Editor: Thơ Thơ
Đậu Nguyên Nguyên nức nở nói: "Tất cả đều là lỗi của Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên biết được hôm nay Ninh Vương mang theo vương phi đi chơi, trong lòng liền không ngừng hâm mộ, lại nghĩ đến, hài tử trong bụng mình vậy mà không được phụ thân của hắn coi trọng, trong khoảng thời gian ngắn bi thương không thể ngừng, liền ngơ ngác đứng ở bên cửa sổ, bụng bắt đầu khó chịu rồi, lại hoàn toàn không có nhận thấy. . . . . ."
Thái phu nhân cau mày, nhẹ giọng trách mắng: "Ninh Vương dẫn vương phi đi chùa miếu cầu xin nhi tử, đâu phải là đi du ngoạn chứ? Mặc dù nữ nhân mang thai thì luôn suy nghĩ lung tung, nhưng ngươi cũng phải thay Ninh Vương suy nghĩ một chút đi, vương phi có thể nào không sinh trưởng tử ra chứ? Gặp ngươi mang thai lần nữa, trong lòng vương phi nóng nảy cũng là thường tình, ngươi lại bi thương không thể ngừng, lòng dạ cũng không tránh khỏi quá hẹp hòi đi?"
Nói thế sắc mặt Đậu Nguyên Nguyên ửng hồng một hồi.
Đầu tiên là Thái phu nhân quở nhẹ Đậu Nguyên Nguyên dừng lại, ngay sau đó nói với nhi tử: "Ngươi cũng thật là, sao lại đột nhiên nghĩ vào lúc này mang theo vương phi ra cửa đây? Ngươi khiến ở bên trong lòng của Nguyên Nguyên làm sao không đau lòng đây? Ngươi đừng quên rồi, ngươi nghi ngờ cốt nhục trong bụng của nàng, ngươi có thể nào không coi trọng đây? Ngươi để cho vương phi tự mình đi Miếu cầu phúc đi, thỉnh cầu hài nhi là một chuyện, cái gọi là chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp, nàng tự mình có thể làm, cũng không phải nhất định ngươi phải làm bạn, ngươi ở lại trong phủ bồi nữ nhân có thai thật tốt, chờ thai Nguyên Nguyên ổn định lại tính toán sau thôi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chân mày Lưu Ký nhíu chặt, không nói một câu.
Thái phu nhân quay đầu lại phân phó tiếp với Bảo Châu: "cầm quần lót dính vết máu trên bàn đi ra rửa sạch sẽ, đừng làm cho nữ nhân có thai nghe thấy được mùi máu tươi, sẽ dọa thai nhi của nàng."
"Vâng" Bảo Châu nghe lệnh lập tức tiến lên, cầm quần lót trên bàn đi, bỗng dưng, một vật đột nhiên từ trong quần rơi xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục.
"Là cái lược Đàn Hương rơi trên mặt đất rồi." Bảo Châu thấy vậy, lập tức khom người xuống, nhặt cây lược gỗ trên mặt đất lên, một bên Trần Đại Phu ngửi thấy mùi lược, lại cười nói: "Đây không phải là gỗ Đàn Hương! Cái lược này, trên thực tế là cái lược xạ hương. Không chỉ có mùi đàn hương, càng thêm tản mát ra một mùi xạ hương!"
Nghe vậy, sắc mặt của Thái phu nhân thay đổi, lập tức cất giọng hét lớn một tiếng: "Trong phòng này vậy tới xạ hương à?"
Lúc này Trần Đại Phu mới phục hồi tinh thần lại, hắn kém một chút quên Đậu phu nhân đang mang thai, mà xạ hương cũng là một thứ có thể khiến cho nữ nhân vô sinh, cũng có thể tạo thành vật làm nữ nhân có thai bị sảy thai.
"Ngươi nói rõ ràng. Chuôi lược này đến tột cùng là hương mộc gì làm thành?" Thái phu nhân nghe được hai chữ『 xạ hương 』này, liền vừa vội vừa nổi giận.
Trần Đại Phu ngưng thần, cầm cây lược gỗ trên tay Bảo Châu đi, cẩn thận ngửi một chút, sau đó nghiên cứu một phen, lúc này mới lên tiếng nói: "người tập y, Thơ_Thơ_diendanlequydon nhạy bén đối với mùi vị hơn người bình thường nhạy cảm nhiều, mặc dù chuôi cây lược gỗ này thủ công tinh xảo, ở ngoài mặt là sử dụng gỗ Đàn Hương không sai, ở phía dưới mùi thơm đàn hương, lại tản mát ra một mùi xạ hương."
Lưu Ký nghe xong, lập tức lấy qua cây lược gỗ trên tay Trần Đại Phu, sau đó dùng sức gập lại, "Pằng" một tiếng, cây lược gỗ gảy lìa, trong nháy mắt một nhúm bột phấn rơi xuống.
Trần Đại Phu lại gần, cẩn thận với những dặm phấn giấu giếm ở trong lược gỗ.
Lưu Ký cúi đầu nhìn chuôi lược này giấu giếm huyền cơ, sắc mặt nặng nề khác thường, hắn trầm giọng hỏi: "phấn giấu bên trong cây lược gỗ đến tột cùng là cái gì?"
Trần Đại Phu thở dài nói với Ninh Vương: "Khải bẩm vương thượng, đồ giấu bên trong cây lược gỗ, trải qua lão phu cẩn thận nghiên cứu phán xét, chính là chất lượng xạ hương tinh thuần!"
Quả thật là xạ hương sao? !
Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Ký thay đổi một lần.
Lúc này, Đậu Nguyên Nguyên thút tha thút thít khóc lên. Nàng nức nở nói: "Rõ ràng là một cây lược gỗ Đàn Hương, sao bên trong giấu giếm xạ hương, cây lược gỗ lợi dụng mùi thơm Đàn Hương che chở, vị này rất nặng. Sao ta nghe được ra ngoài một ít mùi xạ hương thoang thoảng giấu ở sau đàn hương chứ? Thân mẫu ta đã từng nói, Thơ_Thơ_diendanlequydon nữ nhân ngàn vạn lần không thể đụng phải loại vật xạ hương này, nhẹ thì vô sinh, nặng thì xảy thai. Kể từ khi trong phòng Mộng Bình được chuôi lược này, trong lòng ta vui mừng không dứt, thích lắm, liền ngày ngày lấy ra chải đầu, không nghĩ tới hôm nay lại có thể lạc hồng rồi, suýt nữa sanh non rồi!"
"Thì ra hung thủ hẳn là chuôi lược đáng chết này!" Thái phu nhân giận đến cắn răng nghiến lợi.
Lưu Ký cẩn thận cầm cây lược gỗ gảy lìa trên tay, lúc này mới phát hiện ra, thì ra là chỗ điêu khắc bông hoa tinh xảo ở chuôi cây lược gỗ này lại giấu giếm Huyền cơ, phía trên răng lược có rất nhiều lỗ nhỏ mịn mắt thường cơ hồ khó có thể biết được, lại đủ để giấu ở bên trong, chất lượng xạ hương tinh thuần từ từ thấm ra . . . . . . , càng phát hiện bí mật chuôi cây lược gỗ trên tay này, càng để cho hắn cảm thấy cực kỳ nặng nề.
Ở trong vương phủ của hắn, lại có thể xảy ra chuyện ác độc như thế sao?
Thái phu nhân tức đến xanh mét cả mặt mày nói: "Ta nhớ được ngày đó ngươi và Mộng Bình muốn chuôi lược này thì nàng đề cập tới chuôi lược gỗ Đàn Hương đáng chết này, là vật vương phi chuyển tặng sao?"
Lúc này, Đổng Uyển đã sớm đợi ở cửa, run sợ ngưng thần, tự nhiên thanh thản đẩy cửa ra đi vào, sau đó đau khổ từ từ giải thích nói: "Chuôi lược này không phải của ta!"
Thần thái của nàng ổn như Thái Sơn, lộ ra bộ dáng không thẹn với lương tâm.
Thái phu nhân liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi cũng đã tới, cũng gọi Mộng Bình tới đây, cùng nhau đối chất đi!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chuyện bất quá rõ ràng nữa mà, vương phi ghen tỵ với thị thiếp có mang con nối dòng, rất sợ địa vị mình khó giữ được, thế là liền ngầm hạ độc thủ. Chỉ là Tào Mộng Bình cũng không bị hại, ở trong vô ý, nàng lấy cây lược gỗ chuyển giao đi ra ngoài, ngược lại suýt nữa hại Đậu Nguyên Nguyên mới vừa mang thai.
Lưu Ký trầm giọng nói: "Mộng Bình xin cây lược gỗ này với Uyển Nhi lúc ấy Bổn vương cũng ở chỗ đó, lúc ấy, đúng là lần đầu tiên Uyển Nhi nhìn thấy chuôi lược này, mà lại còn là Mộng Bình bày tỏ rất ưa thích, chủ động mở miệng muốn cùng nàng, cũng không phải nàng cố ý tặng cho nàng ta."
Đậu Nguyên Nguyên rơi nước mắt nói: "Nói không chừng là nàng ở trước mặt điện hạ giả bộ, giả vờ không biết có chuôi lược này, vô luận ra sao, cây lược gỗ Đàn Hương này giao cho mộng Bình muội muội trước, đúng là ở trong phòng của nàng, ai biết có phải là nàng tự mình mang vào vương phủ hay không? Đừng nói mộng Bình muội muội, ngay cả ta cũng thích lắm, chỉ cần là nữ nhân, nhìn thấy cái loại đồ tinh xảo đó, ai sẽ không thích?"
Mặt Lưu Ký lập tức như băng sương, quay đầu nhìn nàng chằm chằm, lập tức khẽ quát một tiếng nói: "Đậu Nguyên Nguyên, ngươi câm miệng cho Bổn vương!"
Thấy nhi tử giận chó đánh mèo với nàng dâu đang có thai, rất sợ Đậu Nguyên Nguyên vì vậy động thai khí, Thái phu nhân vội vàng nhẹ giọng trách mắng: "Bốn mươi chín, đừng quên Nguyên Nguyên đang có mang, ngươi đối với nàng khách khí một chút, chớ kích thích nàng." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đổng Uyển một đôi mắt sáng lộ ra vô cùng trong suốt, nàng ngước mắt xẹt qua mọi người, lạnh lùng nói: "Không bằng, cũng gọi những người liên can đi vào đối chất chứ? Chuyện này ta lại muốn biết rõ ràng!"
Không bao lâu sau, trong phòng đã loạt xoạt quỳ một nhóm người trên đất.
Tổng quản giao một quyển sách cho Ninh Vương, cứng cõi nói tới: "mấy ngày kia Vương phi mới vào cửa, nô tài liền lục tục từ trong kho hàng, chọn một chút đồ nữ nhân sử dụng, đưa qua tẩm điện của nàng, tất cả vật phẩm đều cặn kẽ ghi vào trong quyển sổ ghi chép này."
Lưu Ký trầm mặt, cẩn thận tìm kiếm phía trên sách ghi lại từng món, ngay cả món may vá nho nhỏ đều có ghi chép cặn kẽ xuống, lược tặng hai cây, một cây là lược ngà voi khắc hoa, một cái khác còn lại là cây lược sừng trâu, cũng không có ghi chép lược Đàn hương.
Thái phu nhân hỏi tổng quản "Ngươi có thấy qua lược gỗ Đàn hương này không?"
Tổng quản lập tức trả lời: "Nô tài chưa từng thấy qua, bất quá khi đó bọn nô bộc phụ trách đưa vật phẩm đều ở đây rồi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Thái phu nhân nhất nhất tường hỏi, mọi người đều trả lời chưa bao giờ gặp qua một cây lược gỗ chuôi gảy lìa. Tào Mộng Bình cũng trả lời, mình đối với cây lược gỗ Đàn hương này không biết gì cả, thậm chí còn dùng vài ngày.
Đổng Uyển thầm nghĩ, dĩ nhiên là Tào Mộng Bình không biết chuyện, cây lược gỗ giấu giếm xạ hương này tuyệt đối không phải có chân dài, chạy đến trong tẩm điện của nàng.
Mỹ nhan Đổng Uyển lạnh nhạt, ngước mắt xẹt qua chúng tôi tớ trên đất, sau đó nín thở ngưng thần nói với Thái phu nhân và Ninh Vương: "Chuyện này thật muốn tra rõ ràng ngược lại không khó làm, chỉ cần đem những người liên can này chia ra giam lại, không để cho bọn họ nói chuyện cùng nhau, không cho nước lại không cho thức ăn, không tới mười ngày, nhất định có thể tìm thấy hung thủ ra ngoài!"
Thái phu nhân nghe xong, rất xem thường nói: "Nếu như bọn họ đều vô tội, chẳng phải trực tiếp cho hết mọi người chết đói rồi sao?"
Đổng Uyển nói: "Không đến nỗi này, người đang gặp phải quan hệ sắp sống chết, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cầu sinh tồn, có lẽ sẽ bán cho người khác, hoặc có thể sẽ vẫn đục người khác, hoặc có thể là sẽ tự mình cung khai. Lời khai từng nghi phạm tuyệt đối sẽ không giống nhau, nhưng mà người nói láo nhất định sẽ có chỗ sơ hở, chỉ cần tìm hỏi bắt chéo lẫn nhau, so với nói từ dưới, kể từ đó, hung thủ liền không chỗ nào che giấu rồi!"
Thái phu nhân ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lập tức vô cùng sắc bén, vẻ mặt bà nghiêm nghị mở miệng nói: "Nếu như hung thủ không có ở trong số bọn họ thì sao? Như vậy các người làm sao, không phải khiến người vô tội, hy sinh vô ích sao?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Ngụ ý, Thái phu nhân hoài nghi nhất đơn giản là nàng rồi.
Nếu nói bắt chéo tìm hỏi, cũng chỉ là tìm người chết thế.
Lưu Ký cau mày, khẽ gọi một tiếng: "Thân mẫu!"
Đổng Uyển mở miệng thỉnh cầu nói với Ninh Vương: "Điện hạ, chuyện này xin cho ta tới xử trí đi, ta nhất định có thể tìm ra đến tột cùng là người nào len lén đặt cây lược vào trong phòng của ta. Ta tin tưởng có thể làm được, chỉ cần ngươi chịu tin tưởng ta, ta nhất định sẽ giữ vững nguyên tắc, sẽ không oan uổng người vô tội, có tội cũng tuyệt đối không nhẹ nhàng tha thứ."
Lúc này, Thái phu nhân lại giơ tay lên phân phó: "tất cả các ngươi đều lui xuống đi!"
"Vâng" mọi người cùng kêu lên, liền nhất nhất lui xuống.
Thái phu nhân cho mọi người lui, Ninh Vương lại không nói một câu.
Sắc mặt của Đổng Uyển lập tức trầm xuống.
Đã đả thảo kinh xà, lúc này lại khiến nghi phạm rời đi, bỏ lỡ cơ hội tốt, để cho có cơ hội thông đồng bịa đặt lời cung, sau này muốn tìm hung thủ, khó lại càng khó hơn.
Đổng Uyển trầm mặt nói: "Nếu Thái phu nhân đã không muốn điều tra chuyện này, như vậy xin cho tức nhi cáo lui thôi."
Thái phu nhân liếc nàng một cái nói: "Đi đi, ngươi cũng nên khải trình rồi, chớ trì hoãn."