Editor: Thơ Thơ
"Trẫm cũng không thật muốn cùng Ninh Vương khai chiến, nhưng mà trẫm càng thêm không cách nào dễ dàng mất đi ngươi......" Nói tới chỗ này, con mắt hắn tối tăm như đầm nước sâu hiện lên một vẻ kiên quyết, gương mặt nghiêm túc nói: "Trẫm hiểu, hành động lần này sẽ đụng phải đám tông tộc bọn chúng đồng thanh khiển trách, người đời không tha, nhưng mà, trẫm vẫn quyết định muốn làm như vậy! Chẳng lẽ, ngươi cam lòng rời khỏi trẫm sao?"
Không phải vấn đề có bỏ được hay không, mà là không thể không quyết định.
Đổng Uyển nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, xin ngài lấy quốc gia làm trọng, làm quân vương thánh minh, chớ vì tư tình, lại gây ra náo động."
"Bằng thực lực của trẫm, và trên tay có đại quân, Ninh Vương cùng với Chư Vương, tuyệt đối không phải đối thủ của trẫm! Ngươi chỉ cần an tâm đợi ở bên người của trẫm là được rồi, chuyện này, trẫm nhất định sẽ giải quyết triệt để." Lưu Lăng đã sớm quyết tâm, tính toán khư khư cố chấp.
Đổng Uyển cắn chặt môi dưới, lạnh lùng nói: "Nếu nói giải quyết, chính là xuất động đại quân tới tàn sát Hoàng thất sao? Giết chết thúc bá huynh đệ của mình sao? Chẳng lẽ ngươi thật có thể cho giết hết toàn bộ bọn họ rồi hả? Như thế mất nhân mất nghĩa, ngài để cho ta sao an tâm đợi ở bên cạnh ngài?"
Lưu Lăng nghe nói thế, lập tức vẻ mặt khẽ biến, nắm chặt tay của nàng, trầm giọng nói: "Chỉ vì ngươi, ta thà phụ cả thiên hạ, cho nên, ta không cho ngươi phụ ta!"
Nghe vậy, sắc mặt của Đổng Uyển thay đổi một lần.
Những lời này, Ninh Vương cũng từng nói qua với nàng. Sau đó, hắn đột nhiên sử dụng thủ đoạn mãnh liệt đi đối phó Lưu Lăng, cuối cùng ép hắn lui vị.
Bây giờ, hoàng thượng lại có thể cũng nói những lời này......
Nàng hẳn là sợ nam nhân nói ra câu như vậy. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Hoàng thượng!"Nàng khẽ gọi hắn một tiếng, ngay sau đó tựa đầu vào trong lòng hắn, thật thấp mở miệng nói: "Lăng lang, đồng ý với ta, làm minh quân được không? Trước kia ngươi vẫn rất hi vọng mình có thể đạt thành kỳ vọng tiên đế đối với ngươi, trở thành một vị Đế Vương tuyệt luân chưa từng có! Không chỉ có tiên đế, đây cũng là Đổng Uyển ta đối với ngươi tha thiết hy vọng!"
Hắn cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Trẫm đồng ý với ngươi...... Không! Trẫm nhất định sẽ làm được, trẫm chắc chắn sẽ lực tinh đồ trị. Dốc hết cả đời cố gắng lớn nhất, khiến bách tính an vui phú túc, quốc thái dân an, ra bên ngoài tuyên dương uy danh của ta, mở mang cương thổ. Uy chấn tứ hải."
Đây cũng là chí nguyện to lớn của hắn. Hốc mắt Đổng Uyển hơi đỏ, nàng nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng có thể nghĩ như thế, vậy cũng tốt. Hi vọng ngươi có thể lúc nào cũng ghi nhớ hôm nay nói như vậy."
Lưu Lăng nắm tay nàng, dịu dàng nói: "Chỉ cần ngươi có thể vẫn đợi ở bên người trẫm, có chuyện gì trẫm cũng có thể làm được."
"Ừ." Lúc này, Đổng Uyển lại giơ tay lên nhẹ nhàng vén lên một luồng tóc đen rủ xuống khuôn mặt của hắn, hơi mỉm cười nói: "Hoàng thượng, nô tì giúp ngài chải đầu đi, búi tóc ngài rối loạn."
"Được rồi, ngươi giúp trẫm chải đầu, cái lược chải xong rồi. Chúng ta đi ngắm trăng, tối nay ánh trăng sáng tỏ, ánh sao rực rỡ, ở dưới ánh trăng uống rượu là một chuyện sảng khoái nhiều lần!" khóe miệng Lưu Lăng chứa đựng nụ cười, lôi nàng đến bên giường nói: "chuyện khó khăn đi nữa, đều sẽ giải quyết. Cho dù ai cũng không thể tách chúng ta ra, trẫm muốn cho ngươi cả đời giúp trẫm chải đầu."
Đồng thời nói chuyện, đã ngồi xuống ở mép giường. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Phía sau, Đổng Uyển đã giúp hắn chải búi tóc, chốc lát. Tóc đen rủ xuống, một mảng lớn phủ xuống vai, nàng cầm lược ngọc lên chậm rãi giúp hắn chải mái tóc đen.
Lược ngọc lạnh như băng chậm rãi lướt qua ngàn sợi tóc đen nhánh.
Không bao lâu sau, đột nhiên Lưu Lăng lại cảm thấy mắt hoa một hồi, hắn giơ tay đỡ, buồn bực nói: "Uyển Nhi, trẫm đã xảy ra chuyện gì? Sao trẫm đột nhiên cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa......"
Lời nói vẫn còn chưa dứt, ngay sau đó trước mặt bỗng tối sầm, lại bất tri bất giác, hôn mê đi.
Lưu Lăng đột nhiên bất tỉnh nhân sự, cả người hắn xụi lơ, hai mắt nhắm nghiền, qua giây lát đã tựa vào trên vai Đổng Uyển.
Đổng Uyển giúp Lưu Lăng cắt tỉa một búi tóc đẹp mắt lại chỉnh tề, sau đó đỡ hắn, an trí hắn nằm ở trên giường.
Vô luận ra sao, nàng phải làm suy tính thực tế nhất.
Nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt hắn ngủ say, lã chã rơi lệ, nuốt nghẹn nói: "Lăng lang, phần duyên phận ta và ngươi quả thật là ngắn ngủi như thế, coi như kiếp này Đổng Uyển không có duyên với ngươi, Thơ_Thơ_diendanlequydon ngươi cũng bảo trọng mình thật tốt, toàn tâm toàn lực đi thành tựu mơ ước hùng vĩ trọn đời của ngươi đi, ngươi nhất định có thể trở thành một vị Đế Vương khoáng cổ tuyệt kim (từ xưa đến nay đều không có)."
Nàng chảy nước mắt, lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng cũng đưa tay lau sạch nước mắt, sau đó cắn đầu ngón tay, dùng máu tươi của mình, viết xuống ở trên bàn: "nếu quân vương suất quân tiến đến, chính là lúc Đổng Uyển tuyệt mệnh."
Chỉ có như vậy, hắn mới sẽ có cố kỵ, mà không quả quyết xuất binh.
Nàng ngoái đầu nhìn lại hắn lần cuối cùng một cái, ngay sau đó liền quả quyết xoay người rời đi.
Đổng Uyển thúc ngựa rời khỏi Hành cung Ly Sơn, một đường vội vã đi về phía nam, đến nơi cách ba mươi dặm, quả thật xa xa liền nhìn thấy cờ Ninh Vương tung bay theo gió ở trong không khí, mà bọn quân sĩ đang bận xếp thành hàng thao luyện, Trường Qua kỵ binh, cát bụi tung bay, giống như tràn ngập hơi thở sắp nghênh đón chiến tranh.
Nàng cắn răng một cái, giục ngựa qua, đến gần, nàng liền kéo chặt cương ngựa, dừng ở ngay phía trước khu trú doanh. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Không mất thời gian quá lâu, một người nam nhân mặc nhung trang anh tuấn, cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã, khóe miệng nở nụ cười, anh tư hào sảng tới đón nàng.
Phủ Ninh Vương.
Trong đại sảnh trang nghiêm túc mục, Thái phu nhân ngồi ngay ngắn ở đại vị, trong tay đang cầm trà, giống như nhàn nhã uống, một bên Tào Mộng Bình ngồi bên cạnh bà, đang cầm may vá, cúi đầu, một cây kim một sợi chỉ thay hài tử trong bụng mình, may tiểu y.
Giống như một ngày bình thường, không khí trong phủ lại kỳ lạ khác thường, trong không khí ngưng trệ một hơi trầm muộn, làm cho người khác cơ hồ không thở nổi không khí.
Bởi vì, từ sớm đặc sứ khoái mã báo lại, hôm nay là ngày Ninh Vương mang theo vương phi vào cửa.
Vẻ mặt Tào Mộng Bình u sầu đầy cõi lòng, chân mày hơi nhíu lại. Ngày trước, đậu tỷ tỷ đột nhiên mang theo một nhi tử không biết là từ nơi nào đi tới Phủ Ninh Vương, tuyên bố nhận thân, vì vậy Thái phu nhân đuổi nữ nhân đó đi, không giải thích được đột nhiên trở thành Vương phi, chuyện này trong phủ nhấc lên một hồi sóng gió không nhỏ, hôm nay, không ngờ Ninh Vương dẫn vương phi vào cửa.
Trận kia con nối dõi cùng chánh thê tranh giành, ở vương phủ đã tạo thành phân tranh khổng lồ, hai mẫu tử thái phu nhân và Ninh Vương giằng co vài ngày, cuối cùng, Thái phu nhân nhượng bộ. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Cũng không biết trải qua bao lâu, tổng quản vội vội vàng vàng đi vào đại sảnh, khẽ cong người với Thái phu nhân, bẩm báo: "Thái phu nhân, Điện hạ trở lại! Ninh Vương Điện hạ mang theo vương phi trở lại."
Thái phu nhân liếc hắn một cái, gác lại ly trà trong tay, lạnh lùng nói: "Trở về thì trở về thôi, cuối cùng về là được, ngươi đi ngoài phòng chờ đợi thôi."
"Vâng" tổng quản khẽ cong người, liền lui xuống.
Không bao lâu sau, liền nhìn thấy Ninh Vương dắt tay một người gọi là Vương phi, cùng nhau bước chân vào đại sảnh.
Vừa vào cửa, Lưu Ký liền bên cạnh Đổng Uyển, cười khanh khách nói: "Mau! Mau tới bái kiến thân mẫu."
Thế là hai người liền cùng nhau quỳ xuống, thi hành đại lễ với Thái phu nhân.
Thái phu nhân ngồi ngay ngắn ở đại vị phòng khách trầm tĩnh nhìn nhi tử.
Nhi tử của bà giờ phút này tinh thần sáng láng, trên khuôn mặt tuấn mỹ, nụ cười nâng lên thật cao, trong mắt tràn đầy nhiệt tình rực rỡ, thái độ thong dong tự nhiên. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Vì một nữ nhân, lần đầu tiên hắn không vâng lời bà.
Một ngày kia, bà tức giận đến cơ hồ bất tỉnh, cho nên nằm trên giường không dậy nổi, mà hắn quỳ gối trước giường bà cáo lỗi, cái quỳ này, vậy mà quỳ bảy ngày bảy đêm, hắn không uống một giọt nước, liền cạn một hớp cũng không chịu, nếu bà không chịu nhượng bộ, chỉ sợ hắn đến chết đều sẽ không dậy.
Đến tột cùng Kim tôn quan trọng vẫn không bù được với nhi tử ruột của mình, thế là, bà không thể không nhượng bộ.
Mất đi một lòng ái mộ Đổng Uyển, bộ dáng hắn thất hồn lạc phách, người thân mẫu làm sao không đau lòng?
Thái phu nhân thở dài một cái, giơ tay lên nói: "Đứng lên đi!"
"vâng, thân mẫu."
Lưu Ký đỡ Đổng Uyển lên.
Hai người lặn lội đường xa, vì vậy một thân cải trang nhẹ nhàng.
Tiếp đó, phải tiếp kiến mọi người trong phủ, thế là nên đổi món lễ bào rồi.
Thế là Lưu Ký mở miệng nói: "Nhi tử mang theo nàng dâu đi xuống đổi bộ xiêm y trước thôi." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Thái phu nhân lại giơ tay lên nói: "Không cần, trong nội phủ đều là người nhà mình, không cần quá mức gò bó, ngồi thôi."
Nghe nói thế, hai người liền ngồi xuống một bên trên ghế dựa lớn.
Tào Mộng Bình đứng dậy, khiến thị nữ Như Sương một bên dắt díu lấy, dịch bước tới trước mặt Đổng Uyển, chậm rãi hạ bái nàng, nói: "Muội muội bái kiến vương phi Điện hạ."
Đổng Uyển thấy bụng nàng đã to phề phệ, thế là lập tức đưa tay nói: "Tào phu nhân miễn lễ thôi."
Thái phu nhân quay đầu lại nói với Đổng Uyển: "Theo quy củ, thứ khác biệt, tôn ti có phần, thiếp thất mỗi ngày cũng phải thỉnh an vương phi, nhưng hôm nay Mộng Bình đã có thai bảy tháng rồi, thân thể không tiện lắm, cho nên, chính ngươi châm chước thôi."
Ngụ ý, Thái phu nhân yêu cầu nàng miễn đi lễ Tào Mộng Bình mỗi ngày thỉnh an.
Đổng Uyển than nhẹ chốc lát, thầm nghĩ, nếu số mạng đã định, nàng đã vào Phủ Ninh Vương, cuối cùng là một vương phi, sau này phải chưởng lý tất cả việc lớn nhỏ trong phủ, nếu hôm nay y theo Thái phu nhân, miễn đi Lễ thiếp thất chào hỏi, hành động lần này sợ rằng đưa đến người trong phủ, không để nàng ở trong mắt, sau này khó có thể quản lý.
Những người làm, đều là coi trọng thái độ làm việc lần đầu tiên, ngày đó Tuyết Nhạn xua đuổi nàng rời phủ thì nàng đã nhận thấy. Thân phận nàng vương phi tôn quý, Ninh vương cho ở trong vương phủ, có thực chất địa vị hay không, đều phải tự dựa vào mình. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Nàng đồng ý thị thiếp miễn đi lễ mỗi ngày chào hỏi là chuyện nhỏ, bị người trong phủ coi là mềm yếu dễ bắt nạt, chính là chuyện lớn.
Đổng Uyển chậm rãi mở miệng nói: "Thứ có phần, Lễ mỗi ngày chào hỏi không thể bỏ, nếu Tào phu nhân đang có mang, tạm thích ứng, tạm thời miễn đi lễ quỳ lạy."
Nghe vậy, sắc mặt Tào Mộng Bình nhất thời thay đổi một lần.
Bằng vào Ninh Vương sủng ái, nàng thậm chí ngay cả Thái phu nhân đều không để ở trong mắt.
Lúc này, Như Sương ở bên tai của nàng nói nhỏ: "Phu nhân, mau tạ ơn thôi, gia đang nhìn đấy."
Trong vương phủ, Ninh Vương căng thẳng nắm tay Vương phi, ngồi ở bên cạnh của nàng, trầm mặc không nói nhìn mọi người, ánh mắt hắn hết sức thâm trầm, loáng thoáng lộ ra mấy phần sắc bén.
Lời của editor: vậy là Ninh vương đã rước nàng về dinh rồi đó. Hết thắc mắc rồi hén.