Editor: Thơ Thơ
Đậu Nguyên Nguyên lập tức kề trước, đưa tay trêu chọc hài tử trong ngực Lưu Ký cười nói: "Không phải muốn ngươi chải tóc, Túc nhi đang bi bô tập nói, mỗi ngày ta chải tóc cho hắn, cũng sẽ nói cho hắn biết, trên tay ta cầm là thứ gì, hắn rất nhanh liền hiểu đây là vật gì, cầm lược chơi ở trong tay liền la hét là chải tóc rồi. Túc nhi của chúng ta là hài tử vô cùng thông minh!"
Bảo bối Kim tôn thông tuệ như thế, Thái phu nhân rất là hài lòng cười nói: "Đúng vậy, Túc nhi không chỉ có diện mạo tuấn tú, vẫn còn rất thông minh rồi, đơn giản cùng cha của mình giống nhau như đúc nhé! Bốn mươi chín khi còn bé đúng là như vậy đấy."
Đậu Nguyên Nguyên cười hả hê nói: "Khó trách, hài tử thông minh như thế, có thể làm cho ta thiếu mất không ít tâm tư đâu. Ta cũng quên hắn mới bao lớn, còn luôn luôn nghĩ mời danh sư, sớm một chút khiến Túc nhi học chữ."
Thái phu nhân cười nói: "Tiểu bảo bối vừa mới học được đi bộ, ngươi đừng quá mau, sớm một chút dạy nhi tử đọc sách biết chữ."
Đậu Nguyên Nguyên nói: "Thái phu nhân nói rất đúng."
Thấy Đậu Nguyên Nguyên đối với nhi tử trái lại rất tận tâm, rõ ràng lộ ra bộ dáng chân tình, Lưu Ký lập tức cảm thấy an tâm không ít. Hắn lo lắng nhất, nàng vì kiềm chế hắn, vì để cho hắn lúc nào cũng cảm thấy ràng buộc, sẽ lợi dụng Túc nhi. Xem ra, nàng là thật dụng tâm chăm sóc nhi tử.
Đậu Nguyên Nguyên lấy đi lược trên tay Túc nhi, quan sát chốc lát, sau đó cười dịu dàng nói: "Ah, lại là chuôi lược này, lần trước ta tới trong phòng muội muội nhìn thấy liền hết sức yêu thích, vật này không chỉ có chạm trổ tinh tế, còn tản mát ra nhàn nhạt mùi thơm đàn hương, nghe nói là vật vương phi tặng cho, dạy trong lòng ta không ngừng hâm mộ đấy."
Thái phu nhân nghe chuyện này, rất là tò mò nói: "Lại có một cây lược tốt như thế à? Nhưng vương phi mang vào trong vương phủ hả?"
Đổng Uyển chưa kịp mở miệng, Đậu Nguyên Nguyên liền vội vàng cười nói: "cây lược gỗ này ta thật sự rất thích, muội muội có thể bỏ những thứ yêu thích hay không?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Tào Mộng Bình đang ở một bên, an tĩnh dùng điểm tâm ngước mắt nhìn Đậu Nguyên Nguyên, không lạnh không nóng mở miệng nói: "Nếu tỷ tỷ thích, như vậy ngươi cứ việc cầm đi đi."
Đậu Nguyên Nguyên hào phóng nhận lấy cây lược gỗ, cười dịu dàng nói: "Như vậy Nguyên Nguyên ở chỗ này cám ơn muội muội.""Thật là tức chết người!" Bảo Châu đi theo Đậu Nguyên Nguyên trở về phòng sau. Liền đóng cửa phòng thật chặt, trong đầu phẫn hận không dứt nổi giận mắng: "Nàng rõ ràng là cố ý đạp tiểu thư đó, chỉ là tiếp rượu. Cuối cùng Ninh Vương say ngã, cũng chẳng là đại sự gì đâu. Cần khuếch trương thanh thế xử phạt ngươi như vậy sao?"
Không chỉ bị đánh mười bàn tay, còn bị phạt quỳ ở trong thư phòng, nàng phải chịu loại phạt nhục nhã này.
Đáy mắt Đậu Nguyên Nguyên tràn đầy hận ý, đưa tay vỗ lên bàn, cả giận nói: "Đêm truyền Tô Thái Phó vào phủ, che miệng Thái phu nhân, còn thu phục Ninh Vương từ trước đến giờ thương hương tiếc ngọc đấy! Đổng Uyển. Nàng đây là đang ra oai phủ đầu cho Đậu Nguyên Nguyên ta!"
Nhớ tới hôm nay tiểu thư uất ức, Bảo Châu vừa bực vừa hận, cắn răng nói: "Sớm biết chuyện này phát triển như thế, ban đầu cũng không nên buông tha Ninh Vương. Ít nhất tiểu thư cũng là Ninh Vương phi, căn bản không tới phiên Đổng Uyển tới ngồi vị trí này." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Ban đầu nếu không phải nàng tuyệt tình từ bỏ Ninh Vương trước, sao hắn lại nhìn trúng Đổng Uyển rồi hả?
Người định không bằng trời định, nàng không chỉ có không thể làm hoàng hậu, ngay cả Ninh Vương phi cũng không làm được. Cuối cùng lại có thể luân lạc trở thành một thứ thiếp rồi. . . . . .
Đáng hận ý trời trêu người.
Đậu Nguyên Nguyên thu lại bất bình trong lòng, ngượng ngùng vuốt cái trán nói: "Chuyện đã qua chớ nói lại nữa! Điều quan trọng nhất tranh đoạt địa vị, bây giờ ta muốn hòa nhau một thành, trong bụng cần thiết phải có mới được, ở trong hoàng tộc. Nữ nhân mang thai so với trời còn muốn lớn hơn, chỉ có mang thai, ta mới có cơ hội diệt trừ con tiện nhân kia. . . . . ."
Bảo Châu nghe nói thế, không nhịn được buồn bực nói: "Tiểu thư ngươi là đang nói đùa sao? Vương phi mới vừa ra oai phủ đầu cho ngươi, sửa chữa ngươi không phải, ngay cả Thái phu nhân cũng đồng ý với nàng, chỗ của ngươi còn có cơ hội đến gần Ninh Vương à? Còn nữa, coi như Túc nhi mỗi ngày đến trước mặt hắn chào hỏi, nhưng ở bên trong lòng của Ninh Vương vướng vít nhi tử, nhớ lại vết sẹo đã qua, hắn quả quyết cũng sẽ không ở trong phòng ngươi ngủ lại đó! Tình huống như thế muốn mang thai nhi tử, so với lên trời còn khó hơn!"
Đậu Nguyên Nguyên tà tà liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Tối hôm qua Ninh Vương say không biết gì, ta tự tay giúp hắn thay xiêm y, sao ta không thể mang thai hài tử rồi hả?"
Nghe vậy, Bảo Châu kinh ngạc nhìn nàng, ngạc nhiên vừa lên tiếng nói: "Nhưng mà chỉ là đổi xiêm y trong, nam nhân đều say thành này dạng rồi, hơn nữa thời gian lại ngắn ngủi như vậy, ngươi cứng rắn nói mang thai hài tử, có ai sẽ tin tưởng à?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đậu Nguyên Nguyên cười dịu dàng nói: "Nam nhân say rượu kích động thì chỉ cần một khắc đồng hồ liền có thể xong chuyện, Ninh Vương say đến hồ đồ, có chuyện gì cũng không nhớ rõ, ta cứng rắn nói có, hắn có thể phủ nhận sao? Huống chi chỗ của hắn tất yếu phủ nhận à? Một vương và thiếp thất cùng nhau uống say, còn không dám thừa nhận mình lâm hạnh thiếp thất, sao không làm trò cười cho người trong thiên hạ chứ? Mặc dù trong lòng sẽ cảm thấy nghi ngờ, chỉ cần xác định ta mang thai, hắn nhất định sẽ thừa nhận. Mấy ngày nữa chỉ cần khiến Trần Đại Phu tới bắt mạch, phán định ta mang thai là được."
Giúp hắn thay xiêm y thì nàng còn đặc biệt sai gã sai vặt đi, Ninh Vương đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự rốt cuộc có từng đụng nàng hay không, do Đậu Nguyên Nguyên nàng định đoạt!
"Giả xưng mang thai là một chuyện, nhưng mà phải làm sao sanh ra được đây? Tiểu thư, chúng ta lại muốn đi nơi đó tìm đến một hài nhi dáng dấp giống ngươi hay là Ninh Vương, ban đầu ở trên đường chạy trốn, đụng phải hài tử diện mạo giống Ninh Vương, đã là ông trời đặc biệt chiếu cố, đường cùng phùng sinh, cho chúng ta một con đường sống. Hôm nay ngươi mang thai giả, mười tháng sau còn phải lấy một hài tử ra ngoài, chuyện này không hề dễ dàng."
Căn bản là không thể làm được, hơn nữa Thái phu nhân và vương phi sao không nhìn chằm chằm quá trình nàng sinh sản đây? Sao nàng có bản lĩnh lén đem một hài tử đi vào, sau đó nhét vào trong bụng của mình đây?
Chuyện giả mang thai, sớm muộn cũng đổ bể. Nghĩ đi nghĩ lại, từ đầu đến cuối Bảo Châu đều cảm thấy không ổn. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Ai nói mang thai, thì phải sinh ra hài tử chứ?" đáy mắt Đậu Nguyên Nguyên đã hiện lên một tia ác độc, nhẹ nhàng vỗ bụng của mình, lạnh lùng cười nói: "Chỉ cần có thể khiến Đổng Uyển hại ta sanh non là được rồi, như vậy nàng sắp vạn kiếp bất phục."
Như Sương vào nhà sau, không nói tiếng nào, liền quỳ gối thẳng tắp trước mặt Đổng Uyển.
Nàng khấu đầu thật thấp với chủ mẫu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Như Sương đã rơi vào trong tay Vương phi, muốn chém giết muốn róc thịt liền do ngươi đi."
"Thì ra kẻ trộm chết tiệt kia chính là ngươi tên ghê tởm này!" Hồng Ngọc tức giận thở hổn hển cho nàng một cước.
"Chớ làm loạn!" đầu tiên là Đổng Uyển trách móc nàng dừng lại, tiếp liền phân phó nói: "Hồng Ngọc, ngươi đi ra ngoài cửa nhìn, đừng cho bất kỳ người nào vào!"
Hồng Ngọc nghe xong, lại đạp Như Sương một cước, lúc này mới lui ra ngoài, canh giữ ở cửa.
trong cung điện lớn, chốc lát chỉ còn lại hai người Đổng Uyển và Như Sương. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Việc đã đến nước này, nàng đã không có thể trốn tránh, Như Sương lạnh lùng nói: "Vương phi tính toán xử trí Như Sương sao đây?"
"Đó, không phải ngươi cầu xin tha thứ sao? Sao không cầu ta tha mạng đây?" Đổng Uyển vẫn ung dung nâng lên ly trà, hớp một ngụm trước, sau đó không nhanh không chậm từ từ mở miệng nói: "hay là trong lòng của ngươi đã có tính toán rồi, nhận định ta sẽ không trượng đánh ngươi một hồi, sau đó sẽ trục xuất ngươi khỏi vương phủ hả?"
Như Sương ngước mắt nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Vương phi nghĩ trừng trị Như Sương, dựa vào chuyện gì? Đừng quên, ta chính là người trong phòng Thái phu nhân đi ra ngoài! Chuyện ngươi tự tay thay hoàng thượng may chinh y, chẳng lẽ ngươi nghĩ lưu danh với đời, khiến tất cả mọi người trong vương phủ biết hay không? Đến lúc đó Thái phu nhân còn có thể dung hạ được ngươi sao?"
Đổng Uyển lạnh lùng nói: "trong phòng hồng Ngọc thường mất trộm, gần đây lại thất lạc một thỏi vàng ta cấp cho nàng, thế là ta liền để cho nàng bỏ ra lông thảo nhung vô vị không ngửi được trong phòng, cuối cùng, rất thuận lợi tìm được kẻ trộm rồi. . . . . . , khiến Lý đại phu đến xem, hai tay của ngươi có phải trúng độc nhân thảo hay không? Lập tức có thể chứng thật ngươi chính là kẻ trộm đó."
Như Sương nghe xong, sắc mặt thay đổi, lập tức cất giọng nói: "Trừ chinh y, ta cũng không có trộm vật gì khác!"
"hả?" Đổng Uyển nhếch mày một cái: "Nếu như ta một mực chắc chắn nói có thì sao? Như vậy, ngươi là người trong phòng Thái phu nhân đi ra ngoài thì sao chứ? Bổn vương phi làm theo có thể trượng đánh ngươi một hồi, trục xuất ngươi khỏi phủ. Cho tới chuyện may chinh y, ngươi cho là Thái phu nhân sẽ để ý thật sao?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
người chân chính để ý là Ninh Vương, mà Ninh Vương sớm đã biết rõ chuyện này.
Như Sương suy nghĩ một chút, liền cắn răng một cái nói: "Nếu như là vì trừng trị, vương phi sẽ không đặc biệt lén lút tới tìm ta rồi, ngươi muốn biết cái gì, ta toàn bộ ói là được."
"Thật là sảng khoái! Xem ra, ngươi cũng là người thông minh đây." Đổng Uyển hạ ly trà trong tay, cúi đầu nhìn nàng, không nhanh không chậm mở miệng hỏi: "Lúc ấy Tào phu nhân hôn mê bất tỉnh, cho nên tuyệt đối không phải là chủ ý của nàng, đến tột cùng là ai cho ngươi làm như vậy? Có phải chinh y đưa đến Ninh Vương hay không?"
Như Sương không hề che giấu nữa, lập tức nói liên tục: "Tào phu nhân bị nữ quỷ dọa cho, lúc ấy vương phi và Hồng Ngọc cũng ở gần đây, vả lại trên người mặc một bộ áo trắng, thế là ta liền cho rằng là vương phi cố ý hại phu nhân. Thế là, ta tìm được chứng cớ vương phi khiến Hồng Ngọc hãm hại phu nhân, liền lợi dụng Hồng Ngọc và Văn Tâm không có ở đây thì lặng lẽ tiến vào trong phòng của các nàng tìm kiếm vật chứng, không ngờ chứng cớ hãm hại phu nhân không có tìm được, lại có thể tìm được mấy bộ chinh y nam nhân. Trong phòng của nha hoàn vương phủ, lại có thể chứa chấp xiêm y nam nhân, đây chính là chuyện lớn, nói không chừng là tư thông nam nhân, nếu chuyện này tuyên truyền ra ngoài, nhưng mà sẽ làm cho người ta dâng mạng, trong lòng ta bất ổn, không biết nên làm sao xử trí, không thể làm gì khác hơn là cầm một bộ chinh y trong đó, nhanh chóng đi tìm Đậu phu nhân."
Đổng Uyển nghe xong, lạnh lùng nói: "Thế là Đậu phu nhân liền chỉ điểm ngươi đưa chinh y cho Ninh Vương rồi hả?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Như Sương gật gật đầu nói: "Đậu phu nhân thấy bộ chinh y mới chế kia, chẳng biết tại sao, vậy mà đặc biệt vui mừng, cho ta rất nhiều tiền thưởng, còn phân phó ta nhất định phải lập tức đưa đến trước mặt Ninh Vương."
Về sau, nàng mới nghe nói chuyện hoàng thượng thân chinh.
Đổng Uyển trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng trầm thấp mở miệng nói: "Lúc ấy, sau khi Ninh Vương gặp được bộ chinh y kia, có nói cái gì không?"