt mềm mại kia mút mát, chàng nghĩ đến rất nhiều người, có a nương, có ngũ đệ, còn có Vương công công... Đột nhiên khóe mắt chàng ửng đỏ, như kẻ rơi xuống nước bám lấy khúc gỗ, thật khó mà thả ra.
"A..." Diêm Vũ bị cắn hơi đau, khẽ rên lên một tiếng, nàng đưa tay sờ sờ mặt chàng: "Cứ làm những gì chàng muốn làm đi."
Vốn chỉ muốn thân cận với nàng một phen, nhưng khi vạt váy che lên đầu, Vệ Sóc khó mà kiềm chế bản thân lại. Tiếng thở càng lúc càng nặng nề, khoang mũi đầy mùi hương trên người nàng, lửa dục dần dần bùng lên. Chàng không mấy dịu dàng xé toạc quần áo lót của nàng, để mảnh vải rách nát rơi trên sàn. Chỗ kín đáo nhất của nữ tử đang ở ngay trước mắt, chàng dùng đầu lưỡi chống vào huyệt , móc ra vài sợi dịch nhầy.
Chẳng mấy chốc, thịt huyệt bị chàng đến ướt đỏ, hơi sưng lên. Vệ Sóc cắn cắn, cảm thấy chỗ đó thật mềm và đàn hồi, thật kích thích làm sao. Chàng đưa tay vén phần thịt mềm đang bị hai cánh môi che đi, đứng dậy xốc áo dài của mình lên.