"Không gặp, không gặp!" Trong điện Thái An, Vệ Nghị chống tay lên thái dương, vừa rồi ông bị Vệ Sóc và Tạ Quân cãi nhau làm phiền lòng bực dọc, trong cơn giận dữ, ông đuổi cả hai đi. Vừa hay lúc này Dương công công khẽ tâu, thị vệ thân cận của thái tử cầu kiến. Ông thấy cơ thể bị bao trùm bởi một nỗi bực bội, còn tưởng Vương Hoằng cũng đến vì thái tử cầu tình, liền phẩy tay một cách bực bội: "Một tên cũng không gặp!"
Giờ phút này ông đang suy tính trong đầu, Tạ Quân rốt cuộc còn có thể dùng được với ông hay không, liệu có phải đã bị Vệ Sóc thu phục, hiện giờ đang làm việc cho thái tử rồi không. Nếu không, hôm nay vì sao hắn lại giúp thái tử nói chuyện, nhất định phải điều tra ra kẻ phóng hỏa?
Còn có gì để điều tra nữa, thủ phạm phóng hỏa rõ ràng chính là nàng ta.
Vệ Nghị còn chưa nghĩ thông suốt chuyện này, Dương công công lại một lần nữa bước vào với sắc mặt tái nhợt. Ông thấy bộ dạng sống dở chết dở đó càng thêm bực bội: "Sao, bây giờ lời trẫm nói không có tác dụng nữa à! Đuổi người cũng đuổi không xong, trung thành như vậy, ngày mai điều ngươi sang Đông Cung theo thái tử nhé?"
Dương công công vẫn run rẩy người, cúi lưng xuống trong kinh hãi khó lòng bình tĩnh: "Không, không phải... Vương Hoằng nói, y nói có chuyện liên quan đến Phong Hoa điện muốn tâu với bệ hạ, y biết thủ phạm phóng hỏa."
Vệ Nghị ngẩng đầu lên, nhưng không thu tay về. Ông nheo mắt suy nghĩ giây lát:
"Cho y vào."
Ông cũng muốn xem, bọn họ từng tên một đang diễn trò gì, vì một nữ nhân lại có thể làm đến mức này.
Vương công công sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, cung kính bái kiến bệ hạ, nhưng không quỳ xuống như mọi khi. Ông đứng thẳng giữa đại điện:
"Bệ hạ, đám cháy tối qua là do lão nô phóng."
"Ha ha ha ha!" Vệ Nghị bật cười thành tiếng, đứng dậy chỉ vào Vương công công từ xa: "Trẫm nhớ ngươi là tùy tùng của Trinh Uyển hoàng hậu, mấy chục năm trước đã tịnh thân, bây giờ cũng muốn học mấy tiểu lang quân kia phô trương, muốn diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân hả?""Bệ hạ vẫn ưa nói đùa như xưa." Vương công công cũng cười theo, "Diêm Vũ dù có biết hôm qua là sinh nhật của Ngũ hoàng tử, biết Phong Hoa điện là nơi tiểu quận chúa từng ở, nàng làm sao biết được những chuyện xưa trong phủ Tề quốc công? Làm sao biết được bệ hạ từ sớm đã thèm khát ngôi báu hoàng đế, không từ thủ đoạn dụ dỗ để mưu tính nhân duyên, để bản thân sau này có thể danh chính ngôn thuận hơn?"
Nụ cười trên mặt Vệ Nghị cứng đờ, ánh mắt ông sắc như dao: "Vương Hoằng! Quả nhiên là ngươi?"
"Tất nhiên là lão nô." Sắc mặt Vương công công vẫn bình tĩnh: "Cũng không ngại nói cho bệ hạ biết, lão nô làm vậy, đều là để báo thù cho tiểu quận chúa."
"To gan!" Vệ Nghị từ ngai vàng bước xuống tiến nhanh đến trước mặt Vương công công, vừa định nắm vạt áo, lúc đưa tay ra lại nhớ rằng mình giờ đã là hoàng đế, đi giằng co với một thái giám e sẽ mất thể diện, đành trừng mặt:
"Ngươi hằng ngày cũng xúi giục thái tử như vậy đúng không? Ngươi có biết nói ra những lời đại nghịch bất đạo này đã là tội chết rồi không?"
"Ha ha!" Đến lượt Vương công công cười lớn, ông đã già nua, tiếng cười như cành khô gãy đổ, khô khốc vang vọng trong điện, có hơi rợn người: "Bệ hạ vẫn như xưa, không biết nhìn trước sau, lão nô hôm nay đến đây cũng không muốn sống sót, mang vạ chịu tội chết, có gì ngại đâu?"
Vệ Nghị mặt đầy hung tợn, lúc nhìn lại Vương công công lần nữa đã có ý giết người. Ngón tay ông siết chặt cọ xát qua lại, nhưng không thể dễ dàng hạ lệnh chém giết. Trong lòng Vệ Nghị rất rõ, Vương Hoằng khác với nội thị bình thường, đây là người từ nhỏ đã lớn lên cùng Vệ Sóc, nếu động đến người này, e rằng bên Vệ Sóc sẽ không kiềm chế nổi.
"Tiểu quận chúa, lão nô giờ đã không còn luyến tiếc."
Vương công công lúc này đột nhiên quỳ xuống, hướng ngược với Vệ Nghị lạy một lạy, rồi lại đứng dậy, nhanh như chớp giật lao đầu vào cột trong điện Thái An.
Trong nháy mắt máu bắn như suối, không ít đã văng lên long bào, lên mặt Vệ Nghị.
Ông không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, gầm lên gọi Dương công công vào, bảo y đi tìm thái y.
Dương công công thấy dưới đất đầy máu me, lần đầu mất bình tĩnh trước mặt vua mà thét lên một tiếng, loạng choạng chạy đi tìm thái y.
Ngay lúc này, Vương công công vẫn còn một hơi thở, ông gắt gao nắm lấy vạt áo Vệ Nghị: "Tề quốc công, ngươi... có hối hận không?"
Vệ Nghị sau giây lát sửng sốt, nổi cơn thịnh nộ, run rẩy người ngồi xuống:
"Lão tặc nhà ngươi rốt cuộc muốn làm gì!!"
Vương công công nhe răng cười, máu tươi dính đầy mắt: "Nhiều mạng người như vậy, nửa đêm tỉnh mộng, ngươi... có sợ không?"
Nói xong, khi hơi thở cuối cùng đứt lìa cũng là khi Vệ Sóc xông vào điện, còn chưa kịp nhìn chàng lần cuối.
"Vương công công!!"
Vệ Sóc xông vào, mặt đầy vẻ không thể tin nổi ôm lấy thân thể đã mềm nhũn của ông, đôi mắt đỏ ngầu trừng Vệ Nghị: "Bệ hạ là muốn giết sạch thiên hạ sao???"
"Kẻ phóng hỏa đốt cung điện mẫu hậu của con chính là ông ta!!" Vệ Nghị buột miệng nói ra câu này liền cảm thấy không ổn.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo khác thường của Vệ Sóc, ông dần dần suy nghĩ lại, chỉ thấy sau lưng lạnh buốt. Vương Hoằng... là lấy tính mạng mình ra làm con bài, đè nát sự cân bằng chênh vênh giữa ông và thái tử.
Giây phút tiếp theo, Vệ Sóc nghiến răng đặt thi thể Vương công công xuống, đứng trước mặt Vệ Nghị nhìn thẳng: "Trước kia từng nghĩ, dù không thể làm được cha con, ít nhất cũng tính là quân thần. Quân thần không cần tình cảm cũng có thể duy trì, lại không ngờ bệ hạ ghét bỏ nhi thần đến thế, đã không từ việc đốt Phong Hoa điện vào ngày sinh nhật Ngũ đệ, còn phải trừ khử người bên cạnh con trân quý nhất."
Vệ Nghị á khẩu, ông không thể biện bạch được gì nữa. Vương Hoằng chết rồi, còn dùng máu mình nhuộm bẩn y phục ông, điều này không tẩy sạch được.
Dù ông có nói gì, Vệ Sóc cũng không tin nữa.
"Chỉ là một tên lão nô đầu mà thôi, sao thái tử nhìn trẫm như muốn vung đao vung thương vậy?"
Vệ Nghị nhếch khóe miệng, tự giễu: "Con vừa rồi không phải còn không nỡ mà thương xót tiểu công chúa sao? Giờ Vương Hoằng nhận tội rồi, nàng ấy cũng không cần bị đánh nữa, như ý con chẳng phải rất tốt sao?"
Bệ hạ cho rằng, mấy năm nay nàng ấy ở Đông Cung giám sát từng hành động cho người, nhi thần thật sự không hề hay biết sao? Chỉ là giả vờ thôi, chẳng phải từ nhỏ nhi thần đã thấy phụ thân đối đãi mẫu thân thế nào mới học được sao?" Vệ Sóc bế Vương công công, nhìn thái y vội vã chạy đến ngoài cửa, lại sâu sắc nhìn Vệ Nghị một cái, bóng dáng dừng lại trước cửa: "Hòa thân cũng được, xử tử cũng được, dù sao thì người đó nhi thần cũng đã chơi chán rồi, bệ hạ sau này muốn thế nào thì thế!"
Bước ra khỏi điện môn, Diêm Vũ đứng trước mặt chàng, khóe mắt ửng đỏ, thân thể cũng run rẩy.
Vệ Sóc liếm đôi môi khô khốc, trong lòng bồn chồn không yên, không biết nàng có nghe thấy mấy câu cuối cùng kia không. Nhưng cúi đầu lại thấy máu tươi đang nhỏ giọt từ trán Vương công công xuống, thấm vào tuyết, nháy mắt loang thành một đóa hoa đỏ thẫm.
Trong không khí lạnh lẽo, chàng hít hít mũi, chỉ lạnh lùng nói với nàng một câu:
"Tránh ra."